Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 44: Chương 44






Gió biển mơn trớn khuôn mặt, mang theo cái se lạnh của đêm cuối thu.

Tầng trên cùng của du thuyền rực rỡ ánh đèn, người phục vụ đang chơi một bản nhạc tao nhã lãng mạn bằng violin, nhưng hai người ngồi ở đây lại thiếp có ý, chàng vô tình.
Bạch tiểu thư nhìn bộ dáng ăn bánh uống trà vô cùng nhàn nhã, không chút căng thẳng của Úc Chỉ, trong lòng lại càng đánh giá cao hắn hơn.
Nhưng cô cũng biết rõ, đánh giá cao, rồi sao nữa? Cô không có khả năng kiểm soát người đàn ông này.
Ngay khi đối phương từ chối, cô đã không còn cơ hội.
Bạch tiểu thư khẩy điếu thuốc trên tay rồi dụi nó vào gạt tàn.

Cô đóng quyển tạp chí trước mặt lại, cười nói với Úc Chỉ: "Cũng đã nói là tôi không thích ép buộc người khác rồi, nếu Úc tiên sinh đã không muốn thì thôi vậy.

Lần này là sơ suất của tôi, xin chúc Úc tiên sinh có quãng thời gian vui vẻ trên du thuyền này."
Dứt lời, cô liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng đi được vài bước cô lại dừng lại, quay đầu cười nói: "Đúng rồi, để xin lỗi, tôi sẽ cho Úc tiên sinh một tin tức miễn phí.

Kỷ Tinh Vũ cũng đang có mặt trên du thuyền."
Úc Chỉ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô đang rời đi.
Úc Chỉ nhíu mày, hắn không định tiếp tục ăn tối, liền trở về tầng phòng mình.

Hắn vốn không tốn nhiều thời gian nói chuyện, lúc đi xuống liền thấy được Kỷ Tinh Vũ ở một góc nào đó đang trò chuyện với bạn của anh, quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt.
"Anh đi chơi với tôi, vợ anh không thấy khó chịu à?"
Vài tháng trước Tiết Ngạn đã kết hôn với hôn thê nhà mình, đi tuần trăng mật về mới nhớ ra mình bơ thằng bạn hơi lâu rồi, lập tức xung phong đi ra ngoài chơi cùng Kỷ Tinh Vũ.

Với thân phận của hai người, muốn lấy được thiệp mời lên du thuyền cũng không phải là khó.
"Cô ấy dạo này bận đóng phim lắm, làm gì có thời gian để ý tôi." Đi tuần trăng mật còn sợ làm mất thời gian đi đóng phim của cô ấy cơ mà.
Giọng điệu tủi thân của Tiết Ngạn khiến Kỷ Tinh Vũ lập tức hiểu ra, không phải người này muốn đi cùng anh, mà là vì bị bà xã ghét bỏ nên mới chạy ra ngoài tìm anh em cầu an ủi.
Cũng không biết tên này quản lý công ty kiểu gì, giám đốc bây giờ rảnh rỗi đến thế cơ à?
"Chời má, sao cậu ta cũng ở đây?!" Tiết Ngạn đảo mắt, đột nhiên trừng mắt nhìn một phương hướng nào đó với vẻ không thể tin được.
Giọng điệu kinh ngạc của y khiến Kỷ Tinh Vũ không thể không hỏi: "Ai cơ?"
Dứt lời mới theo ánh mắt Tiết Ngạn mà nhìn sang, ngay sau đó, ánh nhìn chững lại.
Tiết Ngạn chưa kịp ngăn lại, anh em nhà mình đã nhìn thấy Úc Chỉ rồi, trong lòng một đàn thảo nê mã chạy ngang.
Gần đây y nghe Kỷ Tinh Vũ nói rằng quan hệ giữa anh và Úc Chỉ đã có tiến triển, ban đầu y vẫn còn nghi ngờ lời anh nói, nhưng bây giờ nhìn thấy người thật rồi, nghi ngờ của y đã biến mất rất nhiều.

