*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Duy một lần nữa quan sát lại căn phòng mình ở từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên. Căn phòng này do chính người đó tự tay bố trí.
Lạc Duy đi đến giường, trên chăn có mùi huân hương quen thuộc. Hương liệu này là do người đó cố ý tìm tới, có thể trị chứng mất ngủ của y. Từ khi người đó biết mình có sự phụ thuộc đặc biệt vào loại hương liệu này, người đó liền dứt khoát mua toàn bộ loại hương liệu này và không cho phép sản xuất ra bên ngoài.
Sau khi người đó chết, Lạc Duy không còn ngửi được mùi hương này nữa.
Khi đó, cho dù y hối hận, cũng không thể làm được gì.
Lạc Duy hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy mùi hương thanh đạm nhưng có thể lưu giữ thật lâu kia. Y xua đi toàn bộ quá khứ trong đầu, vươn tay ấn xuống chiếc chuông vàng trên giường.
Lạc Duy đột nhiên phát hiện áo ngủ trên người mình không phải là chiếc váy trắng mà đời trước mình thường xuyên mặc. Đây là kiểu đồ ngủ của con trai, có lẽ là do chính mình cáu kỉnh, nên người đó mới mua nhỉ.
Chẳng bao lâu, liền có người gõ cửa.
“Thiếu gia, tôi vào được không?”
Lạc Duy thuận miệng đồng ý, chờ sau khi người nọ tiến vào, y ngây ngẩn cả người.
“Ron?”
Ron vẫn là dáng vẻ đó, với mái tóc nâu hơi xoăn và đôi mắt xanh nhạt. Khi nhìn mọi người, đôi mắt Ron luôn nhìn xuống. Cả người trông rất rụt rè và nhát gan. Những chính một kẻ nhát gan như vậy, cuối cùng lại cùng người khác liên thủ…
Ron ăn mặc quần áo người hầu, sau khi tiến vào sau liền đứng thẳng người, “Thiếu gia, ngài muốn rời giường chưa?”
Tại sao Ron lại gọi mình là thiếu gia?
Lạc Duy lập tức nhíu mày, “Tại sao ngươi lại hầu hạ ta?”
Hiện tại thanh âm của Lạc Duy còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, thật là không mấy dễ nghe, giống như một con ếch xanh kêu ồm ộp.
Ron nghe những lời đó, liền nhanh chóng giương mắt lên nhìn Lạc Duy, “Thiếu gia, tôi vẫn luôn hầu hạ thiếu gia mà.”
Lạc Duy rõ ràng nhớ sau khi Lisa bị đuổi đi, người đó liền đưa người hầu gái bên người hắn điều lại đây hầu hạ mình.
“Connie đâu?”
“Connie đang hầu hạ lão gia.”
Lạc Duy kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, không còn rối rắm vấn đề này nữa, y nói với Ron: “Ngươi lấy cái váy đỏ của ta đến đây, cái váy ba ba mới mua cho ta đó.”
Lạc Duy muốn gặp người đó, không thể chờ đợi nỗi nữa, có lẽ lát nữa gặp còn có thể nhận được một nụ hôn chào buổi sáng.
Ron ngập ngừng, sau đó cứng đờ ngẩng đầu nhìn Lạc Duy, “Thiếu gia, ngài nói cái gì thế?”
***
Lâu đài này đã có một trăm năm lịch sử. Dọc theo hành lang ở tầng hai là chân dung của mỗi vị tộc trưởng trong gia đình Wood, mà chân dung người Lạc Duy thích nằm ở cuối cùng. Trên tường hai bên hành lang treo những chiếc đèn màu đen, phía trên đèn có gia huy của gia tộc Wood, là hai con thiên nga, phía dưới là hoa hải đường. Những chiếc đèn treo tường này được thắp sáng ngay cả vào ban ngày, bởi vì người đó không thích mặt trời chiếu vào, những chiếc màn cửa nhung được buông rũ quanh năm.
*Hoa hải đường:
Đời trước, vào buổi tối Lạc Duy luôn một tay cầm đèn, một tay kéo váy, y chạy qua hành lang bằng chân trần. Thi thoảng sẽ gặp một vài người. Người hầu không dám quản y. Còn nếu gặp người đó, người đó sẽ bế y lên.
Người đó sẽ dùng đôi tay thon dài trắng nõn che lại đôi chân trần của Lạc Duy và nói với y bằng thanh âm ôn nhu nhất. Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ là khi đó y không hiểu.
