Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 6: Ta tại nam phong quán hủy đi CP 5




Tịch Đăng nắm lấy áo An Cảnh Ngọc, trên mặt lộ ra biểu tình khẩn cầu, mặc dù không nói chuyện, thế nhưng An Cảnh Ngọc đã rõ ràng ý tứ của Tịch Đăng.

Tiểu quan này để ý một tiểu quan khác, thậm chí vì tiểu quan kia mà cầu xin, hắn cũng không muốn hình dung cảm giác quái dị trong lòng lúc nhìn thấy Tịch Đăng nhảy xuống theo Liên Đồng. Hắn thân là một Vương gia, dù chưa cưới chính phi, nhưng cũng đã có trắc phi, công thêm mỹ nhân người khác đưa vào, hắn mỗi ngày nhìn những mỹ nhân kia vì hắn mà tranh giành, cảm thấy có chút thú vị. Hắn lần này tới nơi đây, vốn là vì điều tra chuyện tham ô của quan viên, nhất thời không để ý, không nghĩ tới những quan viên kia lại dám phái thích khách ám sát hắn.

Thế nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn nhất là tiểu quan tên gọi Tịch Đăng này.

Ở trong mắt hắn, tiểu quan là loại người đê tiện nhất, thân là nam tử, lại suốt ngày ở trên giường, hầu hạ dưới thân nam nhân khác, hắn ngày ấy vốn là bị một quan viên khác mời tới nam phong quán, nếu như không phải nụ cười ngày đó của Tịch Đăng, hắn căn bản sẽ không xảy ra chút nhung nhớ kia.

Làm thế nào làm chuyện đó với nam tử, là chủ quản kia không sợ chết mà đưa nam cung đồ cho hắn, cũng nịnh nọt mà nói với hắn: “Tịch Đăng là lần đầu, mong rằng Vương gia thương hoa tiếc ngọc, bôi trơn đều ở bên trong phòng.”

Đêm đó, hắn nhìn thấy Tịch Đăng nhịn đau chịu đựng, vẫn như cũ nhu thuận nở nụ cười với hắn, trong lòng đột nhiên ngứa lên, như bị móng mèo gãi qua một hồi.

An Cảnh Ngọc cười cười: “Đừng nói dối nữa.”

Tịch Đăng nhấp môi, lông mi run rẩy: “Tịch Đăng hôm đó bởi vì nghe nói An công tử thuê thuyền mang Liên Đồng công tử du ngoạn hồ, mới lén lút chạy ra ngoài.”

An Cảnh Ngọc xoa xoa eo Tịch Đăng, âm thanh ôn nhu: “Vì sao?”

Tịch Đăng bất an, hô hấp trở nên dồn dập: “Bởi vì… Bởi vì Tịch Đăng đối với… Liên Đồng công tử có tâm tư không tốt.” Nói xong, cắn cắn môi, mặt hết đỏ liền trắng.

An Cảnh Ngọc tựa hồ đoán được, biểu tình không chút kinh ngạc, còn hỏi: “Tâm tư gì không tốt?”

Tịch Đăng há miệng, cuối cùng vẫn đàng hoàng nói: “Tịch Đăng đơn phương ái mộ Liên Đồng công tử.” Nói xong, sốt sắng nhìn An Cảnh Ngọc: “Liên Đồng công tử cũng không biết, nếu như muốn phạt, xin phạt một mình ta.”

An Cảnh Ngọc nhưng là hỏi: “Ngươi có lên giường với Liên Đồng không?”

Tịch Đăng lập tức đỏ mặt, như cây đuốc đang cháy: “Không có.”

An Cảnh Ngọc khẽ cười một tiếng, gương mặt tuấn lãng vì tươi cười, càng thêm mê người: “Thật là đáng tiếc, hai người các ngươi, ta đều thượng qua.”

Gương mặt Tịch Đăng lập tức trắng bệch, tay nắm lấy áo An Cảnh Ngọc cũng buông lỏng ra, viền mắt lập tức đỏ.

An Cảnh Ngọc tựa hồ đang hưởng thụ biểu tình của Tịch Đăng: “Tịch Đăng bảo bối, so với Liên Đồng, ta cảm thấy tư vị của ngươi tốt hơn, chỉ có điều ngươi quá nghe lời, mà hắn như một toàn băng sơn, chinh phục băng sơn càng có cảm giác thành tựu đúng không?”

