Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lục Nhạc Hàm thở phào một hơi, nếu phải ngốc trong căn phòng này cả ngày thì lũy thừa sẽ vẫn như cũ, chẳng lẽ thật sự phải ở nơi này bị làm cả đời.
Tính toán thời gian một chút, nếu quả thật có hiệu ứng của nội dung vở kịch thì không bao lâu nữa là có thể gặp được đội ngũ của Lý Bác Đào, việc còn lại chính là phải giải quyết vấn đề về nhân vật phản diện như thế nào, nhìn bộ dáng của Lạc An căn bản không hề nghĩ tới việc gia nhập căn cứ của chính phủ.
Qua hồi lâu, 009 cũng được thả ra, hỏi:
- Tiểu Cửu, nếu như không gặp được nhân vật phản diện thì phải làm sao bây giờ?
{ Không cần lo lắng, thế giới sẽ tự động phát triển theo nội dung vở kịch, cho dù ngươi không đi tìm nhân vật phản diện thì qua một thời gian nhân vật phản diện cũng tới tìm ngươi. }
-.. Vậy ta liền ở đây chờ đi, nói không chừng tất cả mọi chuyện đều sẽ phát sinh ở đây.
Trong nháy mắt thật ưu thương, nếu như tình thế phát triển theo nội dung vở kịch thì kết cục của mình cũng phải uy tang thi.
Tùy tiện tắm một lần, ném ráp trải giường xuống đất, đắp chăn ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai lúc đẩy cửa thì phát hiện cửa không khóa, Lục Nhạc Hàm bước ra một bước, từ sau khi tiến vào biệt thự này thì chưa từng ra khỏi cửa phòng, ngay cả ngày tháng cũng đã không nhớ nổi, nếu không phải đã đối chiếu ngày cùng 009, nói không chừng ngay cả thời gian phát sinh nội dung vở kịch cũng bỏ qua.
Bởi vì không được ra cửa, cuối cùng Lục Nhạc Hàm ngay cả xuống giường cũng lười, hiện tại giẫm trên mặt đất lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng, ra khỏi cửa cảm nhận được ánh nắng chiếu lên mặt, lúc này mới có cảm giác chân thực, giống như là tội phạm ở trong ngục được thả ra, hít một hơi thật sâu, nhìn đám người tụm năm tụm ba hiếu kỳ nhìn về phía mình, cười cười với những người đó một cái, lại phát hiện mình không có chỗ nào để đi.
Một đứa bé không cao, rất nhỏ gầy đứng ở cách đó không xa khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt cậu, Lục Nhạc Hàm nặn nặn mặt mình, xác định vẫn bình thường, nhìn về phía đứa bé kia một lần nữa, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Đứa bé kia nhìn Lục Nhạc Hàm không chớp mắt, sau đó chậm rãi đến gần, thân thể có chút run rẩy.
Lục Nhạc Hàm lễ phép gật gật đầu, hỏi:
- Ngươi có chuyện gì không?
Đứa bé kia tựa hồ có chút không dám xác định, nhưng vẫn hỏi:
- Ngươi không biết ta?
Hiện tại đứa nhỏ này là chuyện gì xảy ra, ngươi đã lợi hại đến mức mọi người đều phải biết ngươi sao, Lạc An cũng không dám nghĩ như vậy đi, thế nhưng trên mặt vẫn cười nhạt, một bộ dáng thoải mái:
- Xin lỗi a, hình như ta chưa từng thấy ngươi thì phải.
Trong mắt cậu bé chợt lóe một chút mất mác, cúi đầu, hai ngón tay vò vò góc áo nói:
- Ngươi đã cứu ta.
Phản ứng đầu tiên chính là thằng bé này nhận lầm người, bản thân cậu luôn bo bo giữ mình thì làm sao có khả năng cứu người, đang chuẩn bị nói chuyện, nhưng vừa nhìn kỹ lại, tựa hồ thật sự có chút ấn tượng, hơi kinh ngạc chỉ vào mặt cậu bé nói:
- Ngươi là dị năng hệ "thủy" kia?
