Hai người không động đậy nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, trong lòng đều đang suy nghĩ về điều gì đó. Một lát sau, Phương tiên sinh, người đã gặp từng gặp Tịch Đăng nói trước, “Gọi ai đó mang thuốc mê và súng gây mê gấu đến đây đi.”
“Được, lão Phương, thứ này có bộ dáng rất đẹp, chắc chắn có thể bán với giá cao.”
Người cất lời tiếp theo là Mạnh Phi Nguyên. Mặc dù hắn ta gọi Phương tiên sinh là lão Phương, nhưng thực ra hắn ta trẻ hơn Phương tiên sinh mấy tuổi. Phương tiên sinh tên đầy đủ là Phương Tất Hạ. Phương Tất Hạ xuất thân từ tầng lớp người nghèo. Hắn dựa vào sự nỗ lực của bản thân tự mình vươn lên. Nhưng Mạnh Phi Nguyên thì khác. Hắn ta từ khi sinh ra đã ngậm khóa vàng, hai tay nắm quyền thế, thành phố N lớn như vậy nhưng không có mấy người dám chống đối với Mạnh Phi Nguyên.
Mạnh Phi Nguyên chơi rất điên cuồng, cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ, hắn đều có thể chơi, một số hắn ta đùa bỡn tinh thần, một số hắn ta đùa bỡn xác thịt, tất cả chỉ vì sự vui thích của riêng hắn.
Sau khi chơi quá nhiều, Mạnh Phi Nguyên dần dần cảm thấy chán. Khi còn trẻ, hắn ta đã xem một vài bộ phim không nên xem. Mạnh Phi Nguyên đặc biệt thích chơi trò cưỡng bức. Lần chơi khốc liệt nhất của hắn đã khiến một cô bé đáng thương phát điên.
Lúc đó, hắn ta không thể hiểu được tại sao chuyện này không giống như trong phim. Hắn ta đánh cô, mắng cô và cưỡng hiếp cô. Phải trải qua một cuộc sống không bình thường suốt một thời gian dài khiến cô gái phát điên. Cô không giống như cô gái trong phim quỳ xuống trước mặt nam chủ cầu xin sự trừng phạt.
Mạnh Phi Nguyên chính là một tên cặn bã. Lần này hắn ta cùng mấy người người tới đây chẳng qua là vì muốn thử chơi mấy trò mới. Hồi còn trẻ Mạnh Phi Nguyên thích chơi cưỡng bức nhưng lại khiến người khác nổi điên nên hiện tại hắn ta thích tự nguyện hơn.
Bây giờ Mạnh Phi Nguyên cảm thấy cái loại vừa mới chạm vào đã đòi sống đòi chết thật mất hứng.
Nơi này là một câu lạc bộ cấp cao, nhưng để chuẩn bị cho những người ở thượng tầng cũng không đơn giản vậy. Ví dụ như cái hồ U Ung Trì này, bên trong hồ chứa đầy rượu vang cao cấp. Nó dành cho những tên cặn bã có tiền quyền để thưởng thức những cô gái xinh đẹp say ngã vào trong hồ bơi, giống như Tửu trì Nhục lâm* của Trụ Vương ngày xưa.
*Tửu trì Nhục lâm: Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương rất thích. Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là “Tửu Trì” (ao rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là “Nhục Lâm” (rừng thịt).
Mạnh Phi Nguyên đã chơi nó một hai lần liền cảm thấy nhàm chán, nhưng lần này thật thú vị. Hắn ta chưa từng thấy một mỹ nhân xà say rượu lần nào.
Mặc dù Phương Tất Hạ bảo mọi người chuẩn bị thuốc mê và súng gây mê, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng, “Mạnh Tử, nó thực sự tà khí. Lần trước tôi chỉ nhớ rằng tôi đã lên xe với nó, sau đó tôi giống như cắn thuốc, không nhớ gì cả…”
“Nó chỉ là một con rắn. Sử dụng thuốc mê để bắt gấu sẽ không có chuyện gì. Với lại, hiện tại nó đang say khướt. Anh sợ cái gì chứ?”, Mạnh Phi Nguyên lấy điện thoại ra, trong mắt có chút phấn khích, “Tôi sẽ tự đi săn.”
Nửa giờ sau khi người của Mạnh Phi Nguyên đến, hắn ta sai hai người vệ sĩ đứng canh ở cửa U Ung Trì, trong khi hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình.
Con rắn xinh đẹp bên trong có lẽ đã thực sự say bởi hồ rượu này, chỉ thấy nó nằm ngủ bất động dưới đáy hồ.
Tuy Mạnh Phi Nguyên nói hắn ta muốn tự mình đi săn, nhưng hắn không muốn đi tìm chết. Mạnh Phi Nguyên gọi một người bộ đội đặc chủng xuất ngũ kỳ cựu dưới tay mình đi vào trước. Hắn ta sợ quá nhiều người đi vào sẽ kinh động đến con rắn kia.
Chưa đầy năm phút sau, người bộ đội đặc chủng từ bên trong đi ra. Mạnh Phi Nguyên vừa thấy liền lập tức hưng phấn đi vào. Khi hắn ta bước vào, Mạnh Phi Nguyên liền thấy con rắn xinh đẹp mà hắn đã quan sát hồi lâu đang nằm bên cạnh hồ bơi, một đoạn đuôi của nó vô lực rũ trong nước.
