*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịch Đăng đi đến hành lang, liền nhìn thấy phía trước có người thò đầu ra từ một căn phòng.
Người nọ nhìn thấy Tịch Đăng, vội vàng vẫy vẫy tay, “Chishima, mau tới đây.”
Người gọi hắn là Kurihara Matsuhei, là hồng nhân của nhà Aoki, rất nhiều người tới đều thích lựa chọn hắn.
Bởi vì chưa đến thời gian buôn bán, Kurihara Matsuhei mới vừa bắt đầu trang điểm, một đầu tóc đen được hắn tùy ý cột ở trước ngực, do đó càng lộ vẻ lười biếng. Hắn cầm một cái quạt tay tinh xảo đặt ở trước ngực, một tay khác kéo lấy tay áo Tịch Đăng, “Tiểu Chishima, giúp ca ca mua một ít đồ được không?”
Tịch Đăng sắc mặt bình tĩnh, “Kurihara kun nói đi.”
“Vì sao cứ gọi ta là Kurihara kun xa lạ như thế, ngươi trực tiếp gọi ta Matsuhei hoặc là anh Matsuhei là được.” Kurihara Matsuhei nhấc lên khóe môi hơi hơi mỉm cười, khóe mắt hẹp dài hiển lộ vài phần phong tình, chẳng qua người nhìn thấy phong tình này lại là kẻ có mắt không tròng thẳng tắp đứng tại chỗ, biểu tình cũng không có biến hóa đặc biệt nào.
“Tiểu Chishima thật không hiểu tình thú.”
Kurihara Matsuhei lấy cây quạt vỗ vào ngực Tịch Đăng, động tác này rốt cuộc làm cho Tịch Đăng không nhịn được, khóe miệng lộ ra một tia ý cười. Hắn né tránh sang bên cạnh, “Kurihara kun muốn mua cái gì?”
Kurihara Matsuhei nghe xong lời này quả nhiên không rối rắm nữa, “Đồ ăn ngươi mua lần trước, mua cho ta một cân đi, thật thèm.” Hắn nói xong lại vào phòng, một lát sau lấy ra một túi tiền nhỏ đưa cho Tịch Đăng, “Tiền đưa ngươi, tiền thừa ngươi cứ giữ lại cho mình đi.”
Tịch Đăng nhận túi tiền, mở ra, từ bên trong lấy ra số tiền cần thiết, rồi đem túi tiền một lần nữa trả lại cho Kurihara Matsuhei.
“Kurihara kun, chỉ cần chừng này tiền là đủ rồi.” Tịch Đăng ôn nhu cười, “Ta đi đây.”
Kurihara Matsuhei nhìn nhìn túi tiền trong tay, thở dài, đột nhiên xoay người kéo Tịch Đăng trở về, “Tiểu Chishima không thích tiền, ta đây chỉ có thể lấy thứ khác bồi thường.”
Hắn nói xong, liền khẽ hôn lên gương mặt Tịch Đăng một cái.
Tịch Đăng ngây ngẩn cả người, màu đỏ chậm rãi lan từ cổ lên tới tận trên mặt. Đôi mắt thiếu niên chớp chớp, tựa hồ chưa hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Kurihara Matsuhei dùng quạt tay che khuất nửa khuôn mặt, “Tiểu Chishima không thể đem chuyện vừa rồi nói ra nha.”
Tịch Đăng tay chân có điểm luống cuống nhìn người trước mặt, nói chuyện đều nói lắp, “Cái kia…… Ta…… Ngươi……”
Kurihara Matsuhei vô tội cười, “Làm sao vậy? Tiểu Chishima khi còn bé rất thích hôn người khác mà, người nhà Aoki đều bị tiểu Chishima phi lễ hết rồi nha.” Hắn dùng đầu ngón tay chạm chạm môi chính mình, “Lúc trước nơi này bị tiểu Chishima cường hôn qua rất nhiều lần đó.”
Kurihara Matsuhei nói xong lời này liền nhìn thấy người trước mặt vội vội vàng vàng hành lễ với hắn rồi xoay người rời đi. Bởi vì xoay người quá nhanh, người kia còn đụng vào tay vịn bên cạnh.
Kurihara Matsuhei cười nhẹ một tiếng, nhìn thân ảnh đối phương đi xa dần, đột nhiên có chút cảm khái. Thời gian trôi quá nhanh, nhóc con vốn chỉ đứng ngang đùi mình, vậy mà hiện tại đã cao lớn như vậy rồi.
***
Tịch Đăng mang guốc gỗ, lấy ô che đặt ở cửa, bung lên, mới vừa đi vào trong mưa, liền nghe được thanh âm của Suzuki Maya.