Lạc Duy trở về lâu đài này, gần như rơi nước mắt. Y nhìn vào những vật trang trí quen thuộc, cuối cùng dừng ở lại trên bức chân dung của một người đàn ông. Người đó có dòng máu Đức thuần khiết, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt màu ngọc lục bảo và đôi lông mày sâu và xinh đẹp. Lạc Duy dùng hai chữ “xinh đẹp” là bởi vì vẻ phong tình của người đàn ông trước mặt khi đối diện y, nhưng từ bức chân dung này, lại nhìn không ra. Trước mặt tất cả mọi người, người đàn ông đó rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ liếc mắt một chút thôi cũng đã tỏ ra khinh nhờn đối phương. Bất kỳ từ ngữ tốt đẹp nào trên thế giới cũng không đủ dùng để hình dung người đó.
Lạc Duy nghiêng người về phía bức chân dung, cuối cùng khẽ đặt một nụ hôn lên tay người đàn ông ngồi trên ghế sô pha. Nỗi nhớ nhung và sự triền miên da diết lâng lâng trong mắt y, động tác và thần tình vô cùng động lòng người, làm cho Ron đứng sau lưng Lạc Duy gần như choáng váng.
Lạc Duy đứng dậy, thu hồi sự yếu ớt trên mặt. Y phải mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ người đó. Lạc Duy liếc nhìn Ron sau lưng, sự khó chịu trong lòng càng ngày càng lớn, lát nữa y sẽ nói với người đó đuổi Ron đi.
Đợi cho đến khi đi đến nhà ăn, Lạc Duy nhìn thấy bóng dáng người nọ, rốt cục nhịn không được mà chạy qua. Y giống như một con chim nhỏ lạc đường bổ nhào vào trong ngực người ngồi ở chủ vị, nói không nên lời, lã chã chực khóc. Có lẽ khi trở lại mười bốn tuổi, y bỗng trở nên thích khóc.
“Ba ba, ba ba… Con…” Lạc Duy còn chưa nói xong một câu, đôi mắt đã ướt đẫm. Trước đây người đàn ông này luôn cảm thấy đau lòng mỗi khi nhìn thấy y khóc. Hắn sẽ nhẹ hôn lên mí mắt y. Lạc Duy không khỏi nửa ngẩng đầu, trong lòng bắt đầu chờ mong.
“Lạc Duy, bộ dáng của con thế này còn ra thể thống gì nữa hả?”
Một tiếng quát lớn khiến Lạc Duy ngơ ngẫn, sau đó Lạc Duy phát hiện mình bị đẩy ra.
“Ba ba?” Lạc Duy kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Rõ ràng là người mình yêu sâu sắc, ngoại hình của người ấy hệt như trong trí nhớ chẳng thay đổi chút nào. Chỉ là đôi mắt đang nhìn vào mình, tại sao…
Trước đây, mỗi khi hắn nhìn mình, đôi mắt của hắn luôn vô cùng phức tạp, bên trong pha trộn giữa tình yêu của hắn dành cho mình và những ham muốn không thể diễn tả của chính hắn.
Lạc Duy vẫn nhớ, nhưng mà, hiện tại bên trong đôi mắt này chỉ có trách cứ.
“Lạc Duy, trở lại vị trí của con đi.” Người nọ hơi nhíu mày.
Lạc Duy thấy hắn nhíu mày, nhịn không được tiến lên, duỗi tay muốn xoa phẳng ấn đường của người đàn ông. Lạc Duy không muốn nhìn thấy hắn không vui. Vị trí của mình, không phải ở trên đùi hắn sao?
Nhưng người đàn ông lại hơi nghiêng đầu tránh đi tay Lạc Duy, khuôn mặt hoàn toàn lạnh lùng. Lạc Duy sợ tới mức lập tức rụt tay lại, không dám chọc hắn tức giận, “Ba ba, con sai rồi.”
Lúc Lạc Duy nói những lời này, y luôn nghĩ đến một số hình phạt khiến mình vừa xấu hổ vừa khó chịu lúc trước. Bây giờ, khi nhìn lại, mọi thứ thật ngọt ngào.
“Biết sai rồi thì trở về chỗ ngồi đi, buổi chiều luyện đàn thêm một giờ.”
Lạc Duy nghe vậy, đôi mắt sáng rực lên, y tựa như một con chó nhìn thấy xương, sau lưng có một cái đuôi liên tục vẫy.
Đánh đàn, thì ra mình sẽ bị phạt đánh đàn, tay của hắn sẽ dọc theo cổ áo của y… Mũi Lạc Duy đột nhiên nóng lên, như thể nhớ lại cảnh tượng năm đó. Phạt thêm một giờ, vậy chẳng phải là… Lạc Duy không dám nghĩ tiếp, sợ xấu hổ trước mặt hắn. Nhưng mà nói đến đánh đàn, y lại nghĩ tới những chiếc váy của mình, mỗi lần mình bị phạt đánh đàn, luôn sẽ làm hỏng một chiếc váy.
Lạc Duy lập tức liền nói: “Ba ba, ba ba phải trừng phạt Ron, hắn làm mất tất cả những chiếc váy ba ba tặng cho con.”