Còn đuổi theo đến tận đây cơ mà, bảo không có tình cảm có chó nó tin.
Y còn đang nghĩ có nên rút lui cho thằng bạn không gian không, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.
Y nhận cuộc gọi, khuôn mặt lập tức đanh lại, giống như quên mất cách cử động cơ thể rồi, đứng yên một lúc lâu.
Kỷ Tinh Vũ thấy có gì sai sai, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Ngay sau đó, Tiết Ngạn đột nhiên ôm chầm lấy Kỷ Tinh Vũ, kêu to: "A a a tôi sắp được làm cha rồi!"
Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ sáng lên, nhìn bạn bè mình nhận được tin vui lớn đến vậy, đúng là nên chúc mừng.
Anh cười nói: "Chúc mừng anh!"
Rồi hỏi: "Thế bây giờ anh phải đi về à?"
Tiết Ngạn làm vài lần mới cất được điện thoại vào túi, miệng nói không ngừng: "Về về về! Về luôn đây! Anh em, cậu ở chỗ này chơi vui nhé! Tôi phải về với bà xã đây! Chúc cậu cũng tình cảm thuận lợi!"
Y vừa nói vừa chạy về khu vực dịch vụ, đứng từ xa còn nghe được tiếng của y.

Du thuyền ở trên biển, nhưng cũng không phải là không có cách quay về giữa chừng, chỉ cần dùng ca nô quay về là được.
Người phục vụ nghe được tin này thì kín đáo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về một hướng, sau khi nhận được chỉ dẫn mới quay lại với ông bố tương lai Tiết Ngạn, người vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui vợ mình có thai: "Vâng, xin tiên sinh hãy đi theo tôi."
Tiết Ngạn còn đang ngắm bức ảnh siêu âm được gửi qua điện thoại, không để ý đến sự khác thường của người phục vụ, cực kỳ ngoan ngoãn đi theo đối phương, vừa đi vừa giục: "Nhanh lên một chút, người nhà tôi đang đợi, gấp lắm rồi!"
Ánh mắt người phục vụ tối sầm lại, vẻ mặt cứng đờ, ngoài cười trong không cười mà nói: "Tôi hiểu rồi."
Nhìn Tiết Ngạn rời đi, trong mắt Kỷ Tinh Vũ không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.
Bạn bè có gia đình hạnh phúc, còn sắp đón chào một bé con, thật sự là sự nghiệp và gia đình đều mỹ mãn.
Còn anh thì vẫn đang liều mạng với một người rất cố chấp nào đó.
Cứ cảm thấy mình đã thua rồi.
Nghĩ một hồi, lúc Kỷ Tinh Vũ quay đầu lại thì thấy Úc Chỉ đang đi về phía mình.
Anh thu lại sự hâm mộ dưới đáy mắt, nhìn hắn: "Tôi cũng không ngờ em sẽ đến những chỗ như thế này."
Trong ấn tượng của anh, Úc Chỉ không phải là người thích chơi bời, hơn nữa, đây không phải là nơi mà người bình thường có thể đến.
Úc Chỉ lấy thiệp mời từ đâu?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, sau đó không tài nào mà quên đi được.
Úc Chỉ không giải thích gì cả, chuyện của Bạch tiểu thư tạm thời đã được giải quyết, chắc là không có vấn đề gì, không cần phải nói cho Kỷ Tinh Vũ kẻo anh lại lo lắng.
"Có người cho." Hắn trả lời ngắn gọn.
"A." Kỷ Tinh Vũ cười lạnh.