Nước mắt Tịch Đăng đều đang đảo quanh hốc mắt.

Lời nói An Cảnh Ngọc càng thêm rõ ràng truyền vào trong tai: “Tiểu quan thích một tiểu quan khác, thật sự là nực cười.”

Tịch Đăng rất lâu sau đó mới nở nụ cười, chỉ là khóe mắt còn mang theo nước mắt, tươi cười mang theo yếu ớt, như một cái cây sau vườn được tỉ mỉ chăm sóc bỗng nhiên gặp bão táp.

“Tịch Đăng không cầu cái gì, chỉ mong An công tử có thể cứu sống Liên Đồng công tử.”

An Cảnh Ngọc khinh kêu một tiếng, không nói gì trực tiếp bước đi.

An Cảnh Ngọc rời đi không bao lâu, Tiểu Ngư đã trở lại.

Tiểu Ngư trở lại nhìn thấy Tịch Đăng đang đứng giữa phòng, lập tức bước nhanh tới: “Công tử vì sao đứng ở đây, nhanh lên giường nghỉ ngơi.”

Tịch Đăng bắt được tay Tiểu Ngư, khẽ cười, chỉ là ý cười cũng không tới được đáy mắt, “Tiểu Ngư, tình huống Liên Đồng công tử như thế nào?”

Tiểu Ngư thở dài: “Còn chưa tỉnh, Tiểu Ngư không vào được, chờ ở bên ngoài, hỏi người hầu của Liên Đồng công tử mới biết được.”

Tịch Đăng thả tay Tiểu Ngư ra, chậm rãi quay người sang: “Ta biết rồi, Tiểu Ngư, đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Tịch Đăng mặc đơn y, bóng lưng mang vẻ cô đơn.

Tiểu Ngư muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.

Tịch Đăng đi tới bên giường: “Tiểu Ngư, tắt đèn đi.”

Tiểu Ngư lúc nâng đèn đi ra, quay đầu lại nhìn Tịch Đăng.

Tịch Đăng ngồi ở bên giường, ánh trăng bên ngoài lạnh lẽo chiếu vào, chiếu sáng một mảnh đất bên cửa sổ, cùng với góc áo Tịch Đăng.

Vẻ mặt ẩn giấu ở trong bóng tối, Tiểu Ngư không thấy rõ, nhưng tựa hồ có thể cảm nhận được một tia bi thương.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngư gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy Tịch Đăng lên tiếng, liền đẩy cửa ra, nhưng là tìm toàn bộ phòng đều không thấy bóng dáng Tịch Đăng.

Lúc này Tịch Đăng đang đứng trước cửa viện Liên Đồng, đứng nhìn hồi lâu, nhưng cuối cùng lại không dám đi vào bên trong.

Mãi cho đến khi có người hầu phát hiện.

“Tịch Đăng công tử.” Người hầu rất kinh ngạc.

Tịch Đăng ưu lo hỏi: “Công tử nhà ngươi tỉnh chưa?”

Người hầu nói cho Tịch Đăng một tin tức tốt: “Tối hôm qua nửa đêm đã tỉnh, vừa dùng đồ ăn sáng.”

“A.” Tịch Đăng trầm thấp kêu, tựa hồ có chút vui vẻ, ánh mắt lập tức sáng lên.

Người hầu thấy cảnh này, cũng muốn than thở một câu tướng mạo Tịch Đăng quả thực rất đẹp, tuy công tử nhà mình cũng đẹp, thế nhưng biểu tình trên mặt quá ít, không tràn đầy sức sống giống như Tịch Đăng công tử.

Người hầu tất nhiên là biết chuyện giữa Tịch Đăng và Liên Đồng, lập tức động lòng thông cảm: “Tịch Đăng công tử, nếu muốn thăm công tử, thì nên vào đi.”

Tịch Đăng mở to mắt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh: “Công tử nhà ngươi không muốn nhìn mặt ta.”

Người hầu cười nói: “Không có đâu, công tử đang rất buồn chán đó.”

