Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 71: Vạn nhân mê 71




Có con, ta phải là thế nào mới có con được?” Tịch Đăng ngồi trên giường, biểu tình có chút hỏng mất.

Tác giả quân nở nụ cười, sờ đầu Tịch Đăng, “Có muốn ta cho ngươi một cái bàn tay vàng không?”

“Cái gì?”

“Làm cho văn này biến thành sinh tử văn.”



Tịch Đăng chợt mở mắt ra, sờ mồ hôi trên trán, sau thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.

Động tác nhỏ này liền bị nhanh hoàn gác đêm bên ngoài nghe được.

“Thế tử?”

Tịch Đăng a một tiếng, vén màn giường lên, hơi giương giọng: “Rót cốc nước cho ta.”

Nha hoàn lập tức cúi đầu tiến vào, rót cốc nước ấm cho Tịch Đăng.

Lúc Tịch Đăng nhận lấy cốc nước, ánh mắt đảo quanh một cái trên ngực của nha hoàn kia, sau đó lập tức đỏ mặt, cấp tốc thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống nước nỗ lực che giấu hành vi xấu xa của mình.

Bất quá, Tịch Đăng không nghĩ tới một cái hành động nhỏ như vậy lại bị cái tên đại biến thái Mạnh Thu Ngư kia biết được.

Từ khi Vĩnh Yên vương gia bị giam cầm, bản thân giống như bị ủy thác hoàn toàn cho Mạnh Thu Ngư quản giáo.

Vĩnh Yên vương phủ ngoại trừ chủ nhân là Vĩnh Yên vương gia, cũng chỉ còn lại Vĩnh Yên tiểu thế tử.

Ở bên ngoài nhìn tới, Vĩnh Yên thế tử là một con bệnh quanh năm ốm yếu, không chỉ thể trạng không được tốt, lúc nhỏ còn từng một lần bị bắt cóc mà chịu kinh hách. Vĩnh Yên Vương phi cũng là trong lần bắt cóc ấy rơi xuống núi chết đi, Vĩnh An vương gia sau khi cứu được nhi tử của mình, cũng không còn nạp phi nữa, mặc dù có sủng hạnh một vài tiểu thiếp, thế nhưng vẫn không có ai sinh được hài tử.

Mạnh Thu Ngư sau vụ việc bị bắt cóc mới xuất hiện, năm đó cũng là y yên lặng không tiếng động cứu được nguyên thân ra ngoài. Vĩnh Yên vương gia hoàn toàn tín nhiệm Mạnh Thu Ngư, cho dù Mạnh Thu Ngư ở ngay trước mặt Vĩnh An vương gia trách phạt nguyên thân, Vương gia sau đó cũng chỉ dỗ dành nhi tử mình một chút mà thôi.

Nguyên thân bị áp chế nhiều năm như vậy, trước ngày nâng cờ tạo phản tự mình hạ độc Mạnh Thu Ngư, liên hợp với thủ hạ của Vĩnh An vương gia vây công Mạnh Thu Ngư, Mạnh Thu Ngư sau cùng là bị kiếm chém chết.

Kỳ thực Mạnh Thu Ngư vẫn là một nhân tài, cho nên Tịch Đăng cũng không có ý định giết Mạnh Thu Ngư, thế nhưng tự mình tiếp nhận mấy hành vi biến thái kia của Mạnh Thu Ngư, rất nhanh y cũng bị hỏng mất.

Tịch Đăng chỉ có thể tận lực ngụy trang thành một tiểu biến thái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Đăng dựa theo thông lệ đi tới phòng Mạnh Thu Ngư. Năm nay tuyết tựa hồ sẽ rơi liên tục, Tịch Đăng ôm lò sưởi đi vào hành lang màu đỏ rực, lạnh giá khiến gò má của cậu hồng lên.

Lúc Tịch Đăng đến Mạnh Thu Ngư còn chưa rời giường, mà nha hoàn đã chờ sẵn phía bên ngoài. Tịch Đăng nhẹ nhíu mày, để nha hoàn sau lưng giúp gỡ áo khoác ra, đem lò sưởi giao cho nha hoàn, mới nâng tay bưng chậu đồng từ trong tay nha hoàn, tự mình đẩy ra cửa phòng Mạnh Thu Ngư.

Vừa đẩy cửa ra, một mùi thơm nồng nặc từ bên trong xông thẳng vào mũi Tịch Đăng, mà cậu như là đã quen, đi thẳng vào phía bên trong.

Màn giường vẫn chưa vén lên, đám nha hoàn theo sau Tịch Đăng không tiếng động thả đồ vật xuống, sau đó liền nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Tịch Đăng bưng chậu đồng đứng bên cạnh giường, nhẹ giọng gọi: “Thu Ngư sư phụ, nên dậy rồi.”

Bên trong không có bất kỳ thanh âm gì, Tịch Đăng liếc mắt nhìn, nhưng màn giường màu xanh tầng tầng lớp lớp, căn bản không nhìn thấy rõ bên trong.