"Em có quan hệ tốt như vậy với ai từ lúc nào mà tôi không biết vậy, đến đồ vật quan trọng thế này cũng có thể tùy tiện cho?"
Anh đang ghen tị, nhưng rốt cuộc, anh làm gì có tư cách để ghen? Cùng lắm là khó chịu, cũng chỉ có thể khó chịu thôi.
Theo nguyên tắc càng nói càng sai, Úc Chỉ liền đổi chủ đề: "Nhà bạn anh có chuyện vui sao? Tôi chưa kịp chúc mừng anh ta."
Kỷ Tinh Vũ đương nhiên là biết hắn đang muốn đổi chủ đề, lập tức thấy buồn bực, không khỏi khó chịu nói: "Nhà anh ta có chuyện vui thì liên quan gì? Hay là em cũng muốn kiểu chuyện vui như thế?"
Đây là đang nói hắn muốn cưới vợ sinh con đấy à?
Vẻ ôn hòa trên mặt Úc Chỉ nhạt đi, lông mày nhíu lại, đây là dấu hiệu cho thấy hắn tức giận.

"Kỷ Tinh Vũ."
Kỷ Tinh Vũ dời tầm mắt sang chỗ khác, không nhìn hắn.
Rõ ràng đã tự dặn mình phải bình tĩnh, không thể hơi tí là lại giận, mất bình tĩnh khiến đối phương không vui, nhưng vấn đề là anh không thể khống chế chính mình.
Rốt cuộc là ai đã đưa thiệp mời cho Úc Chỉ?
Quan hệ giữa Úc Chỉ và người đó là như thế nào?
Những người trên du thuyền này không giàu thì sang, nhưng mỗi người đều có mục đích của chính mình, hoặc là để chơi bời, hoặc là để mở rộng quan hệ.

Nhưng Kỷ Tinh Vũ và Úc Chỉ đều không thuộc hai loại trên, hai người đều không muốn chơi mấy trò đó, cũng không muốn móc nối quan hệ với ai, chỉ đứng ở một góc tận hưởng chút yên tĩnh thanh thản này thôi.
Đến đêm, trên du thuyền sẽ có tiết mục bắn pháo hoa.

Úc Chỉ không biết có vụ này, đến khi nghe được tiếng nổ mạnh của pháo hoa, hắn theo phản xạ cứng người lại, cho rằng có người tập kích.

Mặt hắn tối sầm xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới boong tàu có rất nhiều người đang chen chúc với nhau, tiếng hò reo vang dội một góc trời.
Nhìn lại, thì ra là pháo hoa.
Tâm trí Úc Chỉ thư giãn, cơ thể đang căng chặt cũng thả lỏng.
Hai người đứng gần nhau, không có chuyện Kỷ Tinh Vũ không nhận ra sự khác lạ của Úc Chỉ, lập tức bỏ qua cơn tức trong lòng, lại gần hỏi han: "Em sao vậy?"
"Đừng bảo là vừa rồi bị pháo hoa dọa đấy nhé?" Anh cảm thấy suy đoán này hơi buồn cười, chỉ tùy ý hỏi chơi thôi.
Ai ngờ Úc Chỉ lại nghiêm túc bảo: "Có một chút, vừa rồi bắn pháo hoa hơi đột ngột."

Kỷ Tinh Vũ không ngờ anh nói bừa mà cũng đúng, không lẽ người này từ nhỏ đến lớn chưa xem pháo hoa bao giờ hả?
Nói thì nói thế nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi cảm thấy thương hại và quan tâm Úc Chỉ.
Anh không nhịn được phải tự hỏi chính mình, cần gì phải so đo với một người trẻ tuổi chứ?
Mình lớn tuổi hơn người ta, nhường một chút là được.
Dù Úc Chỉ thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc có năng lực, nhưng nói đến cùng, người này còn trẻ hơn anh cả chục tuổi, vẫn còn là một thanh niên.
Không đúng, anh cũng đâu có già.
Là Úc Chỉ quá trẻ thôi.
Kỷ Tinh Vũ không sợ chênh lệch mười mấy tuổi, không hiểu vì sao mà từ khi bắt đầu xác định mình thích Úc Chỉ, anh chưa từng lo lắng chuyện chênh lệch tuổi tác này, giống như...!đây vốn không phải là chuyện lớn gì, mỗi khi nhớ đến sẽ rất nhanh liền quên.
"Quy tắc ở đây là pháo hoa được bắn ngẫu nhiên, dù sao thì nét đẹp ngoài ý muốn sẽ càng đáng ngạc nhiên hơn, rất nhiều người sẽ thích." Kỷ Tinh Vũ giải thích với Úc Chỉ.
Úc Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy nói vậy cũng có lý.
"Ở đây ồn ào quá." Hắn không thích chỗ đông người lắm, vừa đông vừa nóng, còn không an toàn.
Kỷ Tinh Vũ cũng thuận theo: "Chúng ta quay về đi." Anh cũng muốn một thế giới chỉ có hai người.
Hai người ăn nhịp với nhau, đi xuyên qua đám đông trở về phòng nghỉ.
Trùng hợp là hai người ở cùng một tầng, hai phòng cách nhau không gần cũng không quá xa, ít nhất là tốt hơn việc ở khác tầng.
Hai người cùng đi trên hành lang, dừng lại ở phòng Úc Chỉ trước.