Tịch Đăng tựa hồ hiểu được dụng ý của người hầu, bệnh nhân đương nhiên là cần nghỉ ngơi, mà không phải cần người bồi chơi, thế nhưng Tịch Đăng quả thật cũng muốn gặp mặt Liên Đồng: “Kia đã làm phiền.”

Tịch Đăng theo người hầu tiến vào gian phòng của Liên Đồng, Liên Đồng lúc này đang ngồi dựa trên giường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngực còn quấn băng gạc.

Liên Đồng lúc nhìn thấy Tịch Đăng, ánh mắt hơi đổi, tốc độ biến hóa rất nhanh, ngay cả Tịch Đăng cũng không phát hiện.

Tịch Đăng nhìn đối phương rất lâu, có chút tiếc nuối, cảm tình không biến hóa chút nào sao?

Sắc mặt Liên Đồng có chút khó coi, tầm mắt chuyển tới trên người người hầu: “Ai cho ngươi tự chủ trương?”

Tịch Đăng cướp lời nói: “Là ta ép hắn mang ta tiến vào.” Dừng một chút: “Ta muốn biết Liên Đồng ca ca hiện tại thế nào thôi.”

Liên Đồng nói với người hầu: “Ngươi đi ra ngoài trước, khép cửa lại.”

Người hầu lập tức đi ra ngoài.

Tịch Đăng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ánh mắt Liên Đồng sâu thẳm: “Ngươi không phải nhìn ra như thế nào sao? Lại đây.”

Hả? Cảm giác một cỗ cường công này là sao.

Tịch Đăng đi tới, bước đi rất chậm, đi lại do dự, tựa hồ không biết nên đối mặt thế nào với Liên Đồng, ánh mắt nhìn loạn lên.

Liên Đồng ho khan vài tiếng, Tịch Đăng ngay lập tức liền bước nhanh tới, ánh mắt lập tức trở nên rất lo lắng: “Liên Đồng ca ca, ngươi làm sao vậy? Có phải rất là khó chịu hay không, ta đi gọi đại phu.” Nói xong, liền chuẩn bị quay người đi, lại bị Liên Đồng bắt được ống tay áo.

Âm thanh Liên Đồng ở phía sau vang lên: “Không phải đến nhìn ta sao? Đi gấp như vậy?”

“Không phải a.” Tịch Đăng quay đầu lại, hơi nhíu mày: “Ta…”

Vì Tịch Đăng đang đứng, còn Liên Đồng đang ngồi, Liên Đồng phải ngẩng đầu lên nhìn Tịch Đăng: “Tại sao muốn đến nhìn ta? Còn có đêm đó tại sao muốn nhảy xuống cứu ta?” Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có bất cứ vết tích rung động nào.

Tịch Đăng mím môi, ánh mắt chuyển sang chỗ khác: “Nếu người khác bị vậy ta cũng sẽ nhảy xuống.”

Liên Đồng mở miệng, phun ra hai chữ: “Nói dối.”

Tịch Đăng không lên tiếng, hơi nghiêng đầu đi.

Liên Đồng nói: “Tịch Đăng, ngươi biết thân phận của chúng ta sao?”

Tịch Đăng thân thể hơi run lên, quay đầu lại, biểu tình lại là bình tĩnh, nếu không nhìn vào đôi mắt: “Ta biết.”

Liên Đồng nhìn chằm chằm Tịch Đăng, ánh mắt có chút ôn nhu, ngữ khí vẫn như lúc trước: “Tịch Đăng, ngươi về sớm một chút đi.” Lời nói cũng là đả thương người.

Tịch Đăng gắng gượng mỉm cười, đôi mắt vẫn như trước trong suốt, tựa hồ bất cho dù là xảy ra chuyện gì, Tịch Đăng vẫn là Tịch Đăng, tiếng nói trầm thấp, rất êm tai: “Ta có thể ở đây lại ở lại một lúc không?”

Liên Đồng không nói gì, Tịch Đăng biết hắn đồng ý.

Tịch Đăng liền tìm cái ghế ngồi xuống, tầm mắt hoàn toàn đặt trên người Liên Đồng.

Liên Đồng tựa hồ cũng không quá để ý tầm mắt Tịch Đăng, tiếp tục nhìn sách.

Tịch Đăng nhìn một hồi lâu sau, rốt cục hé răng: “Liên Đồng ca ca, ngươi đọc sách lâu như vậy, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Liên Đồng đảo mắt nhìn một cái, Tịch Đăng bé ngoan liền ngậm miệng lại.

