- Tri Phi, nhanh xuống dùng cơm.
Dưới lầu truyền đến giọng nói vang dội của một người đàn ông.
Lục Nhạc Hàm thu dọn những cuốn truyện cổ tích trước mặt, xuống khỏi ghế, chậm rãi đi xuống cầu thang.
- Tri Phi, ngày hôm nay có món cá chua ngọt ngươi thích ăn nhất nha.
Người ngồi ở bên cạnh bàn cười đến xán lạn đó là phụ thân của Tề Tri Phi, mà ngồi bên trái của phụ thân là ca ca cùng cha khác mẹ của Tề Tri Phi, Tề Hưng Triết.
Lục Nhạc Hàm cười híp mắt ngồi lên ghế đối diện Tề Hưng Triết, nhìn về phía Tề phụ, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Ba ba
Quay mặt lại phía đối diện thì co rúm một chút, lấy dũng khí nhẹ giọng kêu một tiếng:
- Ca ca.
Tề Hưng Triết cười với Lục Nhạc Hàm nói:
- Làm sao bây giờ mới xuống?
Thanh âm của Lục Nhạc Hàm có chút run rẩy, cúi đầu nói:
- Đang xem truyện cổ tích.
Tề Hưng Triết gắp một khối cá kho đặt trong bát Lục Nhạc Hàm, có chút cưng chiều mà cười:
- Tri Phi thật là lợi hại, nhỏ như vậy liền biết xem sách.
Tề phụ nhìn hai đứa con trai biểu hiện tương thân tương ái, trong lòng thật cao hứng, khoát tay một cái cười ha ha nói:
- Nhanh ăn đi, nếu không cơm nước nguội hết.
Vừa dứt lời chính mình cũng bắt đầu ăn uống.
Lục Nhạc Hàm ngơ ngác mà nhìn chằm chằm khối cá này, dùng đũa đâm hai lần vẫn không có dám bỏ vào trong miệng, thậm chí ngay cả món cá chua ngọt đều không đụng vào, khóc không ra nước mắt, ở trong đầu nói rằng:
- Bên trong con cá này không có độc chớ?
009 nghiêm trang nói:
{ Sẽ không a, bây giờ hắn đối với ngươi còn không có quá nhiều ác ý, hơn nữa từ từ sẽ đối với ngươi càng tốt hơn, chỉ là sau khi khuôn mặt Bạch Liên hoa của ngươi bị vạch trần mới sẽ từ từ, chậm rãi ngược ngươi. }
Lục Nhạc Hàm nghe xong không những không thoải mái, trái lại càng muốn khóc hơn.
Đi đến thế giới này đã hơn một tuần, thời điểm vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang đứng ở trong một cái biệt thự, trước mắt còn có một nam nhân cùng một nam hài đáng yêu.
Còn không đợi chính mình dò hỏi, 009 liền chủ động giới thiệu nội dung vở kịch của thế giới này, thời điểm tiếp thu nội dung vở kịch, Lục Nhạc Hàm tận lực thu nhỏ độ tồn tại của mình, trốn ở sau lưng một nữ nhân mà run lẩy bẩy, mở to mắt từ sau lưng nữ nhân lưng liếc trộm nam nhân cùng với nam hài kia, đây là 009 nói cho hắn biết.
{Vì để cho kí chủ hiểu rõ hơn về cách làm một Bạch Liên hoa chân chính, chúng ta có kịch bản của thế giới này, xin hỏi kí chủ hiện tại muốn tiếp nhận sao? }
Trong nháy mắt Lục Nhạc Hàm nghe được câu này, liền cảm thấy thoải mái không ít, chuyện bề ngoài giả bộ đáng thương, sau lưng lại hại người cậu làm không được, giả bộ đáng thương còn tốt, nhưng là hại người chính mình không biết làm a, nếu không tại sao tài sản của cậu bị cướp đi đâu?
{ Nội dung vở kịch đã truyền đến trong thức hải của Nhạc Hàm nha, xin mau kiểm tra. }
Nội dung vở kịch rất đơn giản, nhân vật Lục Nhạc Hàm đóng vai tên là Tề Tri Phi, là con riêng của nam nhân kia cùng mối tình đầu của y lưu lại, mà nam hài tướng mạo đáng yêu lúc này đang cau mày, biểu tình ghét bỏ mà nhìn mình chính là con hợp pháp của nam nhân, Tề Hưng Triết.
Tề phụ cũng không tính xuất quỹ, chỉ là vợ của y qua đời sớm, vì Tề Hưng Triết nên hắn vẫn không có tái giá, một lần ma xui quỷ khiến y gặp mặt mối tình đầu, củi khô bốc lửa liền lăn giường, để lại kết tinh ngoài ý muốn này, chỉ là mối tình đầu vẫn luôn không có nói cho Tề phụ biết nàng mang thai, chỉ yên lặng rời đi tự mình nuôi nấng hài tử, mãi đến thời điểm Tề Tri Phi năm tuổi, mối tình đầu kiểm tra ra bị ung thư vú thời kì cuối, lúc này mới đem hài tử đưa đến Tề gia.