Kỷ Tinh Vũ đứng ở ngoài cửa, thấy Úc Chỉ đi vào mà không có vẻ gì là muốn mời mình, đành phải lên tiếng: "Này......"
Úc Chỉ mím môi, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Thầy Kỷ à, tôi nhớ hình như chúng ta còn chưa ở bên nhau đâu?"
Dù Kỷ Tinh Vũ là người hắn quen thuộc nhất trên du thuyền, mấy ngày tiếp theo có lẽ hai người sẽ không tránh được việc tiếp xúc với nhau, nhưng đây vẫn chưa tính là đi quá giới hạn.

Tuy nhiên nếu bây giờ hắn mời anh vào phòng, có khi anh lại giở trò được voi đòi tiên ấy chứ.
Không cần biết Kỷ Tinh Vũ muốn tìm cớ để vào phòng kiểu gì, Úc Chỉ vẫn kiên quyết đóng cửa lại.
Hắn quay vào phòng, đi tắm một hồi, tranh thủ suy nghĩ một chút, trong lòng có một cảm giác khó chịu không biết từ đâu ra, cuối cùng hắn đành từ bỏ, đi ngủ trước rồi tính sau.
Sáng hôm sau, Úc Chỉ còn đang mơ màng thì bị Kỷ Tinh Vũ gọi điện liên tiếp mấy cuộc, gọi đến tỉnh hết cả người, hắn cau mày nhận điện thoại: "Này......"
"Dậy đi thôi, sao em còn chưa dậy? Nhanh nhanh ra mở cửa, tôi ở bên ngoài rồi này."
Hay lắm, hoàn toàn không có gì bất ngờ luôn.

Từ khi biết Kỷ Tinh Vũ cũng có mặt trên du thuyền, Úc Chỉ đã nghĩ đến chuyện sẽ bị anh bám theo.
Dù sao thì cái du thuyền cũng chỉ lớn có từng đấy, hắn có muốn trốn cũng không được, Kỷ Tinh Vũ còn không phải là dựa vào điểm này để dây dưa sao.
Nghĩ lại trên du thuyền người nhiều, còn toàn là người xa lạ, Úc Chỉ cũng không đành tránh xa Kỷ Tinh Vũ, hắn thà đi theo trông chừng anh còn hơn là để anh gặp phải rắc rối.
Kỷ Tinh Vũ không đến tay không, khi đi vào, trên tay anh còn mang theo hộp đồ ăn được gói kín.

"Tôi mang bữa sáng này, em muốn ăn gì?"
Úc Chỉ đang vệ sinh cá nhân, nghe vậy thì nhổ bọt kem đánh răng ra.

"Gì cũng được."
Kỷ Tinh Vũ còn nhớ rõ lúc hai người sống cùng nhau, Úc Chỉ làm rất nhiều món Trung Quốc, vậy nên anh mang đến phần lớn là món Trung.
Ăn sáng xong, Kỷ Tinh Vũ muốn kéo Úc Chỉ đi tập thể dục, còn có sẵn lý do——sáng nay Úc Chỉ chưa tập.
Úc Chỉ đen mặt: "Thầy Kỷ, có phải anh đã quên là sau khi ăn thì không nên vận động mạnh không?"
Đêm qua hắn ngủ muộn, hơn nữa đây còn là môi trường không quen thuộc, cho nên sáng nay mới dậy muộn và bỏ lỡ tiết mục thể dục sáng sớm.

