Một thời gian dài Tô Vân Vĩ liên tục ngâm mình trong phòng thí nghiệm, đôi khi anh ta cảm thấy mình thật là điên rồ, nhưng khi nhìn vào bể nước, Tô Vân Vĩ lại nghĩ mọi thứ đều đáng giá.
Bọn họ đã tạo ra rất nhiều “Nó”, nhưng chúng căn bản không thể tồn tại. Một số trong số “Nó” không thể sống sót, một số chỉ sống sót trong vài phút, một số khác trực tiếp biến thành quái vật, một số lại chỉ là một khối thịt mơ hồ.
“Nó” khác với những “Nó” khác. Có thể nói rằng đó là thành phẩm hoàn thiện nhất. Bọn họ đã dành rất nhiều tâm huyết cho “Nó”, nhưng ba năm qua “Nó” chỉ cử động có hai lần. Bọn họ đang chờ đợi ngày “Nó” phá xác xuất hiện. Tô Vân Vĩ luôn cảm thấy rằng đối phương rất nghịch ngợm, chỉ thích lẫn trốn.
Có người đến, Tô Vân Vĩ lập tức gọi lão sư. Dung Diệc vừa kết thúc một cuộc họp, hắn vẫn còn mặc một bộ tây trang, áo blouse trắng vắt trên tay, mặt mày có chút mệt mỏi.
“Tình hình thế nào rồi?”
Tô Vân Vĩ lắc đầu, “Vẫn thế.”
Dung Diệc liếc nhìn màn hình, “Phải làm gì nó mới có thể xuất hiện đây?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Tô Vân Vĩ cũng nhìn lên màn hình, trong lòng tự đưa ra một quyết định táo bạo. Sáu giờ chiều, vào giờ ăn tối, Dung Diệc có việc rời đi trước. Tô Vân Vĩ tìm cớ bảo các anh chị nghiên cứu sinh khác đi ăn tối trước, nói nhờ họ mua một hộp cơm là được rồi. Các anh chị nghiên cứu sinh vui vẻ đồng ý, bình thường đều phải có hai người ở lại đây trông coi phòng thí nghiệm.
“Tiểu Tô, cậu trông cẩn thận nhé, muốn ăn cái gì thì gửi tin nhắn qua đây.”
Tô Vân Vĩ ừ một tiếng, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình, thực ra, lòng bàn tay của anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Vân Vĩ đeo một thiết bị chống nước. Anh ta muốn xuống bể nước để xem xét. Vì cẩn thận, Tô Vân Vĩ tạm thời tắt camera giám sát. Việc mất theo dõi trong năm phút sẽ không gây quá nhiều chú ý.
Sau khi nhấn nút để mở bể nước, Tô Vân Vĩ chầm chậm bước vào trong bể nước. Ngay khi xuống nước, anh ta rẽ nước ra và cố chạm vào thứ gì đó.
Tô Vân Vĩ chậm rãi sờ soạng, một tấc cũng không buông tha, mãi đến khi chạm vào đáy bể nước.
Lúc này, có thứ gì đó bất ngờ quấn lấy mắt cá chân Tô Vân Vĩ. Đôi mắt của anh ta bỗng dưng trừng lớn. Giây tiếp theo, Tô Vân Vĩ ngã mạnh vào thành bể.
“Nó” đã xuất hiện!
Khoảnh khắc đó, ngoài cơn đau dữ dội từ cơ thể truyền đến, còn là cảm giác mừng như điên nhảy nhót trong lòng anh ta.
Không phải là bọn họ chưa thử thăm dò thế này, nhưng “Nó” chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một khuôn mặt xuất hiện trước mặt Tô Vân Vĩ.
***
Dương Xác chợt dừng lại, một lúc sau, y chầm chậm bước đến bãi cỏ bên kia. Y không thể không nín thở, “Có ai ở đó không?”
Khi Dương Xác hỏi câu này, ngay cả y cũng cảm thấy thực nực cười, ai lại trốn trong bãi cỏ vào một ngày mưa chứ. Mà thứ vừa lướt qua cũng không giống con người.
Bước chân của Dương Xác nháy mắt dừng lại, hơi do dự, “Có lẽ là một con chuột.”