Chờ Liên Đồng chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một chút, Tịch Đăng liền lập tức đi tới, trợ giúp Liên Đồng nằm xuống, còn giúp đối phương đắp kín mền, tầm mắt Liên Đồng mới vừa phóng tới trên người, Tịch Đăng liền lập tức nói: “Ngươi ngủ ta liền đi.” Ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu.

Liên Đồng do dự, trên mặt Tịch Đăng liền lộ ra một nụ cười thật tươi, vô cùng xán lạn, Liên Đồng liền ngầm cho phép.

Tịch Đăng mãi đến tận khi nghe thấy hô hấp nhẹ nhàng của Liên Đồng mới đi về, động tác vô cùng nhỏ nhẹ.

Mới vừa ra khỏi phòng, liền thấy người hầu đã dẫn mình vào kia.

Tịch Đăng nói cảm ơn, người hầu có chút ngượng ngùng gãi đầu.

“Kỳ thực ta cảm thấy công tử cũng rất muốn nhìn thấy Tịch Đăng công tử.” Người hầu nói.

Tịch Đăng cười cười, ly khai.

Người hầu nhìn bóng lưng Tịch Đăng, thì thào nói: “Tính cách Tịch Đăng công tử thực sự rất tốt a.”

Tịch Đăng trở lại tự nhiên gặp phải trách cứ của Tiểu Ngư, bất quá khiến Tịch Đăng càng thêm nhức đầu là, Lý Minh.

Lý Minh buổi tối tới.

Chủ quản phái người đến thông báo, muốn Tịch Đăng tắm rửa thay y phục.

Tịch Đăng tắm rửa thay y phục xong, đợi không bao lâu, Lý Minh đã tới.

Nhìn tóc đối phương hơi ướt cùng với khí tức sạch sẽ, Tịch Đăng liền biết Lý Minh cũng vừa mới tắm rửa xong.

Lý Minh nhìn thấy Tịch Đăng ngồi trên giường, liền chậm rãi đi tới, trong đôi mắt đều là ý cười: “Tịch Đăng.”

Tịch Đăng thả tóc, so với thường ngày càng thêm thanh tú, nhìn qua quả thực vô cùng quyến rũ, nghe Lý Minh nói, liền nở nụ cười đáp lại.

Lý Minh ngồi xuống bên cạnh Tịch Đăng, kéo tay Tịch Đăng qua, khóe mắt tràn đầy tình ý, thân là pháo hôi công tướng mạo hiển nhiên là không sai.

“Tịch Đăng, ngươi có bằng lòng hay không?” Bên trong câu hỏi đều là ám chỉ.

Tịch Đăng không trả lời.

Lý Minh đến gần, tựa hồ muốn hôn Tịch Đăng, Tịch Đăng cùng đối phương đối diện, cuối cùng trong nháy mắt hơi nghiêng đầu một chút.

Lý Minh cứng đờ tại chỗ, đến nửa ngày mới ngồi dậy, cười khổ: “Ta đã biết.”

Tay Tịch Đăng đặt ở trên đùi vò lấy y phục, tựa hồ rất áy náy.

Lý Minh bắt được cái tay còn lại của Tịch Đăng, đôi mắt tràn đầy nghiêm túc: “Tịch Đăng, ta vì ngươi chuộc thân được không? Như vậy ngươi liền có thể thích ta, liền có thể cam tâm tình nguyện.”

Tịch Đăng ngây ngẩn cả người.

Chuộc thân và vân vân có phải là còn quá sớm không, ân, nội dung vở kịch hình như lại thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói:  Vở kịch nhỏ không chịu trách nhiệm đánh vỡ tính cách thiết lập:

An Cảnh Ngọc (cười gian): Có đãi ngộ cho tổng công không? Liên Đồng lấy cái gì theo ta cướp người?

Đạo diễn (cười xấu xa): Tiểu An tử, hoa cúc non của ngươi có nhiều người đang ghi nhớ nhá.

An Cảnh Ngọc nhất thời cảm thấy sau lưng mát lạnh, vừa quay đầu lại, liền thấy Liên Đồng cùng Lý Minh đều đang cười với hắn…