Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 72: Vạn nhân mê 72




Tịch Đăng bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho giật mình lui về sau một bước, liền thấy Mạnh Thu Ngư từ sau tấm bình phong đi ra.

Trong phòng vẫn luôn châm nến, cho nên Tịch Đăng có thể rõ ràng nhìn thấy gương mặt đối phương.

Mạnh Thu Ngư trông cũng không giống như vừa tỉnh dậy, quần áo chỉnh tề, cả người tản ra gió sương lạnh lẽo. Y hơi nhấc mi lên, tiến đến gần Tịch Đăng, “Tại sao ngươi lại đuổi cô ta ra ngoài?” Y nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của Tịch Đăng.

Tịch Đăng lui về sau một bước, mím môi, nhìn thấy trong mắt Mạnh Thu Ngư hiện lên vẻ không kiên nhẫn, mới nói một câu, “Ta không thích như vậy.”

“Cái gì như vậy?” Mạnh Thu Ngư cười khẽ, nhưng trong mắt cũng không chút ý cười, “Thế tử không thích nữ nhân?”

Nói xong, y từng bước áp sát Tịch Đăng.

Tịch Đăng mở to mắt, tựa hồ phát hiện được ý đồ đối phương, không quản một thân đơn bạc nhanh chóng chạy ra ngoài.

Kết quả đương nhiên là bị Mạnh Thu Ngư ôm eo vứt lên giường.

Mạnh Thu Ngư ánh mắt mang theo lãnh ý từ trên cao nhìn xuống Tịch Đăng, “Tịch Đăng, ngươi thân là Vĩnh Yên thế tử, ngay cả một cô nương cũng không dám ôm, ngươi định lấy cái gì cứu phụ thân ngươi?”

Tịch Đăng nhìn chằm chằm Mạnh Thu Ngư, tay lén đưa ra phía sau gối, “Mạnh Thu Ngư, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta đã nói ta hiện tại không muốn quản chuyện này.”

Mạnh Thu Ngư khom lưng, tóc của y dùng cài ngọc gài lên, nhưng bởi vì khom lưng mà cài ngọc rơi xuống, tóc đổ dài lên người Tịch Đăng, y nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng như gặp phải địch nhân, trong mắt đột nhiên nổi lên hứng thú, “Ngươi đang sợ hãi? Hình như lâu lắm rồi ta mới thấy ngươi sợ hãi như vậy, ngươi đang che dấu cái gì?” Tay y bóp cằm Tịch Đăng, ép người ngẩng đầu lên.

Âm thanh Mạnh Thu Ngư vang lên trong đêm khuya càng tăng thêm vẻ lười biếng, dưới ánh nến chập chờn, gương mặt anh tuấn kia lại trở nên tà mị vô cùng, “Con ngoan, nói cho ta biết lý do thật sự.”

Ánh mắt Tịch Đăng lóe lên một tia tàn nhẫn, tay cậu vẫn luôn giấu dưới gối nắm chặt dao găm, trực tiếp hướng tới Mạnh Thu Ngư. Mạnh Thu Ngư chỉ nhìn thấy bạch quang chợt lóe, liền hiểu rõ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay đánh vào cổ tay Tịch Đăng, dao găm ngay lập tức rơi xuống đất.

Một đòn không trúng như trong dự liệu của Tịch Đăng, gương mặt cậu lạnh lại, cong chân đá về phía cổ Mạnh Thu Ngư, nếu như đá trúng, Mạnh Thu Ngư không chết cũng bị gãy cổ.

Mạnh Thu Ngư tay phải ngăn trở tiến công mãnh liệt của Tịch Đăng, sau đó trở tay chưởng tới, trực tiếp vỗ xuống.

Hai người cứ như vậy qua mấy chiêu, bất quá so với Tịch Đăng cắn răng cứng rắn chống đỡ, thần sắc Mạnh Thu Ngư thoải mái tự như mèo vờn chuột.

“Có chút tiến bộ, thế nhưng còn chưa đủ.”

Mạnh Thu Ngư giữ lại cổ Tịch Đăng, kết thúc trận giao phong ngắn ngủi.

“Chơi đủ rồi, hiện tại nên nói rõ cho ta.” Y cong khóe môi, thưởng thức dáng vẻ Tịch Đăng thở gấp.

Tịch Đăng tàn nhẫn trừng mắt Mạnh Thu Ngư, nghe được lời của đối phương, ánh mắt biến hóa nhanh chóng, cuối cùng giống như từ bỏ, rũ mắt xuống, “Ta…”

“Ân?” Mạnh Thu Ngư cũng không sợ Tịch Đăng công kích y, cho nên trực tiếp cúi người xuống gần, “Con ngoan, chỉ cần nói cho ta lý do, ta sẽ không miễn cưỡng con nữa.”

A, chó má!

Ánh mắt Tịch Đăng lóe lên trào phúng, sau đó mang theo vài phần ác ý lấy tay vươn tới nửa người dưới của Mạnh Thu Ngư thăm dò, “Bởi vì… Ta thích nam nhân.”

Mạnh Thu Ngư cứng người, trong mắt mang theo bất ngờ.