“Chishima, về sớm một chút.”
“Được.” Tịch Đăng phất phất tay với cửa sổ lầu hai.
Suzuki Maya ghé vào trên cửa sổ, nhìn Tịch Đăng chậm rãi đi vào trong biển hoa, khẩu khí lo lắng dò hỏi.
Tên nhóc Chishima này đối với tất cả mọi người đều rất tốt, làm cho thời gian bồi chính mình ít đi rất nhiều.
Ban ngày Chi Viên hiếm khi có người tới, người trong Chi Viên lúc này đại đa số đều ngủ bù, tóm lại sẽ không ra ngoài.
Tịch Đăng đi ở trên đường, lọt vào tai chỉ có tiếng guốc gỗ của chính mình đạp lên trên những phiến đá xanh.
“Lộc cộc lộc cộc”.
Hoa anh đào rối ren, mưa phùn như tơ, Tịch Đăng chậm rãi bước đi ở trên đường, lại đột nhiên nghe được có người đang kêu hắn.
“Chishima san*.”
*San: San là hậu tố thường dùng để gắn sau tên gọi, được sử dụng bình đẳng ở nhiều lứa tuổi. Có thể được ghép với mọi tên gọi ở nhiều hoàn cảnh, tình huống giao tiếp khác nhau.
Là một giọng nữ dễ nghe.
Tịch Đăng xoay người, liền nhìn thấy phía sau có chỗ phòng cửa sổ lầu hai mở ra, bên trong lộ ra một thân ảnh.
Tịch Đăng suy nghĩ một chút liền đi qua, ngẩng đầu nhìn người gọi hắn, “Asuka san?”
Người gọi Tịch Đăng là người của một nhà khác Asuka Nome. Asuka Nome là nghệ kỹ có danh tiếng nổi bật nhất gần đây, rất nhiều người đều thảo luận cô ấy sẽ là hoa khôi tiếp theo. Asuka quả thật lớn lên rất xinh đẹp, tóc đen da trắng, đặc biệt là cử chỉ của nàng rất ưu nhã, thanh âm nói chuyện cũng rất ôn nhu.
“Chishima san muốn đi ra ngoài sao?”
Asuka ôn nhu cười.
Tịch Đăng gật gật đầu, “Nàng muốn ta giúp nàng mua cái gì sao?”
Mặt Asuka hơi hơi đỏ lên, “Không phải mua đồ, là muốn nhờ Chishima san giúp ta mang đồ cho một người.”
Là nghệ kỹ, các nàng đều trốn tránh rất sâu, cơ hồ hàng năm chỉ ngốc tại Chi Viên.
Asuka ném cho Tịch Đăng một cái bọc nhỏ, túi kia rất nhẹ.
“Ta muốn nhờ Chishima san đem thứ này giao cho Morikawa đại nhân ở Bắc phố.”
“Morikawa kun?”
Tịch Đăng hơi hơi sửng sốt.
Asuka gật gật đầu, trên mặt lại là càng đỏ hơn.
Morikawa tên đầy đủ kêu Morikawa Kiyoron, là thương nhân nổi danh ở Giang thành, toàn bộ người Chi Viên đều rất thích hắn, bởi vì hắn ra tay rộng rãi, hơn nữa tướng mạo tuấn lãng, thái độ hắn đối đãi nghệ kỹ cũng rất tốt, sẽ không giống một số khách nhân thường hay gây khó dễ những nghệ kỹ này. Nhưng mà Morikawa chưa từng tới nhà Aoki, nghe nói hắn không thích nam nhân.
Tịch Đăng đem túi đặt vào bên cạnh người, không thấy khác thường trên mặt của Asuka, “Ta sẽ đưa đến, còn có chuyện gì khác không?”
Asuka lắc đầu, lại cực nhanh thêm một câu, “Ngày khác mời Chishima san uống trà.”
Tịch Đăng hành lễ, liền xoay người rời đi.
Bởi vì nhiều thêm một việc giúp Asuka đưa đồ, Tịch Đăng sau khi suy nghĩ quyết định đi đến Bắc phố tìm Morikawa Kiyoron trước, sau đó sẽ đi mua đồ ăn cho Kurihara Matsuhei.
So với đường trong Chi Viên hầu như không người đi đường, người ở Bắc phố nhiều hơn, Tịch Đăng hỏi đường mới tìm được nhà Morikawa.
Tịch Đăng được hạ nhân dẫn tới một gian phòng chờ, quỳ gối trên đệm mềm, đôi mắt thỉnh thoảng sẽ tò mò đánh giá trang trí xung quanh gian phòng này.
