Edit: Thảo Lê
Tịch Đăng lập tức không thể chờ được nữa hỏi Huyền Không, “Ngươi có biện pháp gì? Ta thấy hắn ta lợi hại vô cùng, ngay cả nguyên hình của hắn ta cũng không thể nhìn ra.”
Người đến phủ công tử ca hôm đó chính là nhân vật chính công Sư Linh.
Tịch Đăng vì đã biết trước nội dung vở kịch nên kỳ thực đã biết vai chính công là yêu quái gì, hôm nay hắn vội vàng né tránh, cũng chính là vì muốn thoát khỏi vai chính công Sư Linh, trong nội dung vở kịch cũng không có chuyện công tử ca mời đại sư tới làm phép, đương nhiên cũng không có chuyện Lục Ngọc Ngang bị công tử ca coi trọng sắc đẹp, mà hiện tại lại dẫn tới, vai chính công thụ gặp mặt sớm hơn.
Tịch Đăng lúc này còn chưa đem trị được Lục Ngọc Ngang, căn bản không muốn để vai chính công thụ gặp mặt sớm như vậy.
Huyền Không khẽ cười một tiếng, “Ta gần đây lấy được một loại thuốc, bất luận yêu quái nào ăn phải đều sẽ hiện nguyên hình.”
Tịch Đăng lập tức đưa tay ra, “Thuốc đâu?”
Tay Huyền Không đặt sau lưng Tịch Đăng khẽ vuốt, Tịch Đăng quay đầu, liền vỗ xuống, “Đừng táy máy tay chân, đưa thuốc cho ta.”
Huyền Không không chỉ không rút tay về, lại còn làm càn thêm, “Mò mấy cái cũng có mất đi miếng thịt nào đâu? Lại nói, lúc trước ngươi xuất hiện trước mặt ta, còn cởi sạch đồ muốn câu dẫn ta đây.”
Huyền Không nói xong liền phát hiện Tịch Đăng đang trừng hắn, liền buông lỏng tay ra, thần sắc mang theo điểm bất đắc dĩ, “Được rồi, không đùa ngươi nữa.” Hắn từ trong vạt áo lấy một bình thuốc ra đưa cho Tịch Đăng, “Vừa mới lấy được, đặt trong lòng còn chưa đủ ấm đây.”
Tịch Đăng nhận lấy, nhìn một chút, liền không khách khí thu vào túi.
Huyền Không nhìn vào trong phòng, “Thư sinh kia là gì của ngươi, hậu bối sao?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Không phải hậu bối, ta buồn chán lang thang, liền chạy theo đùa một chút.”
Huyền Không nói: “Nếu không phải gặp trúng yêu quái, ngươi liền không định đi gặp ta đúng không?”
Đôi mắt Tịch Đăng đảo một vòng, “Còn không phải là bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sư phụ ngươi, lúc trước tới tìm ngươi chơi, ngươi còn chỉ chỗ ta đứng, mỗi lần sư phụ ngươi phát hiện, hắn đều muốn cầm chổi đuổi theo ta, làm ta sợ muốn chết.”
Huyền Không cười khổ, “Sư phụ của ta đã ra đi được ba năm rồi.”
Lúc này trên mặt Tịch Đăng liền hiện ra thần sắc ngượng ngùng, vỗ vai Huyền Không, “Được rồi, ta đảm bảo sau này sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.”
Huyền Không nhìn cậu, “Thật không biết ngươi đầu thai nhanh hơn, hay là ta già đi nhanh hơn?”
Tịch Đăng rất tiêu sái vung tay lên, “Nếu lúc chết ngươi không đành lòng rời bỏ ta, không muốn đi đầu thai, ta liền mang ngươi trốn Hắc Bạch Vô Thường là được.”
Huyền Không đột nhiên nắm tay Tịch Đăng, “Hôm nay thật vất vả mới bắt được ngươi, không biết quỷ đại vương có nguyện ý để ta hân hạnh tiếp đón một đêm hay không?”
“Được, thưởng cho ngươi.”
Tịch Đăng vừa dứt lời, liền bị Huyền Không kéo đi.
Lục Ngọc Ngang trong phòng đột nhiên rùng mình, nằm trong mộng ôm chăn thật chặt.
Bởi vì một người một quỷ vừa đi đã quên đóng cửa.
———
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ngọc Ngang phát hiện mình ngã bệnh.
Tịch Đăng ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy hai gò má Lục Ngọc Ngang ửng đỏ, còn đang ho khan, không khỏi nói: “Bình thường ngủ ngoài trời cũng không thấy ngươi sinh bệnh, đây là bị phong hàn sao?”