Tịch Đăng nhân cơ hội đẩy đối phương ra, cũng không thèm để ý tới y phục giày dép, xuống giường liền chạy ra ngoài.

Chờ đến khi Mạnh Thu Ngư lấy lại tinh thần, chắc chắn sẽ là một trận trừng phạt.

Tịch Đăng lần đầu tiên không thể khống chế chạy như bay ra ngoài, lúc gặp phải tường vây liền nhẹ nhàng dùng khinh công bay lên. Chờ đến khi cậu dừng bước, mới phát hiện bản thân đã một thân đơn y đi chân đất trên đường cái, mà băng lãnh từ dưới chân truyền tới chính là thứ làm cho cậu tỉnh táo lại.

Ạch, hình như đã làm việc ngu ngốc rồi, đều là do nữ nhân kia kích thích.

Tịch Đăng thở dài, đại não bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, nếu như bây giờ chạy trở về, Mạnh Thu Ngư chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, như vậy phải chờ Mạnh Thu Ngư tới tìm mình, sau đó giả vờ đánh một trận rồi bị trói về là ổn.

Tịch Đăng đang nghĩ nghĩ thì cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa.

Lúc này đã cấm đi lại ban đêm, bên ngoài sao lại còn xe ngựa?

Không chỉ có Tịch Đăng nhìn về hướng xe ngựa, mà người trên xe ngựa cũng nhìn thấy Tịch Đăng.

“Hoàng thái tôn, ở đó có người.” Hắn ta nghiêng đầu nói với người trong xe.

Mà người trong xe ngựa nghe được câu này không khỏi có mấy phần hiếu kỳ, xốc lên màn xe, sau đó liền thấy một thiếu niên quần áo đơn bạc đi chân trần đứng ở trên đường, lập tức nhíu mày lại, canh giờ này sao còn có người đứng ở đây?

“Đến chỗ hắn, Bổn cung muốn hỏi hắn một chút.”

Tịch Đăng nhìn thấy xe ngựa dừng lại bên cạnh mình, trong lòng có điểm kinh ngạc, bất quá không biểu hiện ra, ngược lại tỏ vẻ sợ sệt lui về sau một bước.

Mà người trong xe ngựa cũng thấy rõ bộ dáng Tịch Đăng, không khỏi trong lòng than thở một câu, tuy rằng thiếu niên này xiêm y đơn bạc, nhìn vô cùng thảm thương, thậm chí còn đi chân đất, thế nhưng khí chất trên người cộng với gương mặt trẻ con kia, cũng khiến cho người khác vui tai vui mắt.

Y không khỏi vén màn xe lên cao hơn, để lộ gương mặt mình, khẽ mỉm cười với thiếu nên bên ngoài, “Ngươi từ đâu đến đây?”

Tịch Đăng nhìn thấy rõ người trong xe ngựa, nắm tay giấu bên dưới ống tay áo không khỏi giật giật, chuyện này… Tại sao cậu lại gặp được vai chính công sớm như vậy?

Vai chính công Tịch Tổ Lâm, dựa theo lẽ thường y phải ở trong thâm cung được lão hoàng đế bảo vệ chu toàn, bất quá ban đêm cấm đi lại còn ra ngoài thành, nguyên nhân là vì y có một bằng hữu tốt sắp theo phụ thân ra chiến trường, vậy nên y mới khẩn cầu lão hoàng đế cho y ra ngoài làm chén rượu với hảo hữu, mà người kéo xe ngựa chính là Ngự lâm quân tổng thống lĩnh Phan Mạch, bên trong chỗ tối còn có ảnh vệ bảo vệ an nguy Tịch Tổ Lâm.

Tịch Tổ Lâm thấy Tịch Đăng chỉ nhìn y không nói lời nào, tâm tư xoay một vòng, làm một cái suy đoán.

“Ngươi có phải là tiểu quan trốn ra từ nam phong quán?” Tịch Tổ Lâm nói xong, còn cười một tiếng.

Tịch Đăng nghe vậy ngay lập tức dâng lên cảnh giác, trước thời gian quy định tình cờ gặp phải vai chính công cũng không phải chuyện tốt, cậu không muốn ngay cả tiểu biến thái còn chưa dưỡng thành đã bị vai chính công một đao chém chết.

Xác định xong chủ ý, cậu quay đầu định trốn đi, vẫn là về nhà bồi đại biến thái thôi.

Tịch Tổ Lâm trước khi nguyên thân nâng cờ tạo phản vốn là được sủng ái bao bọc mà trưởng thành, xưa nay không có ai dám ngỗ nghịch y, không nghĩ tới một con thú nhỏ mình thấy hứng thú không những không đáp lời mình còn tìm cách chạy trốn, lập tức liền có mấy phần tức giận, xoay người nói với Phan Mạch đang điều khiển xe ngựa: “Bắt vật nhỏ kia lại cho ta.”

Tịch Đăng không dám lộ ra võ công, cho nên mới chạy được vài bước liền bị Phan Mạch bắt được, vứt vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa thật ấm áp, mặt Tịch Đăng kề sát trên lông thảm, trong nháy mắt sững sờ, sau đó liền thấy được một đôi giày.

