Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 53




Thẩm Tri Ý xách ghế ngồi chen vào giữa Tống Thời Việt và Liễu Mai, giơ tay rót một ly Coca cho mình, khẽ bí mật chạm ly với thiếu niên bên cạnh, toét miệng cười.

“Dô nhé...”

Liễu Mai rút đôi đũa đưa cho Lê Sân: “Tay nghề nấu ăn của chị không tốt mấy, chỉ có thể miễn cưỡng ăn tạm. Tuế Tuế nói em thích ăn món ăn phương bắc, chị cũng không biết cụ thể là những món nào nên làm tạm hai món sở trường, nếm thử xem.”

Lê Sân cầm chiếc đũa, nhìn hai món ăn cố ý được đặt trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên có chút nghẹn lại.

Bà muốn che giấu đi, vội vã cúi đầu gắp một đũa trong đ ĩa đồ ăn cách mình gần nhất bỏ vào trong miệng.

Bà rời khỏi cố hương quá lâu, về nước nhiều ngày như vậy rồi, ngoại trừ lúc bắt đầu được giới thiệu thím Lý, sau đó Tống Lẫm cũng tìm rất nhiều đầu bếp đến.

Đúng thật là món ăn phương bắc của bọn họ đều là món ăn địa phương nhưng bà luôn không tìm được loại mùi vị trong trí nhớ.

Vòng đi vòng lại, thế mà bà lại tìm được loại hương vị trong trí nhớ ở chỗ của Liễu Mai.

Đến lúc này, bà mới kinh ngạc phát hiện ra đã rất nhiều năm rồi bà chưa về nhà.

Liễu Mai gắp cho bà một miếng thịt: “Bà ngoại của chị là người phương bắc, khi còn bé chị ở chỗ của bà ngoại, bà ấy rất thích làm mấy đồ ăn cho chị. Sau khi lớn lên đến nơi này, những thứ khác thì không nhớ kỹ, chỉ nhớ được đồ ăn.”

Bà lại gắp cho hai đứa bé bên cạnh mỗi người một miếng thịt.

“Em đừng thấy Thời Việt bình thường không kén ăn gì cả, em hỏi nó ăn cái gì nó đều nói là được. Thực ra, chị phát hiện nó thích ăn cay.”

“Mặc cũng vậy. Mới mười mấy tuổi mà cảm giác giống như ông già vậy, không thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ như mấy người trẻ tuổi bình thường, chỉ thích mua mấy đồ có ba màu trắng đen xám.”

“Tính cách của thằng bé tương đối trầm lặng, cũng không hay nói nhiều, có chuyện gì cũng không thích nói chuyện với người lớn. Thế nhưng nếu xảy ra vấn đề, chỉ cần em cố gắng giảng giải cho thằng bé, nó nhất định sẽ nghe lời em.”

“Dì Liễu...”

Tống Thời Việt đặt đũa xuống, có chút luống cuống gọi bà một tiếng.

“Không sao đâu...” Liễu Mai vỗ vai anh: “Dì chỉ nói chuyện với bọn họ thôi.”

“Con...”

Tống Thời Việt mở miệng còn định nói điều gì lại bị Liễu Mai trừng mắt nhìn lại.

“Chuyện của người lớn mấy đứa nhỏ bớt quan tâm lại, con không thể học theo Tri Ý một chút sao? Con nhìn nó đi, từ lúc ngồi vào bàn ăn, đầu còn chưa ngẩng lên.”

Thẩm Tri Ý còn đang gặm cánh gà bỗng mờ mịt ngẩng đầu: “Học con? Học con cái gì?”

Liễu Mai: "..."

Liễu Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc trán cô.

“Con có cái gì tốt mà học?”

Thẩm Tri Ý rút khăn giấy lau dầu mỡ không cẩn thận dính lên khóe môi, vẻ mặt cực kỳ oan ức.

“Tự mẹ nói là học, sao giờ lại trách con rồi?”

Cô vừa nói lời này, bầu không khí đang nghiêm túc lập tức tan thành mây khói.

Lê Sân nhìn khuôn mặt nhỏ tròn vo của cô càng nhìn càng thích, nhìn khuôn mặt của thiếu niên ngồi bên cạnh cô, không biết tại sao trong lòng bà bỗng nhiên trào dâng một chút đáng tiếc.

Bà không nhịn được duỗi tay gắp cho cô một cái cánh gà.

“Chúng ta đang nói là anh Thời Việt của con bình thường quá nghiêm túc, nên học con một chút, mỗi ngày đều vui vẻ mới tốt.”

Đôi đũa trong tay Thẩm Tri Ý suýt chút nữa chọc vào trong lỗ mũi.