"Không tập thể dục cũng được, chúng ta cũng có thể làm những việc khác, xem hòa nhạc xem phim chẳng hạn? Hay là em có muốn làm quen với ai không? Nếu tôi biết, tôi có thể giúp em giới thiệu."
Tóm lại, kiểu gì cũng phải hai người cùng nhau làm, đừng hòng bỏ anh một mình.
Bộ dáng này của anh khiến Úc Chỉ dở khóc dở cười, chút không vui trong lòng đã tan biến từ lâu.
"Nếu anh thấy chán, có thể đi làm quen thêm bạn mới cũng được." Hắn cũng không muốn làm quen với ai ở đây.
Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ tối lại, anh khoanh tay, trầm giọng nói: "Úc Chỉ, em đang giả ngu à? Nếu không muốn nhìn thấy tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi cũng sẽ không bám mãi không buông."
Đó là vì anh biết tôi cũng thích anh nên mới không sợ bị ghét.
Úc Chỉ thầm mắng trong lòng nhưng không để hiện ra trên mặt, nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỷ Tinh Vũ lại thấy hơi đau đầu, đưa tay lên xoa xoa lông mày.
Nhìn bộ dáng này của Kỷ Tinh Vũ, hắn cảm thấy ngày mình chịu thua không còn xa.
Úc Chỉ đau đầu, còn có chút buồn bực, bộ dáng không chút sợ hãi của Kỷ Tinh Vũ thật sự khiến hắn khó xử, đánh không được mắng không xong, nói gì cũng như nước đổ đầu vịt, muốn khuyên nhủ quản thúc thì lại không có tư cách.
Hắn có nên rời khỏi tàu luôn không?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Úc Chỉ, nhưng cuối cùng vẫn bị gạt sang một bên.
Bạch tiểu thư tuy đã nói từ bỏ, nhưng chắc gì đã vậy thật? Biết đâu chuyện mình vội vàng rời đi lại khiến đối phương thấy hứng thú thì sao? Hắn không sợ rắc rối, nhưng hắn sợ phiền.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Tuy nhiên, Úc Chỉ không biết rằng vào lúc này, Kỷ Tinh Vũ lại đang trò chuyện với vị Bạch tiểu thư hắn đang nghĩ đến kia.
Thực ra Kỷ Tinh Vũ cũng không hiểu là có chuyện gì, anh vừa mới rời khỏi khu vực phòng nghỉ và tiến vào khu giải trí thì bị hai vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại: "Tiểu thư của chúng tôi muốn mời Kỷ tiên sinh ăn một bữa."
Thái độ chân thành, giọng điệu tôn trọng.
Nhưng Kỷ Tinh Vũ từng gặp vô số người, làm sao có thể không nhìn ra hai người đang nói bằng giọng khẳng định.
Nói cách khác, bữa ăn này, không muốn ăn cũng không được.
Một nụ cười hiện lên trên khóe môi Kỷ Tinh Vũ, trong tươi cười lại có vẻ chán nản, một tia sắc bén che đi mảnh tối tăm trong mắt.
"Được."
Anh đi theo họ, cũng không phải vì có lý do nào khác, chỉ là giác quan thứ sáu đang nói với anh, chuyện này có liên quan đến Úc Chỉ.
Rốt cuộc, gần đây anh không đụng chạm đến ai, nếu muốn tìm anh nói chuyện thì hẳn là vì chuyện về những người hoặc sự việc liên quan đến anh, mà trên du thuyền này ngoại trừ Úc Chỉ còn có thứ gì khác liên quan đến anh nữa đâu?
Chỉ là anh không ngờ rằng người đang tìm anh lại là cô ta.
"Đã lâu không gặp Kỷ tiên sinh rồi, ngày hôm qua anh chơi có vui không?" Bạch tiểu thư cười chào hỏi.
Kỷ Tinh Vũ nhìn Bạch tiểu thư, đi thẳng đến ngồi đối diện với cô, khóe môi hơi cong: "Thì ra là cô."
Bạch tiểu thư cười nhìn anh, tò mò hỏi: "Là tôi, Kỷ tiên sinh có thấy ghen tị không? Lúc trước anh đã từ chối tôi, nhưng bây giờ người mà anh thích lại đang ở trên du thuyền của tôi, có khi còn đã lên giường của tôi luôn rồi.