Đứa bé ngẩng đầu lên trong nháy mắt, hai mắt tỏa hào quang, kích động không thôi:
- Ngươi còn nhớ ta, đúng vậy, lần trước quên hỏi tên của ngươi, ta tên là Thích Tấn, còn ngươi?
Nhìn xung quanh một chút, mọi người đang hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ, Lục Nhạc Hàm cười nói:
- Ngươi gia nhập tiểu đội này?
Nụ cười trên mặt người kia tốt đẹp như vậy, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng da dẻ cực kỳ trắng nõn mềm mại, tìm không ra nửa điểm tỳ vết, cả người như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Nhịp tim của Thích Tấn bỗng nhiên tăng nhanh, thật giống như về tới ngày cái người giống như 'Trích Tiên' này xuất hiện ở trước mặt mình, kéo mình từ vực sâu không đáy ra ngoài, chỉ còn một chút nữa, e rằng chỉ chênh lệch 1cm thôi thì mình sẽ sản sinh ý nghĩ thế giới này đã lạnh lùng như vậy còn không bằng hủy diệt đi, may là gặp được cậu, nếu như thế giới không tồn tại thì phải tìm cậu ở đâu?
{ Nhạc Hàm, tên nhân vật phản diện hình như là Thích Tấn a. }
Âm thanh 009 hơi nghi hoặc một chút, tựa hồ đụng phải vấn đề nan giải, quả nhiên một giây sau Lục Nhạc Hàm liền nghe thấy âm thanh gần như là sắc bén của 009.
{ A, Nhạc Hàm, hắn thật sự là nhân vật phản diện a, nhưng tại sao chỗ của ta không có ghi chép về nhân vật phản diện, chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì? }
- Vậy làm sao bây giờ, có lẽ hắn không muốn làm nhân vật phản diện?
Lục Nhạc Hàm đỡ trán, bản thân hình như đã quen với trạng thái mơ hồ của 009, nếu một ngày kia chuyện gì nó cũng có thể cân nhắc chu đáo, nói không chừng Lục Nhạc Hàm còn có thể hoài nghi nó bị nhiễm virus.
{ Ta cũng không biết a, nếu không Nhạc Hàm hãy tạo mối quan hệ với y, tìm hiểu tình hình trước, nói không chừng thế giới sẽ bù đắp sau. }
009 thăm dò nói.
Tim Thích Tấn đập loạn không ngừng, cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Lục Nhạc Hàm, cậu ấy còn nhớ ta, vậy có phải nói rõ địa vị của ta ở trong lòng cậu ấy cũng tương đối cao hay không, không, có lẽ tâm địa của cậu ấy vốn thiện lương, dù người cậu ấy gặp là ai thì cũng sẽ vươn tay viện trợ.
- Ta vốn là phải nghe ngươi đi căn cứ chính phủ, nhưng mới vừa tới gần trung tâm thành phố, liền bị mấy tang thi vây công, là Lạc đội trưởng cứu ta, cho nên ta liền tạm thời lưu lại nơi này.
Khuôn mặt vặn vẹo trong nháy mắt, Lục Nhạc Hàm ổn định tâm thần nói:
- Lạc An a, hắn là người tốt
Khí thế quanh người Lục Nhạc Hàm biến hóa quá rõ ràng, Thích Tấn muốn không chú ý đến cũng khó, câu nói này cũng vô cùng quái dị, chỉ là không tiện hỏi lại, chỉ nói:
- Ngươi biết Lạc đội trưởng a, ngươi vẫn chưa nói tên của ngươi cho ta.
- A, lúc trước chúng ta học cùng trường, hắn là học trưởng của ta, ta tên là Thẩm Gia Ngôn, ngươi kêu ta Gia Ngôn.. Ạch, ca cũng được.