Trời đất chứng giám, cô sống ở đây mười mấy năm, từ khi nào gọi là anh Tống Thời Việt?

Nhưng thật ra khi còn bé, cô ỷ vào Tống Thời Việt còn trẻ vô tri nên bảo anh gọi cô là chị mấy năm.

Liễu Mai không chút nể tình đâm chọt cô: “Con nhóc này nhà chị ấy à, ngoại trừ học tập thì những thứ khác đều như quỷ lanh lợi vậy. Rõ ràng là Tiểu Việt lớn hơn nó nhưng nhất định nó phải lừa thằng bé bằng được gọi nó là chị, đến tận sau khi Thời Việt phát hiện mình bị lừa thì tức giận đến mức một ngày không ăn cơm.”

Thẩm Tri Ý tưởng tượng đến hình ảnh khi còn nhỏ thì tức khắc không nhịn được bật cười. Sau khi cười xong mới phát hiện bố mẹ ruột người ta ngồi ngay trước mặt cô, cô vội vã vuốt vuốt tóc mái che đi ý cười của mình, cúi đầu ho khan một tiếng.

“Khụ khụ! Đây là chuyện vô tri lúc còn nhỏ, không tính, không tính...”

“Đúng là không tính.” Tống Thời Việt cúi đầu tới gần cô: “Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta cũng đã lớn rồi, có phải cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh không?”

Liễu Mai nói thêm vào: “Đúng rồi, Tiểu Việt nhà người ta từ nhỏ đến lớn đã nhọc lòng không ít chuyện của con, gọi người ta một tiếng anh thì làm sao?”

Thẩm Tri Ý gác đũa xuống, quay mặt về phía Tống Thời Việt, nghiêm mặt lấy hơi.

“Anh trai!”

Tống Thời Việt: "..."

Tống Thời Việt yên lặng đẩy đầu cô quay trở lại: “Cậu vẫn nên ăn cơm đi, tôi không có phúc hưởng.”

Một tiếng gọi của cô, người không biết còn tưởng hai người bọn họ sắp kết nghĩa đấy.

Trên bàn cơm lập tức vang lên tiếng cười.

Từ lúc bắt đầu ăn cơm Thẩm Ngọc Sơn đều không nói lời nào, lúc này bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Bố nghe ông Vương ở đơn vị nói, thành tích kỳ thi chung toàn thành phố của các con đã có rồi đúng không?”

Thẩm Tri Ý hoàn toàn không biết bão táp sắp ập đến nên còn vui vẻ hài lòng uống một ngụm đồ uống.

“Hai người không biết Tống Thời Việt trâu bò thế nào đâu, bao nhiêu ngày không đến trường như vậy nhưng kỳ thi chung lần này lại đứng nhất cả khối.”

“Không những đứng thứ nhất mà còn mạnh mẽ đàn áp người xếp thứ hai tới 20 điểm. Tôi nghe nói lúc người xếp thứ hai biết thành tích thì chỉ hận không thể nhảy từ trên lầu xuống.”

Mặc dù Lê Sân vắng bóng trong cuộc đời của anh mười mấy năm nhưng nghe người khác nói về sự ưu tú của anh, nói không kiêu ngạo là nói dối.

Bà đưa tay vén mái tóc lên, biết có một số việc không nên bên trọng bên khinh, nên bình tĩnh khen ngợi Thẩm Tri Ý.

“Tri Ý cũng rất giỏi, thời gian trước lúc nói chuyện với Thời Việt, dì nghe nói con cũng thi vào được lớp chọn văn của trường.”

Thẩm Tri Ý không giống Tống Thời Việt.

Thiếu niên đối mặt với lời khen của người khác thì luôn luôn có dáng vẻ không quan tâm hơn thua, dường như những lời khen kia chỉ là vài lời cố gắng quấy nhiễu đạo tâm của anh mà thôi.

Còn Thẩm Tri Ý nghe được người khác khen cô một câu thì lập tức cười toe toét, trên mặt dường như cười ra một đóa hoa.

Cái dáng vẻ không đáng tiền của cô, Liễu Mai nhìn cũng muốn cho cô một cái tát.

“Em đừng có khen nó. Chị thấy nó có thể vào được lớp chọn văn chắc chắn là số hên, em không biết cái thành tích của nó đâu... Đặc biệt là toán học, chị nhìn mà cũng to cả đầu. Em biết lần trước thi toán nó được bao nhiêu điểm không?”

Lê Sân do dự nói: “Bao nhiêu điểm?”

“46 điểm!”

“Em không nói chị cũng quên không hỏi, Thẩm Tri Ý, lần này thi toán con được bao nhiêu điểm?”

Thẩm Tri Ý im lặng.