Lục Ngọc Ngang đang cúi đầu ăn cháo hoa tiểu hòa thượng đưa tới, vừa muốn thả chén xuống, một thanh âm liền truyền tới.
“Trên núi rất lạnh, dễ bị nhiễm phong hàn.”
Lục Ngọc Ngang vội vã thả chén xuống, dùng tay áo chùi miệng, hắn không chú ý tới ánh mắt đột nhiên ghét bỏ của Tịch Đăng.
Hắn đứng lên, làm một cái cúi chào, sau đó chần chờ nói: “Vị đại sư này là?”
Rõ ràng là y phục hòa thượng màu trắng bình thường, mặc trên người Huyền Không lại mang theo một cảm giác khác.
Huyền không cười nhạt một tiếng, “Thí chủ không cần đa lễ, bần tăng chính là sư trụ trì ở đây, pháp hiệu là Huyền KHông, thí chủ gọi bần tăng Huyền Không là được.”
Lục Ngọc Ngang lập tức liền thẳng lưng cung kính, ánh mắt cũng thay đổi, “Hóa ra là sư trụ trì có thể đánh bại được thập bát la hán trận, không nghĩ tới sư trụ trì lại trẻ như vậy.”
Khóe miệng Tịch Đăng khẽ giật, lập tức cúi đầu.
Huyền không nhìn Tịch Đăng một cái, Lục Ngọc Ngang lúc này mới phát hiện không đúng, hắn nhìn Huyền Không, lại nhìn Tịch Đăng, sau đó mới cứng ngắc nói: “Sư trụ trì, ngài có thể nhìn thấy cậu ta?”
Hắn duỗi một ngón tay ra chỉ Tịch Đăng.
Tịch Đăng thấy Lục Ngọc Ngang duỗi ngón tay ra, liền không nhịn được rướn cổ lên cắn một cái, bất quá mới nâng lên một nửa, liền bị Huyền Không trừng mắt, Tịch Đăng phẫn nộ đành phải ngừng lại.
Lục Ngọc Ngang đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, không nhìn thấy gì, bằng không sẽ muốn ngất đi.
Huyền không trừng Tịch Đăng xong mới khôi phục phong thái đại sư, “Bần tăng đã quen biết với Tịch Đăng tiểu hữu được mười mấy năm rồi.”
Tịch Đăng lấy tay nâng cằm.
Lục Ngọc Ngang kinh ngạc một hồi, mới nói: “Sư trụ trì không bắt quỷ sao?”
Tịch Đăng nghe vậy liền muốn đạp Lục Ngọc Ngang, đây hình như cũng không phải là lần đầu tiên Lục Ngọc Ngang nói câu giống vậy.
Huyền Không liền trừng Tịch Đăng một cái, mới nói với Lục Ngọc Ngang, chỉ có điều ngữ khí lại mang theo khí tức ám muội như có như không, “Bần tăng nếu có thể bắt, đã sớm bắt lại rồi.”
Lục Ngọc Ngang chỉ cho là thực lực đối phương không địch lại Tịch Đăng.
Huyền không tới đây, kỳ thực là vì muốn mang Tịch Đăng đi, chờ đến khi Lục Ngọc Ngang cười cáo biệt một hòa thượng một quỷ, lại ngồi xuống húp cháo, mới cảm thấy có điểm không đúng.
Tại sao lại có cảm giác trí thông minh bị hạ thấp?
———
Tịch Đăng ngáp một cái, đôi mắt liền đỏ hoe, “Huyền không, đêm qua đã theo ngươi một đêm.”
Huyền Không thừa dịp cậu buồn ngủ, liền trực tiếp ôm người vào ngực, “Ta đến, không phải vì muốn cho ngươi ngủ bù sao.”
Tịch Đăng mở to mắt nhìn Huyền Không một cái, “Ngươi nghĩ ta không biết gì sao, bên ngoài hoàn toàn ngược lại với bên trong, một bụng ý xấu, nếu không phải lần trước ngươi hạ chú pháp xuống ta, ngươi cho rằng bản đại vương có thể để ngươi muốn ôm liền ôm?”
Huyền Không nở nụ cười, “Còn nhớ mối hận này? Ta tưởng đêm qua ngươi không nhắc tới, đã sớm quên chuyện này rồi.”
Tịch Đăng tức giận nói: “Ngươi lúc bé đáng yêu hơn bây giờ gấp nghìn lần.”