“Để cho ngươi chờ lâu rồi, Chishima kun.”
Một giọng nam dễ nghe vang lên, Tịch Đăng không khỏi hướng chỗ thanh âm phát ra nhìn lại, liền nhìn thấy một nam tử vóc người rất cao đi đến. Khuôn mặt nam tử trắng nõn, hai mắt hữu thần, cử chỉ ôn tồn lễ độ, trong lúc hành tẩu phảng phất đều mang theo quý khí.
Thời điểm Tịch Đăng đánh giá Morikawa, Morikawa đồng thời cũng đánh giá Tịch Đăng, hắn nhìn vài lần liền treo lên nụ cười chân thành, hắn đi đến đối diện Tịch Đăng quỳ xuống, nâng chén trà đối với Tịch Đăng. Tịch Đăng cầm lấy hơi khẽ nhấm một ngụm rồi buông.
“Không biết Chishima kun tìm ta có chuyện gì?” Morikawa nói.
Tịch Đăng đem bọc nhỏ bên cạnh người đặt lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Morikawa, “Nhận được bạn bè nhờ vả, mang chút vật phẩm đến cho Morikawa kun. Hiện tại đã đưa tới, ta cũng nên cáo từ.”
Morikawa rũ mắt liếc nhìn đồ vật trên bàn, cũng không tiếp nhận, “Chishima kun thật vất vả mới tới, uống xong trà lại đi, nhưng mà cái túi này, chỉ sợ ta không thể nhận.”
Tịch Đăng hơi hơi sửng sốt, “Cái này……”
Morikawa ôn nhu cười, “Chishima kun có điều không biết, mỗi ngày ta đều nhận được đồ vật nặc danh đưa tới, có một số giống như Chishima kun nhờ người khác đưa tới, một số còn lại trực tiếp đặt ở cửa. Ta nhận nhiều, hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào, cho nên dứt khoát không nhận.”
Asuka hình như cũng không nói không thể nói tên nàng ra nhỉ.
Tịch Đăng suy tư giây lát liền nói: “Kỳ thật đây là Asuka san nhờ ta đưa tới.”
Morikawa nghe vậy hơi hơi nhíu mày, “Asuka san?”
Tịch Đăng gật đầu.
“Vậy ta liền nhận, làm phiền Chishima kun rồi.”
“Không có việc gì, ta cũng là tiện đường, ta xin cáo lui trước.” Tịch Đăng lại lần nữa đưa ra thỉnh cầu phải đi, lần này Morikawa đồng ý.
Lúc Tịch Đăng trở về, trời mưa bụi lất phất, cuộc sống về đêm của Chi Viên sắp bắt đầu rồi.
Tịch Đăng cởi guốc gỗ đi lên lầu hai, đi đến một nửa đã bị gọi lại.
“Chishima.”
Thân thể Tịch Đăng lập tức cứng lại, rất lâu mới xoay người. Thiếu niên đem đồ ăn giấu ra phía sau, cúi đầu, “Aoki kun.”
Aoki là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, hắn lợi hại chỗ là hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành lão bản.
“Phía sau ngươi là cái gì?” Aoki nói.
Ngón tay Tịch Đăng giật giật, cuối cùng vẫn đem đồ vật lấy ra.
Aoki đến gần thiếu niên, quét mắt qua đồ vật Tịch Đăng đang cầm, ngữ khí bình tĩnh, “Ngươi lại chạy vặt cho ai?”
“Không có chạy vặt, là ta tự mình tham ăn.”
Tịch Đăng vẫn luôn cúi đầu.
Aoki cười nhẹ một tiếng, tay hắn vỗ vỗ bả vai Tịch Đăng, “Chishima, ngươi còn nhớ rõ ta mua ngươi về làm cái gì không? Ta thỉnh võ sĩ dạy cho ngươi, phí bao nhiêu sức lực biết không?”
Ngón tay Tịch Đăng siết chặt, ánh mắt khẽ động.
Aoki thu hồi tay, “Bỏ đi, ta không cùng tiểu hài tử như ngươi so đo, đi lên đi, sắp bắt đầu buôn bán, ngươi bảo Suzuki ăn ít một chút.”
Tịch Đăng cúi đầu lên tiếng, hành lễ xong liền xoay người lên lầu.
Kurihara Matsuhei ở hành lang chặn lại Tịch Đăng, lúc này hắn đã trang điểm xong, dưới ánh nến, dung nhan của hắn càng sắc hơn, nhất cử nhất động đều câu hồn đoạt phách.
“Tiểu Chishima, ngươi làm sao vậy?”
Tịch Đăng đem đồ vật trong tay đưa cho Kurihara Matsuhei, “Của ngươi.”