Liễu Mai đưa ánh mắt nhìn về phía Tống Thời Việt.

Tống Thời Việt cũng im lặng.

Sợ nhất là không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Dù cho là tổng giám đốc bá đạo như Tống Lẫm cũng không nhịn được lặng lẽ duỗi tay kéo Lê Sân.

Dùng âm lượng chỉ có bà mới nghe thấy được: “Thang điểm toán học trong nước là bao nhiêu điểm?”

Lê Sân trả lời ông: “150.”

Bà muộn màng phát hiện ra dường như bà chọn chủ đề bậy quá rồi.

Nhưng mà cầm đầu gây tội là Thẩm Ngọc Sơn lại ngửa đầu nhấp ngụm trà, bưng bát ngồi im lặng trong góc tối không lên tiếng, dáng vẻ không liên quan đến mình.

Thẩm Tri Ý nghĩ.

Nếu như có thể làm lại, chắc chắn cô sẽ chọn câu thứ nhất là C, câu thứ năm là D, câu từ mười đến mười hai phải toàn chọn B.

Như vậy ít nhất cô có nhiều điểm hơn từ ba câu trắc nghiệm, mỗi một câu 5 điểm, gộp lại chính là 15 điểm, như vậy cô có thể thi được thành tích tốt là 65 điểm.

Mà không phải như bây giờ, cầm bảng chấm thi 50 điểm run rẩy ngồi bên cạnh Liễu Mai.

Cơm tối đã ăn xong, bàn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngoại trừ Liễu Mai và Thẩm Tri Ý, tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Trên TV trước sofa vẫn phát chương trình gameshow nhưng đã không có ai quan tâm tới nội dung chương trình đang nói gì, ánh mắt của mọi người yên lặng nhìn đôi mẹ con bên cạnh bàn ăn.

Trong tay Thẩm Tri Ý cầm một quả táo Lê Sân lặng lẽ đưa cho cô, quả táo lạnh lẽo trong lòng bàn tay cô cũng sắp nóng lên, nhìn Liễu Mai đang lạnh như băng, cô không dám cắn miếng nào.

Liễu Mai cầm bảng chấm thi trong tay lật qua lật lại nhìn mấy lần, cuối cùng nhìn rõ hiện thực con gái mình chỉ được 50 điểm.

Bà hỏi Thẩm Tri Ý: “Tống Thời Việt thi được bao nhiêu điểm?”

Thẩm Tri Ý há miệng...

Liễu Mai cắt ngang lời cô: “Con nghĩ kỹ lại rồi nói, con vừa cong mông lên bà đây đã biết con định thả cái rắm gì rồi.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Cô cúi đầu với vẻ đáng thương: "142."

Liễu Mai: "..."

Không phải trên sách đã nói người phân theo nhóm vật họp theo loài sao? Ngày nào cô cũng ở cùng với Tống Thời Việt sao lại không dính chút hơi thở học sinh giỏi của anh chứ?

Dù là người kiên cường như Liễu Mai cũng không nhịn được đưa tay xoa giữa mày, khổ tâm thở dài, ném bảng chấm thi cho Thẩm Tri Ý, chỉ mong mắt không thấy tim không phiền.

“Mang đi! Mang đi! Suýt nữa làm ô uế mắt của mẹ.”

Thẩm Tri Ý cầm bảng chấm thi đứng lên: “Mẹ không mắng con à?”

“Mẹ không mắng con trong lòng con không thoải mái sao?”

Thẩm Ngọc Sơn nói: “Tuế Tuế, bố nói cho con biết, đây là di truyền, trước đây mẹ con thi đại học cũng chỉ được hơn 50 điểm.”

Liễu Mai bắn một ánh mắt qua, Thẩm Ngọc Sơn lập tức không dám thả rắm nữa.

Lê Sân tận dụng mọi thứ để cứu chữa: “Tuế Tuế đã rất giỏi rồi, cao hơn lần thi trước bốn điểm, bốn điểm đã là tiến bộ không tồi rồi.”

Liễu Mai không lên tiếng, xem như tiếp nhận an ủi của bà.

Lê Sân và Tống Lẫm ngồi một lúc, thấy thời gian không còn sớm, cũng không muốn quấy nhiễu bọn họ nghỉ ngơi nên đứng dậy định rời đi.

Liễu Mai kéo Tống Thời Việt một cái: “Tiểu Việt, mau đi tiễn bố mẹ đi.”

Tống Thời Việt không lên tiếng, Lê Sân vội vàng nói: “Không cần đâu, xe của bọn em đỗ ngay dưới lầu khu chung cư, đi xuống cũng không mất bao lâu.”