Theo lý thuyết thì việc này không có vấn đề gì, nhưng Tề Tri Phi là một hài tử mẫn cảm, lúc mới tới Tề gia, Tề phụ cùng Tề Hưng Triết đều đối với cậu đặc biệt tốt, sợ cậu có nửa điểm không hài lòng, nhưng Tề Tri Phi không vừa lòng, cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình tựa như lúc nhỏ bị người mắng là một hài tử không có phụ thân, cho nên không quản ánh mắt cùng hành động của người khác ra sao, cậu đều cảm thấy họ đang nhục nhã chính mình.
Cậu hận nhất đương nhiên là Tề Hưng Triết, lúc nhỏ không có cách nào, đợi sau khi lớn lên hơi có chút biện pháp, cậu một bên biểu hiện bộ dáng huynh hữu đệ cung, một bên ở trong bóng tối ngáng chân vai chính, nghĩ biện pháp dằn vặt vai chính để cân bằng tâm lý vặn vẹo của mình.
Tề Tri Phi làm Tề Hưng Triết thương tâm nhất chính là chuyện đoạt bạn gái của hắn, bên trong nội dung vở kịch sau khi Tề Hưng Triết tốt nghiệp trung học liền trực tiếp ra nước ngoài học đại học, ở nơi đó gặp nữ chủ của thế giới này Tiết Diệc Nhu, hai người ái mộ lẫn nhau, thế nhưng cuối cùng Tề Tri Phi lại dùng thủ đoạn đen tối đem Tiết Diệc Nhu lừa đến trên giường của mình.
Đến phút cuối Tề Hưng Triết vẫn không tin những thứ này đều là do Tề Tri Phi, đệ đệ từ nhỏ đã thích thân cận với mình gây ra.
Lục Nhạc Hàm:
-Ngươi xác định đây không phải là chuyện xưa của ta?
{ Vì để cho kí chủ mau chóng quen biết quy tắc trò chơi, cho nên ta chuyên môn chọn thế giới này cho Nhạc Hàm nha. }
Lục Nhạc Hàm:
- Lẽ nào còn muốn ta cảm tạ ngươi?
{ Không cần nha, Nhạc Hàm chỉ cần hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ giúp ta đạt được công trạng, ta liền rất vui vẻ. }
* * *
Suy nghĩ một chút, Lục Nhạc Hàm nói:
- Lừa gạt nữ chủ lên giường, ngươi cảm thấy ta có khả năng sao?
{ Ồ ồ ồ, ta đều quên Nhạc Hàm ngươi là GAY, không có chuyện gì, đến cuối cùng ngươi làm dáng một chút là được rồi, không cần chân chính lên giường, chỉ cần làm cho Tề Hưng Triết biết ngươi đoạt bạn gái của hắn là được. }
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Làm sao luôn cảm giác cái hệ thống này không đáng tin.
Suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Vậy hiện tại ta cần làm cái gì?
{Hiện tại Nhạc Hàm cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giả bộ đáng thương là được nha, nội dung vở kịch là sau khi Tề Tri Phi trưởng thành mới bắt đầu triển khai. }
Lục Nhạc Hàm vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, đời trước cậu hận nhất chính là đệ đệ Bạch Liên hoa, lần này chính cậu lại đóng vai nhân vật như vậy, cảm giác thật đau đầu.
- Làm sao, bình thường Tri Phi không phải thích ăn cá nhất sao, ngày hôm nay làm sao chạm cũng không chạm?
Tề Hưng Triết thân thiết hỏi.
Lục Nhạc Hàm vừa nghe thanh âm của hắn, thân thể liền nhịn không được mà run rẩy, nếu như mình là Tề Hưng Triết, sau khi biết đến chân tướng sự tình, Tề Tri Phi sợ rằng sẽ không có ngày lành, càng không cần phải nói người trước mắt chỉ mới mười mấy tuổi, trên mặt luôn mang theo ý cười thế nhưng khắp toàn thân không chỗ không tỏa ra khí thế khủng bố.
Vội vã cho một khối thịt cá vào trong miệng nói:
- Không có a, ta rất thích ăn.
- Khụ khụ khặc, khặc khụ khụ.
Trốn tránh ánh mắt của Tề Hưng Triết, nhai đều không nhai liền trực tiếp nuốt xuống, ngược lại cá trong nhà đều được rút hết xương, nhưng mới vừa nuốt đến trong cổ họng, nước mắt đều sắp bị Lục Nhạc Hàm sặc đi ra, cảm thấy có đồ vật vướng ở cuống họng, cảm giác bị đâm hơi đau vô cùng khó chịu.
Tề phụ vội vã để đũa xuống, vỗ lưng của cậu nói:
- Làm sao vậy, làm sao vậy, có phải bị sặc hay không?
Trong lòng Lục Nhạc Hàm nghĩ, ta biết mà, bên trong cá có độc.
Sặc đến không thở nổi, Tề Hưng Triết đưa tới một cái chén nhỏ chứa chất lỏng màu đen không biết là cái gì tới trước mặt, mùi có chút gay mũi, nói:
- Nhanh uống vào.