Anh có thấy hối hận không?"
Kỷ Tinh Vũ chỉ cười mà không nói gì, cứ thế yên lặng nhìn cô.
Bạch tiểu thư cười đến cứng cả mặt, cuối cùng cũng không cười nổi nữa, lạnh mặt hỏi: "Anh cười cái gì?"
Kỷ Tinh Vũ đúng là đang cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Bạch tiểu thư thật sự rất thú vị.

Gần đây kỹ thuật diễn của cô có tiến bộ, nói không chừng còn có thể gia nhập ngành giải trí của chúng tôi để kiếm miếng cơm đấy."
Ý là, để tôi xem cô định diễn đến bao giờ.
Tính tình Bạch tiểu thư có tốt đến mấy cũng sẽ bị người này chọc giận.

"Kỷ Tinh Vũ!"
Kỷ Tinh Vũ đưa tay rót thêm cà phê cho cô.

"Bạch tiểu thư đừng giận, nổi nóng nhiều sẽ có hại đến cơ thể.

Dù sao cũng ngoài ba mươi rồi, cơ thể không so được với hội thanh niên đâu, nếu xảy ra vấn đề gì còn phải đi khám, phiền toái lắm."
Bạch tiểu thư bị tức đến cười thành tiếng luôn, nhìn người đàn ông khiến cô muốn lôi vào góc đập cho một trận trước mắt này, lạnh lùng nói: "Chê tôi già, nhưng cậu cũng chỉ nhỏ hơn tôi có hai tuổi thôi đấy.

Ở phương diện kia phụ nữ vẫn được ông trời ưu ái hơn, mà cậu cũng từng đó tuổi rồi, bảo đao bao nhiêu năm vẫn chưa ra khỏi vỏ, còn dùng được không đấy?"
Kỷ Tinh Vũ: "......"
"Có dùng được hay không, cũng không đến lượt cô biết."
Bạch tiểu thư cười khẩy, nhìn anh đầy ghét bỏ: "Bảo sao Úc tiên sinh không chấp nhận cậu.


Cậu ta tốt tính như thế, rõ ràng là thấy tính cách cậu không tốt mới dùng đủ loại lý do, trước mặt thì chọc tức cậu, sau lưng thì tìm mọi cách để thoát khỏi cậu."
Kỷ Tinh Vũ không cười nổi, mặt tối sầm lại, anh đương nhiên biết người phụ nữ này đang cố ý nói láo để chọc tức anh, nhưng đây vốn là chuyện anh đang suy nghĩ gần đây, bị cô ta nói vậy lại chọc trúng chỗ đau.
Thấy mình ăn lại được một ván từ anh, Bạch tiểu thư mới nở nụ cười trở lại.
Nhưng Kỷ Tinh Vũ lại mất tập trung, không khỏi tự hỏi người phụ nữ này rốt cuộc là muốn Úc Chỉ làm gì? Không lẽ lại thật sự giống như lời cô ta nói?
Nhìn sắc mặt Kỷ Tinh Vũ ngày càng xấu, Bạch tiểu thư lại càng vui vẻ nhìn ngắm một hồi, sau đó mới mở lòng từ bi mà nói: "Nếu cậu cầu xin tôi, tôi có thể nói cho cậu biết tôi và cậu ta đã nói chuyện gì."
"Cầu xin cô." Kỷ Tinh Vũ đồng ý không chút do dự, hoàn toàn không cho Bạch tiểu thư cơ hội đổi ý.
Bạch tiểu thư: "......"
Nghe cầu xin thế này cô lại không có tí cảm giác thành tựu gì cả, cảm giác đếch muốn nói nữa.
Nhưng nếu cô dám lật lọng, sợ là tên này sẽ cười chết cô mất.
"Thôi được rồi, nếu cậu đã xin tôi như thế thì tôi sẽ nói cho cậu biết.