Tống Thời Việt nhìn bà chỉ lo mình sẽ có dáng vẻ khó xử thì đi trước ra chỗ cửa, khom lưng thay giày.

“Không sao, con đưa hai người xuống vậy.”

Lê Sân nhìn dáng anh gầy gò, hồi lâu mới nghẹn ngào nói một từ “Được”.

Liễu Mai động viên vỗ bờ vai của bà, hai người phụ nữ lập tức nhìn nhau nở nụ cười.

Đến khi bọn họ đều đi xuống dưới hết, Thẩm Tri Ý không nhịn được tiến đến bên cạnh Liễu Mai.

Liễu Mai đang ở trong phòng bếp rửa bát, trên mặt không nhìn ra biểu hiện gì. Thẩm Tri Ý không đoán được bây giờ bà có tâm trạng gì, tuân theo nguyên tắc làm sai thì phải chịu đòn, cô chủ động đưa đầu đến trước mặt bà.

“Mẹ, mẹ đánh con đi.”

Liễu Mai nghe vậy thì bát trong tay suýt nữa rơi xuống bồn rửa bát.

“Thẩm Tri Ý, con ăn no quá đến mức ngu rồi à? Đây là lần đầu tiên mẹ thấy có người đề xuất loại yêu cầu vô lý này.”

Thẩm Tri Ý bẹp miệng: “Không phải do con thấy mẹ tức giận đến mức không buồn mắng con à?”

Vốn dĩ Liễu Mai không tức giận nhưng bây giờ gần như bị tức chết.

“Con mắt nào của con thấy mẹ tức giận đến mức không buồn mắng con hả?”

“Hả? Không phải sao?”

“Phải cái rắm.”

Liễu Mai đặt bát đã rửa sạch sẽ vào trong khay chờ cho ráo nước rồi lấy khăn ra lau tay.

“Mẹ hỏi con, lần này con thi toán bị điểm kém là do con không nghiêm túc học bài sao?”

Thẩm Tri Ý lắc lắc đầu.

“Đó là bởi vì con làm bài bất cẩn nên mới sai sao?”

Bà hỏi đến mức Thẩm Tri Ý muốn khóc: “Đừng nói nữa, mẹ ơi. Con thật sự chỉ đơn thuần không biết làm, cho dù có học nghiêm túc như thế nào đi nữa thì mỗi lần vừa đến kì thi đều sẽ lộ nguyên hình.”

Liễu Mai xoa đầu của cô: “Cho nên đây không phải là vấn đề của con. Con đã cố gắng rồi, tại sao mẹ lại phải tức giận?”

“Mẹ chỉ lo lắng con học lệch nghiêm trọng như vậy, về sau thi đại học phải làm thế nào?”

Thẩm Tri Ý ôm lấy bà cọ cọ, đảm bảo với bà: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con đảm bảo với mẹ, đến lúc con thi tốt nghiệp cấp ba, toán học của con nhất định sẽ đạt được 100 điểm!”

Liễu Mai ngờ vực nhìn cô: “Thật hay giả?”

“Thật như vàng 9999!”

Thẩm Tri Ý quyết tâm nói: “Lần trước không phải mẹ đã nói rồi sao, không thi được 100 điểm thì không được yêu đương.”

“Con cũng xin thề với mẹ, nếu như điểm thi đại học của con không được 100 điểm, đừng nói đến yêu, ngay cả kết hôn con cũng không luôn!”

Liễu Mai: “...”

“Không phải... Con gái, mẹ thật sự không muốn đến mức đó.”

“Sao lại không đến mức đó?”

“Sao không đến mức đó được...”

Thẩm Tri Ý đứng trước mặt bà vỗ ngực đến vang vọng.

“Mẹ yên tâm, con đã hứa thì nhất định nói được làm được.”

Liễu Mai: “...”

“Được rồi, không nói với mẹ nữa, con muốn đi học toán.”

Liễu Mai cầm khăn lau đứng trong phòng bếp, tâm trạng ngổn ngang.

Tống Thời Việt vừa trở về đã nhìn thấy Liễu Mai đang ngồi trong phòng khách với khuôn mặt đờ đẫn.

Tầm mắt của thiếu niên nhìn một vòng trong phòng, sau đó rơi vào cửa phòng đóng chặt của thiếu nữ.

“Tuế Tuế đâu ạ? Đi học bài rồi?”

Liễu Mai chết lặng gật gật đầu.

Anh thấy thế thì thu tầm mắt lại: “Vậy con cũng đi làm bài tập.”

“À...”

Liễu Mai gọi anh.

Trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà nói một cách khó khăn.

“Nếu con có rảnh rỗi thì nhớ giúp nó bổ túc toán học...”