Kurihara Matsuhei là nhân tinh, sao có thể không biết cảm xúc Tịch Đăng không thích hợp, trực tiếp chặn lại lối đi, “Tiểu Chishima, ai khi dễ ngươi? Ca ca giúp ngươi đánh hắn.”
Tịch Đăng liếc mắt nhìn Kurihara Matsuhei.
“Ai da, ngươi còn chê ta?” Kurihara Matsuhein lắc lắc cây quạt, “Sớm biết, cậy mạnh không bằng dùng trí.”
“Cảm ơn Kurihara kun, nhưng ta không có việc gì.”
Tịch Đăng muốn vòng qua Kurihara Matsuhei, tay áo lại bị kéo lấy.
“Nói nghiêm túc, ai khi dễ ngươi?”
Kurihara Matsuhei khi nói chuyện, còn dùng cây quạt nâng lên cằm Tịch Đăng.
Tịch Đăng vừa định chuẩn bị tránh đi, bỗng nghe được thanh âm Suzuki Maya.
“Chishima!”
Suzuki Maya bước nhanh tới, trừng mắt nhìn Kurihara Matsuhei một cái, kéo lấy Tịch Đăng, “Ta chờ ngươi cả một buổi chiều, sao ngươi chậm rì vậy.” Hắn lôi kéo Tịch Đăng đi vào trong phòng mình.
Kurihara Matsuhei đứng tại chỗ nhẹ nhàng cười, phe phẩy cây quạt rồi lắc mông trở về phòng.
Suzuki kéo Tịch Đăng vào trong phòng, ngữ tốc rất nhanh nói: “Ngươi để ý Kurihara kia làm gì, hắn chỉ lợi dụng ngươi chạy vặt.”
Tịch Đăng đem đồ vật trong tay đưa tới, “Không nhắc đến hắn nữa, ăn cái này trước đi, ngươi… Ngươi lát nữa còn phải làm việc.”
Suzuki Maya nhíu mày, “Ngươi đem nó tùy tiện đặt ở đâu đó cũng được, giờ này mới trở về, ta không muốn ăn nữa.”
“Ta……”
“Ta cái gì mà ta, ghét nhất Chishima!” Suzuki Maya đi đến trước bàn trang điểm quỳ xuống, hắn nghiêng khuôn mặt nhỏ, “Ta phải chuẩn bị, ngươi đi ra ngoài đi.”
Tịch Đăng bị Suzuki Maya đuổi ra khỏi phòng, hoạt động buổi tối căn bản không có chuyện của hắn, Tịch Đăng suy nghĩ một lát, liền cầm Shakuhachi* đi hậu viện.
*Shakuhachi: Là một sáo trúc của Nhật Bản, được đưa vào từ Trung Quốc vào thế kỷ thứ 8 và trong thế kỷ 17 nó được phát triển thành một nhạc cụ để niệm phật của các nhà tu zen. (Mỗi chương truyện và ghi chú đều kèm hình ảnh hoặc các nhân vật minh họa, mời bạn vào trang qingyufighting.wordpress.com hoặc wattpad truc_xanh1310 để xem chi tiết)
Tịch Đăng ngưng thần nghe tiếng nhạc từ phía trước truyền đến, rồi bắt đầu thổi Shakuhachi, chậm rãi đuổi theo tiếng nhạc kia.
Trong tiếng nhạc du dương, hoa anh đào màu trắng theo gió tung bay ở không trung, có một ít hoa anh đào bị thổi rơi xuống trên người thiếu niên đang ngồi ở trên sàn nhà, thậm chí rơi xuống trên ngón tay thon dài của thiếu niên đang thổi Shakuhachi.
Dưới mí mắt, lông mi thật dài của thiếu niên lưu lại một mảnh bóng tối nho nhỏ, màu nâu trong mắt bình tĩnh như nước. Trong mắt hắn không có hoa, phảng phất như đã cùng hoa hòa hợp thành một thể.
Tiếng cười từ tiền viện truyền đến.
Mỗi đêm Chi Viên đều như thế này, tiếng đàn sáo và tiếng cười hòa trộn với nhau, hình thành một đêm vừa xa hoa lãng phí, vừa mục nát hủ bại.
“Lại gặp mặt, Chishima kun.”
Động tác của thiếu niên đang thổi Shakuhachi hơi dừng, một lát sau, thiếu niên cất Shakuhachi vào, quay đầu lại nhìn người đang đứng ở hành lang.
Ánh nến chiếu lên người thiếu niên tất cả đều là hoa, bao gồm cả biểu tình biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của hắn.
“Morikawa kun?”
*********