Lạc Duy không để ý rằng khi y vừa nói những lời này vừa xong, những người hầu được dạy dỗ kỹ lưỡng đứng bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Cái gì?” Người bị gọi là ba ba nghiêng đầu.
“Váy ba ba tặng cho con, những cái váy xinh đẹp đó, một cái cũng không thấy.”
“Lạc Duy, con điên rồi?” Người nọ dừng lại, “Con có váy gì chứ?”
Lạc Duy còn chưa kịp nói, người nọ liền liếc nhìn Ron đứng đằng sau Lạc Duy. Ron lập tức bước tới và nói một cách cung kính: “Lão gia, sáng nay sau khi thức dậy thiếu gia vẫn luôn nói về váy, có lẽ đêm qua đã mơ chuyện gì đó.”
Lạc Duy trừng mắt nhìn Ron. Người này cũng giống như đời trước, có cơ hội liền hướng ba ba liếc mắt đưa tình, nịnh hót hắn. Thật ghê tởm! Cũng không nhìn lại gương mặt của mình, có chỗ nào xứng đôi với hắn chứ. Một con chuột hôi dơ bẩn ghê tởm. Đời trước mình bị mù mới tin tưởng Ron.
“Hôm nay mời bác sĩ đến đây đi. Lạc Duy, trường học vừa gửi thành tích của con tới, tự con đưa cho gia sư đi.”
Trường học?
Cái gì trường học?
Dục vọng chiếm hữu của ba ba đối với mình rất mạnh, mình chưa từng được đi học.
Lạc Duy còn chưa có cơ hội hỏi, người nọ đã lau tay bằng khăn ăn bên cạnh, đứng dậy và đi ra ngoài. Lạc Duy sửng sốt, vội vàng hỏi: “Ba ba, ba ba đi đâu thế?”
Người đàn ông không nói, nhưng người hầu bên cạnh hắn nói với Lạc Duy: “Lão gia hôm nay sẽ đến bữa tiệc của gia đình Barker, có lẽ sẽ hai đến ba ngày nữa mới trở về.”
Cái gì?
Ba ba chưa bao giờ tham dự các bữa tiệc của người khác, cũng sẽ không rời xa mình lâu như vậy.
“Ba ba, con cũng muốn đi.” Lạc Duy hô một câu, nhưng như thể người nọ không nghe thấy. Quản gia mỉm cười xin lỗi và cũng xoay người rời đi.
***
Lạc Duy rất tức giận. Y liếc sang trái và phải, lúc này mới phát hiện vị trí của mình nằm ở đầu kia của chiếc bàn dài. Y dậm chân như một con dã thú điên cuồng, sau đó liền đứng dậy đuổi theo người nọ ra ngoài.
“Ba ba, từ từ đã, ba ba.”
Tịch Đăng nghe thấy thanh âm, cuối cùng dừng lại trước khi lên xe.
Mới đầu năm mới, bên ngoài tuyết còn rất dày. Lạc Duy bởi vì không tìm thấy váy của mình, liền miễn cưỡng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là quần yếm màu đen, mái tóc vàng được chải gọn gàng, nhưng không mặc áo khoác. Hơn nữa từ trước đến nay Lạc Duy không thích đi giày. Sau khi vội vã rời khỏi lâu đài, bất giác mới phát hiện ra trời rất lạnh.
Tịch Đăng đương nhiên cũng nhận ra con nuôi của mình có vấn đề với quần áo. Khi cậu nhìn thấy Lạc Duy chạy nhanh tới với khuôn mặt lạnh cóng, ánh mắt nặng nề, nhìn không ra tâm trạng.
“Ba ba, con muốn đi theo ba.”
Lạc Duy mười bốn tuổi mới cao đến ngực Tịch Đăng, cho nên y ỷ vào chiều cao của chính mình tiếp tục làm nũng.
Lạc Duy thấy Tịch Đăng rũ mắt nhìn mình không nói lời nào, nước mắt liền lã chã rơi xuống, “Ba ba, con lạnh.”
Tịch Đăng nâng tay lên, đôi mắt Lạc Duy chợt sáng lên, nhất định ba ba sẽ bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu mình, sau đó bế mình lên, tuy rằng mình hiện tại rất muốn bế hắn lên, nhưng vẫn không nên dọa đối phương sợ.
Nhưng Lạc Duy không ngờ tới chính là… Tịch Đăng cho y một cái tát.
Mặc dù không nặng, nhưng giống như những con dao nhỏ cào xướt trên mặt Lạc Duy.
“Lạc Duy, con là một người đàn ông, không được làm nũng trước bất kỳ ai, quay trở về mang giày thay quần áo ngay!”
Ngày đầu tiên trọng sinh, Lạc Duy vừa kinh ngạc vừa đau lòng ôm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình, nhìn người cha nuôi của mình xuất trần rời đi.