Lục Nhạc Hàm lắc lắc đầu, nước mắt sinh lý chảy xuống, luống cuống tay chân mà khoát tay.
Tề Hưng Triết mất kiên nhẫn, một cái tay cầm cánh tay Lục Nhạc Hàm, một tay đưa chén đến mép hắn nói:
- Chỉ là dấm chua thôi, uống vào là tốt rồi.
Lục Nhạc Hàm chớp chớp đôi mắt sương mù, mông lung nhìn Tề Hưng Triết, nhớ tới dấm chua có thể làm mềm xương cá, vội vã nhận lấy nhanh chóng uống vào, thời điểm đem dấm chua nuốt xuống chua cực kỳ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều nhíu chung một chỗ, nhe răng trợn mắt.
Tề Hưng Triết xì một tiếng bật cười, nói:
- Đỡ hơn chưa?
Lục Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, liền nhếch miệng, vị chua trong miệng quá nặng, căn bản cũng không có tri giác, cậu hoàn toàn không có cảm giác xương có còn ở đó hay không.
Tề Hưng Triết liền đưa một khối bánh màn thầu tới, ôn nhu nói:
- Ăn một miếng.
Lần này cũng không dám nói gì, Lục Nhạc Hàm ngoan ngoãn cắn lấy, nhai hai cái thì vị chua trong miệng hơi giảm bớt, nhưng không nuốt trôi.
Tề Hưng Triết nhìn mặt của cậu đầu độc mà nói:
- Nuốt xuống.
Lục Nhạc Hàm bị sự thâm thúy bên trong ánh mắt hắn làm sợ hết hồn, ánh mắt hài tử mười mấy tuổi mà như thế thì rất khủng bố có được hay không, theo bản năng làm động tác nuốt một cái, dĩ nhiên đem khối bánh màn thầu trong miệng nuốt xuống, cuống họng rốt cục thoải mái hơn, miếng xương kia giống như đã biến mất.
Nhìn thấy ý cười trong đôi mắt của Tề Hưng Triết, Lục Nhạc Hàm đột nhiên nghĩ đến lập trường của Tề Hưng Triết không phải là giống mình ở thế giới cũ sao, đối với thân sinh đệ đệ móc tim móc phổi, nhưng đổi lấy chính là một bạch nhãn lang, đứa bé trước mắt này nhất định đối với đệ đệ của mình vẫn ôm mong đợi cùng tâm tình xoắn xuýt đi, dù sao hiện tại Tề Tri Phi vẫn không có làm sự tình gì thương tổn hắn, vẫn còn là một hài tử tâm linh tinh khiết.
Lục Nhạc Hàm nghĩ tới đây, trực tiếp nhào tới trong lồng ngực Tề Hưng Triết bắt đầu gào khóc, một bên khóc một bên ngẹn ngào nói:
- Ca ca, ca ca, ta rất sợ, cuống họng đau đau.
Cảm nhận được thân thể của Tề Hưng Triết cứng ngắc trong phút chóc sau đó cấp tốc thả lỏng, bàn tay nho nhỏ vỗ nhẹ vào lưng của cậu, nói:
- Không sao rồi không sao rồi, đều là ca ca không tốt, ca ca quên Tri Phi không biết lấy xương ra.
Tề phụ cũng cười ra tiếng, nói:
- Làm ta sợ muốn chết, là bị mắc xương cá a, thời điểm Lý mụ làm cá không phải đều lấy xương ra sao, tại sao hôm nay lại quên mất?
Lục Nhạc Hàm cảm giác được cánh tay đang vỗ vào trên lưng mình dừng lại một chút, tóm chặt lấy eo của Tề Hưng Triết, nói:
- Ca ca, ta không trách ca ca, là do Tri Phi ăn đồ ăn quá nhanh.
- Được rồi, mau đứng lên ăn cơm có được hay không.
Tề Hưng Triết xoa xoa đầu Lục Nhạc Hàm, ôn nhu nói.
Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, quyệt miệng, rớt xuống mấy giọt nước mắt nói:
- Không muốn, cuống họng đau đau, ăn không vô.
Tề phụ nói:
- Ăn thêm một chút, vừa rồi ăn không bao nhiêu, sẽ đói bụng.
Lục Nhạc Hàm làm mặt tội nghiệp nhìn Tề Hưng Triết, nói:
- Ca ca, đau đau, không ăn.
Tề Hưng Triết lau nước mắt trên mặt Lục Nhạc Hàm, cười nói:
- Trong phòng bếp có cháo hoa, ca ca cho ngươi ăn có được hay không.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu lông mày, đang chuẩn bị nói chuyện thì Tề Hưng Triết đã lớn tiếng nói:
- Lý mụ, đem một bát cháo ra đây.
Lý mụ trong phòng bếp vừa rồi bị dọa gần chết, vốn ngày hôm nay làm cơm muộn một chút, Đại thiếu gia còn điểm danh muốn làm cá chua ngọt, còn muốn làm nhanh, nên quên mất lấy xương, lần này vừa nghe lệnh liền nhanh chóng bưng cháo hoa đêm qua ra, đưa vào trong tay Tề Hưng Triết, một lần nữa chui vào nhà bếp, không dám đi ra.