Cậu đoán không sai đâu, đúng là tôi muốn ngủ với cậu ta." Bạch tiểu thư cười khanh khách mà nói.
Vẻ mặt của Kỷ Tinh Vũ hoàn toàn không dao động.

"Em ấy sẽ không đồng ý."
Bạch tiểu thư không nói thẳng kết quả: "Cậu đoán xem, nếu tôi dùng cậu để uy hiếp thì cậu ta sẽ đồng ý hay là từ chối đây?"
Kỷ Tinh Vũ sửng sốt, hiển nhiên anh cũng không ngờ tới khả năng này.

Không đề cập những cái khác, chỉ nói đến mỗi anh thôi, trong lòng anh hi vọng Úc Chỉ đồng ý hay từ chối?
Anh do dự.
......
Nhìn bóng dáng Kỷ Tinh Vũ vội vàng rời đi, Bạch tiểu thư nhấp một ngụm rượu vang đỏ, màu rượu như tô thắm cho đôi môi đỏ mọng.
"Tiểu thư, vì sao cô phải làm như vậy?"
Bạch tiểu thư cười nói: "Cậu không thấy thú vị sao?"
Vệ sĩ không cảm thấy chuyện đàn ông yêu nhau thì có gì hay.
Bạch tiểu thư mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêm nghị nói: "Chuyện bên Lâm Thành thế nào rồi?"
Vệ sĩ nghiêm túc đáp lại: "Đã giải quyết xong, nhà họ Trâu tuyệt đối không có khả năng ngóc đầu dậy."
Bạch tiểu thư thong thả đeo đôi găng tay ren trắng lên, thản nhiên nói: "Vậy mau chóng xử lý đi, tôi không muốn lần sau phải nhìn thấy bọn phế vật lắc lư trước mặt."
"Đã rõ!"

Úc Chỉ đợi mãi mà không thấy Kỷ Tinh Vũ quay lại, định ra ngoài tìm người, nhưng hắn vừa mới mở cửa, còn chưa kịp đi ra đã bị một người lao tới!
Úc Chỉ không tự giác nhíu mày, ngửi được mùi hương quen thuộc nơi chóp mũi mới không vội đẩy người ra.
Hắn kéo người vào phòng, đóng cửa lại rồi mới đẩy Kỷ Tinh Vũ ra, không vui nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Lại thấy Kỷ Tinh Vũ đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời.
Cơn bực tức trước khi rời đi đã biến đi đâu mất, thay vào đó là sự nhiệt tình không thể kìm nén.
Nghĩ rằng còn chưa hẹn hò thì nên giữ khoảng cách thích hợp, Úc Chỉ liền lùi lại nửa bước.
Kỷ Tinh Vũ lại tiến lên một bước, kéo khoảng cách gần hơn.
Úc Chỉ nhíu mày, lại thấy Kỷ Tinh Vũ mỉm cười, ánh mắt và nét mặt đều lộ vẻ lưu luyến.
"Úc Chỉ, em không phải người nhà, cũng không phải người yêu của tôi, vì sao lại muốn bảo vệ tôi trước mặt người khác?"
"Dù em nói không chấp nhận tôi, nhưng những gì em làm thì lại ngược lại đấy."
"Không chịu hưởng quyền lợi làm bạn trai tôi, nhưng vẫn chịu hết mọi trách nhiệm với tôi, em là ốc sên hả?"
Cái gì cũng tự mình gánh vác.
"Có phải là...!em có yêu tôi một chút không?"
Không phải là thích.
Không chỉ là thích.
Là yêu.
Lặng lẽ sinh trưởng, giống như cỏ cây đâm chồi từ dưới bùn đất..