Nhìn cậu bé trước mặt giống như mầm hạt đậu, Lục Nhạc Hàm có chút hiếu kỳ Thẩm Gia Ngôn làm thế nào xuống tay được, tuy rằng cao hơn chính mình một chút, thế nhưng ở độ tuổi này vẫn tính là vị thành niên đi.
- Gia Ngôn ca?
Thích Tấn thăm dò kêu một tiếng, có chút tay chân luống cuống.
- Ân, ngươi đi một đường tới đây cũng không dễ dàng phải không, ta lái xe cũng phải đi hơn ba tháng đây, ngươi cũng rất nhanh.
Nhận ra y câu nệ, Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai y.
- Không, ta cũng là lái xe tới.
Sắc mặt Thích Tấn hơi đổi một chút, hơi trắng bệch, vội vội vàng vàng nói:
- Gia Ngôn ca, ta còn có việc, đi trước.
Một đứa bé bôn ba một đường xa như vậy, khẳng định chịu khổ không ít, Lục Nhạc Hàm cũng không nói gì quay người trở về biệt thự, rất lâu không thấy ánh mặt trời, đứng một lát lập tức hơi mệt.
Vừa ngủ đã đến buổi tối, mở mắt ra thì thấy Lạc An đang lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn cậu chằm chằm, Lục Nhạc Hàm sợ đến cả người run lên, trong nháy mắt tỉnh lại, kêu một tiếng:
- Học trưởng?
Lạc An kéo chăn vừa trượt xuống cho cậu, nói:
- Ngươi biết Thích Tấn?
Suy nghĩ tới mấy người xem náo nhiệt ở xung quanh, bên trong quả nhiên có cơ sở ngầm của Lạc An, rũ mắt xuống, nhếch miệng nở một nụ tự giễu:
- Đúng vậy, ta thấy đẳng cấp dị năng của y không sai, cho nên cam nguyện ở dưới thân y, y mang ta tới, chỉ là sau đó hai người tạm thời tách ra mà thôi, ngươi là muốn nghe cái này sao?
Lạc An nắm chặt nắm đấm, ánh mắt chợt lóe một tia đỏ như máu, trầm giọng nói:
- Gia Ngôn, ngươi không nên ồn ào có được hay không?
Lục Nhạc Hàm vén chăn lên ngồi dậy, cao giọng nói với Lạc An:
- Lạc An, là ai đang gây sự, ta nói ta yêu ngươi ngươi không tin, ta nói ta lên giường với tất cả mọi người ngươi lại tin, Lạc An, ngươi đến cùng coi ta là cái gì. Đúng vậy, kỹ nữ, ngươi không phải thường thường gọi ta kỹ nữ sao, có muốn ta hiện tại liền ra ngoài kiếm khách hay không a.
Nhìn Lục Nhạc Hàm ở trước mặt có chút cuồng loạn, ánh mắt Lạc An trầm xuống, nói:
- Ngày mai ngươi cùng đi ra ngoài với ta.
- Ta không đi, người nào thích đi theo ngươi.
Lục Nhạc Hàm giận hờn nhìn sang một bên.
- Thẩm Gia Ngôn.
Lạc An đột nhiên nâng giọng thêm.
- Lạc An, ta mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài có được hay không.
Giọng nói của Lục Nhạc Hàm trong nháy mắt trở nên nhẹ vô cùng, giống như là thật sự mệt mỏi, tuột xuống nằm ở trên giường nghiêng đầu ngủ.
Chăn đột nhiên bị xốc lên, đối diện với ánh mắt nóng nảy của Lạc An, Lục Nhạc Hàm im lặng, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nhắm mắt lại, MD, cả ngày chạy tới nói nhao nhao, lũy thừa Bạch Liên hoa lại không tăng lên, đều sắp bị phiền chết rồi, có bản lĩnh cho lũy thừa của ta thăng lên, lão tử một ngày 24 giờ cằn nhằn tức chết ngươi.