Mạnh Phi Nguyên phấn khích đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh nó. Đầu tiên nhìn chăm chú vào phần nối liền giữa đuôi và thắt lưng của nó. Có những chiếc vảy màu xanh nhạt trên thắt lưng và cái bụng trắng như tuyết. Những vảy này và vảy ở đuôi rắn đã hoàn thành quá trình chuyển đổi. Vì bị kéo ra khỏi nước, mái tóc dài của con rắn che khuất hoàn toàn khuôn mặt nó, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ tinh xảo.
Mạnh Phi Nguyên đưa tay vuốt mái tóc dài vướng bận trên khuôn mặt Tịch Đăng để cho khuôn mặt hắn ta vừa nhìn vào liền ngây ngốc lộ ra. Khuôn mặt Tịch Đăng dần dần lộ ra. Mạnh Phi Nguyên còn chưa kịp cười, liền đối diện với một đôi mắt âm trầm khủng bố.
Một đôi đồng tử rắn lạnh lùng nhìn hắn.
Giây tiếp theo, cổ của Mạnh Phi Nguyên bị hung hăng bóp lấy. Hắn ta nhìn con rắn xinh đẹp kia tiến đến gần mình, để lộ bốn chiếc răng nanh. Mặt của Mạnh Phi Nguyên mặt lập tức đỏ lên. Việc quá thiếu oxy khiến tay chân hắn ta liên tục giãy giụa, nhưng tay của đối phương ở trên cổ hắn ta giống như còng sắt, làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Mạnh Phi Nguyên thậm chí có thể cảm giác đầu ngón tay của đối phương xuyên qua da mình, máu từ trong các mạch máu căng đầy trào ra mãnh liệt.
“Mạnh Tử!”
Có một tiếng hét vang lên ở phía sau.
Mạnh Phi Nguyên đột nhiên cảm thấy tay của đối phương đang dần buông lỏng. Phát hiện này khiến hắn ta nhanh chóng đẩy đối phương ra, đè chặt vết thương trên cổ vội vã chạy về phía vệ sĩ của mình.
Hóa ra Phương Tất Hạ, người đứng gần nhất với Mạnh Phi Nguyên dưới tình thế cấp bách lúc đó đã dùng súng gây mê vội vàng bắn vào Tịch Đăng. Ngay khi Mạnh Phi Nguyên bỏ chạy, các vệ sĩ lập tức bồi thêm mấy phát súng.
“Đừng giết nó, ta muốn sống.” Mạnh Phi Nguyên không quên mục đích ban đầu của mình. Ngay khi vừa sống lại, hắn ta liền lập tức hung tợn nhìn vào con rắn xinh đẹp đã mạnh mẽ tấn công mình. Đôi mắt ngập tràn oán hận và tham lam.
Con rắn xinh đẹp kia lại bị bắn thêm vài súng gây mê nữa, cơ thể lảo đảo lắc lư, cuối cùng ngã xuống. Các vệ sĩ bước tới. Vì sơ suất của mình mà làm Mạnh Phi Nguyên bị thương, nên người bộ đội đặc chủng là người đầu tiên bước lên. Hắn rút một con dao găm ra khỏi đôi ủng và muốn đâm vào trong cánh tay của con rắn xinh đẹp. Hắn phải thử xem nó còn khả năng tấn công hay không, nhưng hắn còn chưa thực hiện được đã bị mắng một trận.
“Thằng chó chết tiệt nhà mày, mày dám làm nó bị thương thử xem!”
Mạnh Phi Nguyên đi tới, hung hăng đạp người bộ đội đặc chủng một cái, “Đi, tìm ông chủ câu lạc bộ lấy một cái rương lớn lại đây, vận chuyển bảo bối của ta trở về.”
Nói xong, hắn ta lại nhìn chằm chằm vào con rắn xinh đẹp đang bất tỉnh, chậm rãi lộ ra một nụ cười ác ý, “Thật thú vị, có thứ để chơi rồi.”
***
Có một hội đấu giá ngầm bí ẩn ở thành phố N. Thời gian hội đấu giá này được tổ chức không xác định, có khi hai ba năm một lần, có khi ba tháng một lần. Tất cả những mặt hàng đấu giá trong đó đều chưa từng thấy trên thị trường. Đồ vật trong mỗi phiên bán đấu giá đều không quá năm món. May là rất ít người có thể tham gia vào hội đấu giá ngầm này. Hội đấu giá ngầm này thường sẽ đưa ra một bức ảnh về món đồ được bán đấu giá trước một tháng cho những vị khách có thể tham gia. Nhưng bọn họ không chụp toàn bộ, mà chỉ là một phần nhỏ mơ hồ của món đồ đó.
Và hội đấu giá lần này đã cung cấp cho những vị khách quý của họ một đoạn video cực kỳ mơ hồ. Đoạn video chỉ dài mười giây. Video này được quay trong nước. Người quay làm mờ ánh sáng, nhưng trong sự mơ hồ đó vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng và một cái đuôi chợt lóe qua trong nước.