Tịch Đăng kêu một tiếng nữa, giường bên trong vẫn không có động tĩnh. Cậu liền cắn môi một chút, đặt chậu đồng sang một bên xong mới lấy tay vén màn.

Mạnh Thu Ngư nghiêng thân, Tịch Đăng không nhìn thấy rõ gương mặt y.

Tịch Đăng rũ mắt xuống, liền ngồi xuống bên giường, cởi giày, từ cuối giường leo lên.

Tịch Đăng quỳ bò đến bên trong giường, sau đó liền bắt đầu nhẹ nhàng đấm chân Mạnh Thu Ngư.

Đây cũng là một trong những quy củ biến thái của Mạnh Thu Ngư.

Quả nhiên Mạnh Thu Ngư căn bản không có ngủ say, Tịch Đăng mới vừa đấm, chân của y liền giật giật, sau đó linh hoạt đẩy ra vạt áo Tịch Đăng. Tịch Đăng âm thầm cắn răng, chỉ có thể tùy theo, cởi áo ngoài của mình ra, ném sang một bên.

Chân Mạnh Thu Ngư trực tiếp dán vào bụng Tịch Đăng, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn, “Tịch Đăng, giờ gì rồi?”

“Giờ mão.”

Chân Mạnh Thu Ngư giật giật, liền từ trong người Tịch Đăng lấy ra, “Bị cảm lạnh?”

Tịch Đăng ân một tiếng.

Mạnh Thu Ngư mở mắt, trong mắt lại một mảnh thanh minh, căn bản không giống một người vừa ngủ dậy, y quay đầu nhìn chằm chằm Tịch Đăng đang ngoan ngoãn ngồi cuối giường, “Lại đây.”

Tịch Đăng không nhúc nhích, Mạnh Thu Ngư khẽ cười thành tiếng, âm thanh càng ngày càng ôn nhu, “Con ngoan, con muốn ta nói lần thứ hai sao? Quỳ bò qua đây.”

Tịch Đăng tay chân đang định chống người dậy ngưng lại, sau đó làm như không hề gì nắm chặt tay. Cậu giương mắt nhìn Mạnh Thu Ngư, trong mắt không hề che giấu chán ghét, nhưng vẫn chỉ có thể dưới tầm mắt Mạnh Thu Ngư mà bò qua.

Mạnh Thu Ngư cũng không thèm để ý ánh mắt cùng với động tác nhỏ ấy của Tịch Đăng, y cảm thấy như mình đang thuần phục một con thú nhỏ, cho dù con thú nhỏ này một ngày nào đó sẽ lớn lên, sau đó xé nát chính mình nuốt vào bụng, nhưng là quá trình thuần phục này quá mỹ diệu, y cũng vô cùng mong đợi trái cây sau khi chín thì sẽ ngon ngọt tới mức nào, cho nên chôn thây nơi miệng thú đối với y mà nói, cũng không có gì to tát.

Vì vậy, Mạnh Thu Ngư có đôi khi đặc biệt thưởng thức hành vi ngỗ nghịch của Tịch Đăng, bởi vì lúc này y mới có thể quang minh chính đại đi trừng phạt con thú nhỏ không nghe lời kia.

Tịch Đăng mới vừa bò đến ngực Mạnh Thu Ngư, đối phương liền kéo cậu một cái, cường độ rất lớn. Tịch Đăng trực tiếp ngã sấp xuống người Mạnh Thu Ngư, cằm còn đập vào ngực y.

Tịch Đăng nhẹ nhàng tê một tiếng, cằm của cậu chắc chắn đỏ lên rồi.

Mạnh Thu Ngư sờ mặt Tịch Đăng, so với nhiệt độ trên mặt, nhiệt độ trên tay y cao hơn nhiều.

“Hôm nay kêu đại phu qua xem một chút.”

Tịch Đăng hơi chớp mắt, không lên tiếng.

Mạnh Thu Ngư lúc này cũng không cần Tịch Đăng nói gì, tay còn lại kéo Tịch Đăng lên trên, sau đó quấn chặt lấy eo Tịch Đăng, đầu chôn vào cổ cậu, mạnh hít một hơi.

Cái tên biến thái chết tiệt!

“Mùi sữa a.” Mạnh Thu Ngư khẽ cười ra tiếng, sau đó âm thanh vô cùng ám muội nói: “Con ngoan, sau này tiếp tục uống nhiều sữa một chút.”

Y nói xong liền đứng lên, thoải mái xuống giường, kêu nha hoàn bên ngoài vào hầu hạ mình rửa mặt. Sau cùng mới xoay người nói vào: “Còn không ra, muốn ở bên trong sinh con cho ta sao?”

———

Màn đêm buông xuống, cùng Mạnh Thu Ngư dùng bữa tối xong, Tịch Đăng đang định rời đi, lại bị Mạnh Thu Ngư gọi lại.

Mạnh Thu Ngư mặc một thân màu đỏ, nhấp một ngụm trà, “Ta dạy ngươi một chút chuyện nam nữ, đỡ cho ngươi nửa đêm ngủ không ngon.”