Dương Xác liếc nhìn vào đám cỏ rồi xoay người đi. Vài giây sau khi y rời đi, một cánh tay thò ra khỏi đám cỏ. Cánh tay đó trắng đến đáng sợ như thể nó không phải là của con người. Bàn tay thò ra khỏi bụi cây, lộ ra một con mắt. Con mắt bị che khuất trong bóng tối, nhưng phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Tiết mục của Lộ Kỳ bị đẩy lùi ra sau, Dương Xác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa một điệu nhảy hiện đại nóng bỏng từ vị trí thứ mười lên trước. Tiết mục của các cô gái bỗng dưng bị đẩy lên đầu tiên, không tránh khỏi phàn nàn, oán giận vài câu. Dương Xác vừa dỗ dành vừa khen ngợi nói xong chương trình sẽ mời các cô đi ăn một bữa, khó khăn lắm mới mời được các cô gái vẫn luôn miệng nói rằng họ chưa trang điểm xong lên sân khấu.
Dương Xác luôn cảm thấy ánh sáng sân khấu rất mạnh, mạnh đến mức ít người có thể nhìn rõ mặt người đang trình diễn ở phía trên.
Cơn mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, khán giả tại hiện trường vẫn chờ đợi Lộ Kỳ xuất hiện, tiếng ồn đã dần dần tăng lên. Dương Xác bảo người trực tiếp đến ký túc xá của Minh Hình để tìm người, lại bảo người khác tiếp tục gọi cho trợ lý của Lộ Kỳ. Bản thân y liên tục trò chuyện với bốn MC nhờ họ cố gắng trấn an cảm xúc của khán giả.
Lúc đầu, bọn họ đăng những tấm poster quảng cáo đều có hình của Lộ Kỳ để tuyên truyền cho buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Nghe nói trên website của trường và Tieba* đều bán vé vào cổng của buổi lễ, mặc dù hội sinh viên đã ra lệnh cấm.
*Bách Độ Thiếp Ba (百度贴吧 Bǎidù Tiēba) là nền tảng truyền thông lớn nhất tại TQ do công ty Bách Độ thành lập. Baidu Tieba là một diễn đàn thảo luận trực tuyến dựa trên từ khóa, nơi người dùng có thể tìm kiếm thông tin thông qua một thanh tìm kiếm. Diễn đàn này bao gồm các cuộc thảo luận xoay quanh gần như mọi chủ đề có thể thảo luận.
Chương trình dần dần trôi qua được một nửa mà vẫn không có tin tức gì từ Lộ Kỳ, những người đi tìm Minh Hình cũng chưa trở về. Dương Xác cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi. MC cũng không chịu được áp lực. Ngay khi họ bước lên sân khấu, mọi người trong hội trường đều hét tên Lộ Kỳ, thậm chí áp đảo cả thanh âm của micro.
“Lộ Kỳ có đến không vậy? Tôi sắp chết rồi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một chương trình khó dẫn như vậy.” Một MC nữ bước tới, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Dương Xác mím môi, một lúc sau mới nói, “Nếu không được, vậy thì nói Lộ Kỳ không thể đến vì thời tiết đi.”
Y vừa dứt lời, người vẫn liên lạc với trợ lý của Lộ Kỳ chạy tới với vẻ mặt phấn khích, “Dương Xác liên lạc được rồi, xe của Lộ Kỳ hiện đang ở cổng phía Tây.”
Dương Xác thở phào nhẹ nhõm, nói với MC nam bên cạnh, “Cậu lên trấn an khán giả đi, nói rằng Lộ Kỳ bị kẹt đường vì thời tiết nên đến trễ, nhưng giờ hắn đã đến rồi. Cậu tự mình tìm từ, toàn bộ lý do cứ ném cho thời tiết là được.”
(Thực ra tác giả viết là cứ cho thời tiết đội nồi đi cũng được. Thời tiết be like Σ(°△°|||)︴)
MC nam mếu miệng, vẻ mặt trông thật bất lực.
Lộ Kỳ quả như trợ lý của hắn nói, xuất hiện trên sân khấu một phút đồng hồ liền lập tức kết thúc. Dương Xác bảo mọi người trông chừng hậu trường. Không cho phép sinh viên nào đi vào, còn y tự mình đến cảm ơn Lộ Kỳ.