Đôi giày kia màu vàng óng, còn thêu bốn móng vuốt Kim long.

Sau đó mặt Tịch Đăng liền bị nâng lên, gương mặt mang theo tươi cười của Tịch Tổ Lâm rơi vào trong mắt Tịch Đăng.

Vì muốn bố trí hoàn hảo cho một quyển mỹ cường niên hạ văn, vai chính công Tịch Tổ Lâm có một gương mặt khá âm nhu, nói ngắn gọn ra là xinh đẹp như con gái, mà bản thân y lại không thích gương mặt của mình. Thế nhưng Tịch Tổ Lâm lại thường có mấy phần dung túng với những người có khuôn mặt đẹp, thậm chí trong cung của y toàn bộ đều là mỹ nhân, gương mặt chỉ cần hơi bình thường một chút, hoặc là y nhìn ngấy rồi, đều sẽ bị đuổi ra ngoài, y thích những thứ gì vui tai vui mắt.

Tịch Tổ Lâm quan sát tỉ mỉ gương mặt Tịch Đăng, sau đó phát hiện thiếu niên mặt dù gầy yếu nhưng ngũ quan lại tương đối tốt, thêm vào một phần thiếu bớt một phần cũng không được, hơn nữa y thích nhất là đôi mắt phượng kia, màu trà, lộ ra thủy quang, nhìn qua tựa hồ long lanh óng ánh.

Y nổi lên tâm tư, muốn trực tiếp mang người về cung mình.

Vậy nên y chậm rãi mở lời, “Ngươi đang trốn khỏi ai? Nếu là vậy thật, Bổn cung liền giúp ngươi một tay.”

Tay Tịch Đăng níu chặt thảm lông, ngồi dậy, gương mặt có mấy phần lo sợ bất an, “Bổn cung?”

“Bổn cung chính là đương triều hoàng thái tôn.” Tịch Tổ Lâm trong mắt mang theo mấy phần đắc ý, “Ngươi gặp được Bổn cung chính là phúc phận mấy đời.”

Quả thật không biết xấu hổ!

Tịch Đăng rụt lui một chút, “Có thể thả ta xuống được không?”

Tịch Tổ Lâm nhíu mày, “Tại sao? Ngươi rõ ràng là thật vất vả mới trốn ra được?”

“Ta…” Tịch Đăng muốn tìm một lý do tốt.

Nhưng là Tịch Tổ Lâm xưa nay độc đoán đã quen, lập tức đánh gãy Tịch Đăng, “Không cần phải nói, ngươi chẳng lẽ còn muốn trở lại cái nơi dơ bẩn kia?”

Tịch Đăng không lên tiếng, hắn đảo mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa xe, đã như vậy, chi bằng lẻn vào trong cung tìm Tĩnh Yên vương gia thử.

———

Tịch Tổ Lâm không nhận ra Tịch Đăng cũng là có nguyên nhân, Vĩnh Yên thế tử vốn bị cho là thân thể không tốt, cho nên cũng ít khi tham dự cung yến, cho dù có ra ngoài, cũng vẫn luôn che kín mặt, hơn nữa trên mặt còn bôi phấn lên, làm cho cả người thoạt nhìn tái nhợt bệnh trạng, hơn nữa tướng mạo Tịch Đăng lại giống y Tiếu mẫu, không giống Vĩnh Yên vương gia chút nào.

Mà Tịch Tổ Lâm vẫn luôn an vị bên cạnh lão hoàng đế, xưa nay không hề có hứng thú với triều thân, đối với đường thúc trên danh nghĩa này ngay cả liếc mắt cũng không thèm bố thí một cái.

Cho nên, Tịch Đăng không son phấn cứ như vậy bị Tịch Tổ Lâm mang về hoàng cung, thậm chí còn không có ai nhận ra cậu chính là Vĩnh An thế tử.

Tịch Tổ Lâm hồi cung, trong cung cung nữ cùng thái giám liền nhất loạt quỳ xuống, y vô tình vung vung tay, “Bình thân hết đi, nước nóng chuẩn bị xong chưa?”

Một cung nữ vội vàng trả lời, “Hồi hoàng thái tôn, đều đã chuẩn bị tốt.”

Tịch Tổ Lâm thoả mãn gật đầu, liền quay đầu nhìn chằm chằm Tịch Đăng đứng cách xa phía sau y, “Còn không qua đây? Ngươi muốn ở bên ngoài lạnh chết sao?”

Đám cung nữ thái giám kia cũng không dám nhìn Tịch Đăng, tất cả đều vâng lời, ánh mắt không dám loạn bay dù chỉ một chút.

Tịch Đăng còn chưa động, Phan Mạch phía sau liền đẩy Tịch Đăng một chút.

Tịch Tổ Lâm nhíu mày, trực tiếp đi tới, kéo Tịch Đăng vào trong, y hiện tại một thân mùi rượu, không thể chịu được muốn tắm một trận, nhưng mà cùng tiểu mỹ nhân tắm cũng là một ý tưởng không sai.