Huyền Không từ chối cho ý kiến.
Tịch Đăng còn nói: “Đại gia, đừng ôm nữa, hôm nay ta muốn đi.”
Huyền Không nghe vậy, liền lập tức nhíu mày, trong mắt nhiễm bất mãn, “Tại sao lại đi nhanh như vậy?”
“Ta muốn du sơn ngoạn thủy trước khi đầu thai.”
Huyền Không nói: “Ta nhìn thế nào cũng giống vó ngựa không ngừng gấp rút lên đường? Du sơn ngoạn thủy ta cũng có thể đi cùng ngươi.”
Tịch Đăng lập tức nở nụ cười, sau đó đẩy người ra, thân ảnh nhanh chóng bay đi, chờ đến khi nghe được tiếng nói của cậu, đã giống như từ chỗ rất xa truyền tới.
“Huyền Không, chờ đến khi ngươi có thể ra khỏi Chùa vạn thiên rồi nói.”
Sắc mặt Huyền Không không thay đổi, sư phụ đã từng căn dặn hắn, trước hai mươi tư tuổi tuyệt đối không thể rời chùa xuống núi, nếu không sẽ gặp kiếp nạn lớn, Huyền Không cũng không vội, chỉ còn một năm, chỉ cần con quỷ kia trong một năm này đừng đầu thai là được.
Tịch Đăng lúc quay lại, phát hiện Lục Ngọc Ngang vẫn còn đang ăn, cậu ngồi xổm trước mặt Lục Ngọc Ngang, “Đại con lừa, ăn ngon không?”
Lục Ngọc Ngang không ngẩng đầu, “Ăn ngon.” Đáp xong hắn mới phản ứng được, đối phương vừa gọi hắn là gì.
Lục Ngọc Ngang liền vội vàng ngẩng đầu, “Ngươi…”
Tịch Đăng le lưỡi một cái, bộ dáng vô cùng thiếu đòn, “Không sai, ta đã sớm biết tên họ ngươi, ta hôm qua còn gọi đó.”
“Không phải, ngươi sao lại gọi ta là đại con lừa?”
Tịch Đăng đứng lên, “Không nói cho ngươi, ăn nhanh lên một chút, ăn xong còn lên đường.”
Lục Ngọc Ngang lúc sau nghe được con lừa bên ngoài nghe thấy Tịch Đăng gọi kêu “Ngang~” một tiếng, rốt cục mới phản ứng lại, nhưng mà Tịch Đăng nhất quyết không chịu đổi.
Lúc Tịch Đăng rời đi, Huyền Không đứng ở cửa tiễn bọn họ, Tịch Đăng phất tay với hắn.
Tân Nùng không giống với Huyền Không, Tân Nùng chưa bao giờ tiễn Tịch Đăng đi, nếu Tịch Đăng phải đi đâu đó, Tân Nùng căn bản sẽ không cho Tịch Đăng trước khi đi tới tìm hắn.
Tịch Đăng vung tay xong, liền chuẩn bị bay xuống núi.
Lục Ngọc Ngang vội vàng nói: “Con lừa này không xuống núi được, hơn nữa sáng sớm đường trơn, nó sẽ té.”
Tịch Đăng nghe vậy, liền phất ống tay áo một cái, con lừa đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Lục Ngọc Ngang lập tức hưng phấn vồ tới, “Đại vương, mau làm vậy với ta đi.” Hắn cũng không muốn đi bộ.
Hắn thấy quãng đường đi bộ trong khoảng thời gian này đã bằng tổng đời trước cộng lại.
Tịch Đăng quay đầu, “Nếu ngươi có thể chịu được mặt quỷ của ta, ta liền giúp ngươi một đoạn đường.”
Lục Ngọc Ngang liền đàng hoàng đi xuống.
“Còn không bằng ngủ trong rừng núi.” Lục Ngọc Ngang dọc theo đường đi không ngừng rầm rì.
Tịch Đăng chê hắn phiền, liền trực tiếp bay xa.
Lục Ngọc Ngang, “…”
Một người một quỷ một lừa đến được một thành trấn tên là Họa Tiên thành.
Họa Tiên thành rất nổi danh, bởi vì có lễ hoa đăng, nghe nói trong thành hàng năm đều sẽ chọn một thiếu nữ tròn mười sáu tuổi hóa thành tiên cô, thiếu nữ đảm nhiệm vai trò tiên cô sẽ ngồi trong kiệu, vòng quanh thành một tuần, để cầu phúc cho năm sau họa Tiên thành sẽ đạt vận tốt.