Ngay khi Dương Xác bước vào phòng trang điểm, Lộ Kỳ đang cố tình hát, Dương Xác liền treo lên một gương mặt tươi cười, nhưng y một câu còn chưa nói, một người phụ nữ đã chặn y lại, “Anh là ai?”
“Tôi là Dương Xác, người đã liên lạc với cô trước đây. Tôi đến đây để cảm ơn Lộ Kỳ tiên sinh đã dành thời gian để đến đây.” Dương Xác vừa nói vừa nhìn thoáng qua, Lộ Kỳ đứng quay lưng về phía Dương Xác, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại. Có rất nhiều người vây xung quanh hắn.
“Được rồi, chúng tôi đã biết, các anh đã liên lạc với người bảo vệ chưa? Chúng tôi phả rời đi rồi.” Dương Xác nghe giọng nói của người phụ nữ trước mặt anh, chính là người trợ lý đã gọi y trước đó.
“Yên tâm, đều đã chuẩn bị tốt.”
***
Cuối cùng sau khi vất vả đưa Lộ Kỳ lên xe, Dương Xác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Y nhìn chiếc xe dần dần lái đi, chuẩn bị trở lại hội trường. Lúc này, một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, sau đó là một tiếng “Rầm”.
Dương Xác ngẩn ra, vội vàng chạy theo hướng chiếc xe của Lộ Kỳ lái đi. Chưa chạy được mấy mét, y thấy chiếc xe bảo mẫu của Lộ Kỳ lật nghiêng ngã trên đất.
“Ôi trời ơi!” Dương Xác hít một hơi, cũng không cần dù. Y lập tức chạy đến bên cạnh chiếc xe, nhưng cảnh tượng thực sự khiến thần trí của y bay lên không trung xuất hiện trong giây tiếp theo.
Đồng tử của Dương Xác giãn ra, bước chân nháy mắt dừng lại. Y nhìn chằm chằm vào thứ vừa bò ra khỏi cửa sổ xe, gần như quên hô hấp.
Dương Xác không biết mô tả cảnh tượng hiện tại y đang nhìn thấy như thế nào, nhưng khi nhìn thấy một cái đuôi màu xanh lơ lửng ngoài cửa sổ xe y không thể không lùi lại một bước.
Thứ đó cũng nhận thấy Dương Xác, thân thể đang nằm dài trên mặt đất dựng thẳng lên quay đầu lại.
……… Là một con quái vật thân người đuôi rắn.
“Hi.”
Tiếng cười truyền đến trong cơn mưa lớn khiến cho Dương Xác cảm thấy mình đang gặp ảo giác. Thứ đó đến gần Dương Xác, sau khi ngồi dậy, nó đặt hai tay xuống đáy xe, ấn đầu vào cánh tay của nó và nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi màu xanh lá.
Dương Xác đã thấy rõ khuôn mặt của thứ kia. Nó có một khuôn mặt người và thậm chí có cả tóc. Tóc của nó rất dài, dán vào cơ thể sau khi bị mưa làm ướt, phần đuôi tóc bung xõa trên mặt đất. Góc mắt trái của nó được bao phủ bởi một hoa văn màu xanh lá lan đến tận Thái Dương. Con ngươi trong đôi mắt nó thẳng đứng, trông thật quái dị. Khuôn mặt của nó rất trắng, tương phản rõ rệt với đôi môi đỏ tựa như đang chảy máu. Yêu dị và quyến rũ.
Nó lè lưỡi và liếm những giọt nước ở môi dưới, rồi từ từ mỉm cười với Dương Xác.
“Ngươi nhìn thấy ta.” Nó nói.
Nó nói rất chậm, âm thanh không chuẩn lắm. Có vẻ như nó không thường xuyên nói, mà lúc này, Dương Xác dường như không thể kiểm soát bản thân, nhấc chân bước về phía nó.
Nụ cười trên khuôn mặt nó ngày càng sâu thêm, giống như con rắn vườn địa đàng dụ dỗ Adam vào cái bẫy mà nó đã tạo sẵn.