Ánh mắt Tịch Đăng khẽ động, lui về sau nửa bước, “Thu Ngư sư phụ, ta còn nhỏ.”

Mạnh Thu Ngư nhẹ đặt cốc trà lên bàn, không nhìn cậu, thế nhưng khóe môi lại gợi ra ý cười nhàn nhạt, “Tuổi ngươi cũng không tính là nhỏ, cũng đến lúc tìm người cho ngươi khai trai, ngươi có coi trọng người nào không?”

Tịch Đăng lập tức lắc đầu, Mạnh Thu Ngư nhíu mày liếc cậu một cái, trong mắt tựa hồ có mấy phần kinh ngạc, “Ngươi là ngại ngùng hay đang thật sự từ chối?”

Tịch Đăng hơi dời đi mắt, “Ta không muốn.”

Không muốn nữ nhân? Mạnh Thu Ngư cũng từng trải qua độ tuổi của Tịch Đăng, nghe Tịch Đăng nói xong, trong lòng lại có mấy phần không tin, thiếu niên tuổi này không thể không có chút nào tư xuân.

Mạnh Thu Ngư quyết định săn sóc một chút, tự mình giúp Tịch Đăng tìm một cô nương sạch sẽ.

Liên tục mấy ngày này Tịch Đăng vẫn luôn duy trì cao cảnh giác, Mạnh Thu Ngư người này quá biến thái, không thích dựa theo lẽ thường, tuy rằng lần trước y thấy mình từ chối, nhìn như đáp ứng, thế nhưng Tịch Đăng vẫn có mấy phần không yên.

Nhưng là đường đường một thế tử gia lại sợ nữ nhân, cũng không phải lí do tốt, Mạnh Thu Ngư rốt cuộc cũng sẽ tìm cơ hội hạ thủ.

Bất quá, Tịch Đăng không nghĩ tới Mạnh Thu Ngư lại nhân lúc nửa đêm ra lệnh cho một nữ nhân bò lên giường mình.

Không đúng, không thể gọi là nữ nhân, chỉ có thể coi là một thiếu nữ.

Tịch Đăng đêm đó ngủ hơi sâu, lúc thiếu nữ kia bò lên giường cậu, cậu mới miễn cưỡng có chút ý thức, thế nhưng còn không tỉnh táo lắm.

Tịch Đăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trên giường có bóng người liền hỏi, “Ngươi là ai?”

Cô gái kia trực tiếp quấn lên, dùng nơi ôn nhu mềm mại của mình dán chặt vào tay Tịch Đăng, “Thế tử gia.”

Âm thanh quyến rũ êm tai, ở trong đêm tối mang theo từng tia mờ ám.

Tịch Đăng lấy tay kia xoa mắt, chờ ý thức được tay mình đang dán chặt thứ gì, lập tức đẩy đối phương ra, ngồi dậy.

“Ngươi là ai?” Tịch Đăng âm thanh lạnh lùng, nhưng hai bên tai lại đỏ.

Thiếu nữ mắt tinh, vốn bị đẩy ra có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy lỗ tai Tịch Đăng xong, liền cảm thấy Tịch Đăng có lẽ chỉ là da mặt mỏng.

Cô gái kia rất xinh đẹp, nàng cố ý thả nhẹ thanh, còn hơi cúi người xuống, khiến Tịch Đăng nhìn thấy rõ hơn cảnh xuân bên dưới vạt áo.

“Thế tử gia, Mạnh tiên sinh kêu ta tới.”

Tịch Đăng lập tức dời mắt, vén màn giường lên, “Đi ra ngoài.”

Thiếu nữ sao chịu từ bỏ, lập tức bò đến bên cạnh, leo lên người Tịch Đăng, dịu dàng nói: “Thế tử gia sao không rõ phong tình như vậy, ta ngưỡng mộ thế tử gia đã lâu, vừa nhìn thấy Thế tử gia, tim liền như nai vàng ngơ ngác (điêu), đập nhanh vô cùng, nếu không tin? Thế tử gia sờ một chút thử xem.”

Thiếu nữ nói xong, liền kéo tay Tịch Đăng vào lồng ngực của mình.

Tịch Đăng lập tức cứng người, nhanh chóng rụt tay về, trực tiếp leo xuống giường, quay đầu căm tức nhìn thiếu nữ, “Đi ra ngoài! Ngươi nếu không đi ra ngoài, ta cho ngươi ăn đẹp, ngươi sợ hãi Mạnh tiên sinh nhưng cũng đừng quên nơi này là Vĩnh Yên vương phủ!”

Thiếu nữ bị doạ, lập tức yên tĩnh như ve mùa đông từ trên giường bò xuống, xoay người lập nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tịch Đăng thấy người đi sau, mới thở phào nhẹ nhõm, ngực thình thịch tiếng tim đập. Cậu liếm môi, định rót một cốc nước, liền nghe được âm thanh Mạnh Thu Ngư.

“Thế tử là không hài lòng với người ta đưa tới sao?”