Tịch Đăng bọn họ đến vừa kịp, chỉ cách lễ hoa đăng hai ngày. Lục Ngọc Ngang muốn xem lễ hoa đăng một chút, Tịch Đăng ngược lại rảnh rỗi, liền bồi Lục Ngọc Ngang ở đây thêm mấy ngày.
Màn đêm buông xuống, gió nhẹ khẽ thổi.
Lục Ngọc Ngang bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này đang ngồi ăn mì vằn thắn.
Tịch Đăng không thể ăn, liền đứng bên cạnh lão bản, xem lão bản làm mì vằn thắn, sau đó cảm thấy thú vị, liền đứng bên cạnh học theo, lão bản bao một cái, cậu liền bao một cái.
Lục Ngọc Ngang ăn được một nửa ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Đăng đang chuyên chú làm mì vằn thắn, trên gương mặt thanh tú là biểu tình rất nghiêm túc.
Lục Ngọc Ngang đột nhiên nghĩ tới, Tịch Đăng lúc chết cũng chỉ là một thiếu niên, cho nên hiện tại mới thích nghịch ngợm đùa giỡn. Hắn từng hỏi Tịch Đăng tại sao không đi đầu thai, đối phương nói với hắn là không đi đầu thai được.
Dùng loại hình thức sống sót như thế này là tốt hay xấu? Làm một con quỷ cô đơn du đãng năm trăm năm.
Lục Ngọc Ngang thở dài, quyết định khoảng thời gian này sẽ chăm sóc Tịch Đăng, giúp Tịch Đăng đầu thai.
Bọn họ lúc rời khỏi Chùa Vạn Thiên, Tịch Đăng còn vì hắn cướp tiền riêng của sư trụ trì Huyền Không, thật sự là một huynh đệ tốt.
Nghĩ thầm xong Lục Ngọc Ngang cúi đầu tiếp tục ăn mì vằn thắn.
“Công tử, xin cứu ta.”
Lục Ngọc Ngang đang ăn mì vằn thắn, đột nhiên liền có một người nhào vào lồng ngực hắn, làm cho Lục Ngọc Ngang trực tiếp đánh đổ tô mì, dòng nước tích tích từ trên bàn chảy xuống.
Lục Ngọc Ngang vội vã lấy khăn bên cạnh lau, “Không được, không thể rơi trúng y phục, ta chỉ có mấy bộ quần áo thôi.”
Người trong lồng ngực hắn cừng đờ, chờ đến khi nghe được tiếng rống giận dữ phía sau, mới run cầm cập càng nhào sâu vào ngực Lục Ngọc Ngang, “Công tử, cầu ngươi cứu giúp ta.”
Lục Ngọc Ngang ngây người, “Hả?” Hắn nhìn người trong ngực một chút, “Vị huynh đài này, ngươi là ai?”
Tịch Đăng ở bên cạnh nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nháy mắt liền bay đến phía sau Lục Ngọc Ngang, khom lưng ghé vào bên tai Lục Ngọc Ngang nói: “Cho ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, đại con lừa nhà ngươi thật ngu ngốc.”
Lục Ngọc Ngang giật giật lỗ tai, lại nhìn người trong ngực, anh hùng cứu mỹ nhân không phải đều là cứu nữ tử nhu nhược sao?
Đám người đuổi theo đã chạy tới, nhanh chóng vây quán mì lại không lọt một giọt nước, lão bản đang đem mì vằn thắn ra nhìn thấy sợ tới mức té trên đất.
Một người trong đó rống về phía Lục Ngọc Ngang, “Thối thư sinh từ đâu tới, thức thời thì mau giao người trong ngực ra đây.”
Lục Ngọc Ngang nghe vậy, liền đẩy người trong ngực ra, “Đây, cho các ngươi, mau dẫn đi đi.”
Người bị đẩy ra trong nháy mắt phản ứng lại, nhanh chóng nhào trở về, “Công tử, ta sẽ bị đánh chết mất.”
Lục Ngọc Ngang thở dài, “Huynh đài, đừng gây chuyện với người nhà nữa, nhà của ngươi phái nhiều người tới tìm ngươi như vậy, ngươi liền trở về đi, rời nhà trốn đi cũng không phải chuyện gì tốt đẹp đâu, ngoan, đừng trung nhị (ngu ngốc) như thế nữa.”
Người kia, “…” Hàng này sao lại hoàn toàn không làm theo nội dung vở kịch, còn có “Trung nhị” là có ý gì?