Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 1 - Chương 3: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Nhóc keo kiệt, em còn muốn giận bao lâu?




Tống Lâm không biết các chủ nhân khác làm như thế nào, thế nhưng hắn trải qua một ngày dài công tác, càng thêm yêu thích cảm giác ôm ma cà rồng làm việc. Mỗi lần cúi đầu liền có thể nhìn thấy em ấy nằm ở trong lòng ngực mình nửa híp híp mắt một bộ ngủ không no. Đặc biệt bộ dáng duỗi tay dụi dụi mắt, Tống Lâm chỉ cảm thấy trái tim mình bị cường lực gõ vào.

A a a a, thật sự quá đáng yêu rồi.

Tống Lâm cuốn một nĩa mì Ý, vừa mới chuẩn bị cho vào trong miệng, liền phát hiện ma cà rồng trong ngực tựa hồ giật giật. Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy tay Tịch Đăng chậm rãi ôm cổ hắn, đôi mắt trợn tròn to ơi là to nhìn nĩa mì Ý của hắn.

“Ồ, muốn ăn sao?”

Tịch Đăng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn cái nĩa. Tống Lâm suy nghĩ, hình như chưa từng nghe ma cà rồng có thể ăn thứ gì khác.

“Hình như không thể ăn.” Tống Lâm tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn đem cái nĩa đưa tới bên môi Tịch Đăng.

Bất quá giây tiếp theo Tống Lâm liền cười lên tiếng. Hắn nhìn thấy Tịch Đăng thật cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm nước sốt phía dưới, sau khi liếm xong mặt nhăn nhó thành một đoàn. Hình như là bị mặn chết rồi, Tịch Đăng lộ ra biểu tình ủy khuất xưa nay chưa từng có, Tống Lâm lại cười to ra tiếng, nhất là khi thấy Tịch Đăng tựa hồ có điểm tức giận xoay đầu đi nơi khác.

“Đây không phải là tôi không cho em ăn, không phải em đã thử một chút rồi sao?”

Tống Lâm nói vừa xong, liền cảm giác được cổ mình truyền đến cảm giác nóng ướt.

Ma cà rồng nhà hắn dường như đang tức giận cắn cổ hắn.

Tống Lâm khóe miệng cười nghẹn, không nín được, hắn một ngụm đem mì Ý mới bị ghét bỏ ăn hết, hoàn toàn làm lơ nhóc ma cà rồng đang cắn tới cắn lui trên cổ của hắn. Dù sao cậu có cắn như thế nào cũng đều không rách. Quả nhiên, sau một hồi cắn mãi không được liền biến thành liếm tới liếm lui.

Tống Lâm ngứa đến không chịu được, chỉ có thể đem Tịch Đăng đang treo ở trên cổ hắn kéo xuống, “Được, được, là tôi sai, tôi không nên đem thứ khó ăn như vậy cho em ăn, ma cà rồng đại nhân của tôi ơi, bớt giận được không?”

Càng ngày càng cảm thấy kỹ năng của nhóc ma cà rồng này hẳn là làm nũng và bán manh.

Đang chơi đùa cùng Tịch Đăng, Tống Lâm nhận được một cuộc gọi, hắn nhìn xuống tên người gọi, là người từ nhỏ cùng hắn lớn lên Hứa Nhạc Ninh.

“Lâm ca ca của tôi, anh đang làm gì vậy? Ai u, trong ngực anh là cái gì?”

Hứa Nhạc Ninh thoạt nhìn thuộc về loại nam nhân cười rộ lên trông rất nham hiểm, lông mày rậm như hai thanh lợi kiếm, tựa hồ có năng lực chẻ đôi thiên địa, nhưng lại có một đôi mắt đa tình. Mí mắt của hắn có rất nhiều tầng, hơn nữa gồm cả lông mi thật và giả. Lúc hắn mỉm cười, có thể khiến cho rất nhiều người chết chìm ở đôi mắt tùy thời đều phát ra hormone kia.

Hứa Nhạc Ninh vẫn luôn bị người phun tào vì nhân tính hành tẩu xuân dược của hắn. (Chắc ý là tính tình anh Ninh như xuân dược kiến người ta say đắm, vì vậy còn có biệt danh Hứa đại dược)

Cảm tình của Hứa Nhạc Ninh luôn không quá hai tháng, khẩu vị của hắn cũng rất tạp, nhưng mà chưa từng cùng ma cà rồng yêu đương. Trong khi có rất nhiều người nuôi dưỡng ma cà rồng, ngay cả một ý tưởng hắn cũng chưa từng nghĩ qua.

Đây cũng là nguyên nhân Tống Lâm tùy ý cho Hứa Nhạc Ninh nhìn ma cà rồng nhà hắn, nếu những người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ đối với ma cà rồng nhà hắn sinh ra ý xấu.

“Tôi mới nuôi.” Tống Lâm bởi vì chuyện lúc nãy tâm tình đang rất tốt, còn bắt lấy tay Tịch Đăng nói đùa, “Tới, cùng Hứa thúc thúc chào hỏi, đòi một cái bao lì xì.”

Tịch Đăng nhìn thoáng qua Hứa Nhạc Ninh, liền không có hứng thú nghiêng mặt đi.

Hứa Nhạc Ninh khóe môi bên trái giơ lên, câu ra một nụ cười sáng lạn, “Tôi cũng không biết tôi khi nào có một đứa cháu trai lớn như vậy, yên tâm, lần sau gặp mặt, tuyệt đối không thua thiệt cháu trai lớn của tôi. Ông bố bỉm sữa mới lên chức, cậu không liên hệ với tôi là bởi vì ở nhà uy sữa cho hài tử hả?”

Tống Lâm nhéo tay Tịch Đăng chơi, đối với Hứa Nhạc Ninh độc miệng hắn sớm đã thành thói quen, “Hứa Nhạc Ninh, cậu tìm tôi chuyện gì?”

“Sắp tới có một buổi tụ hội, cậu có tới không?” Hứa Nhạc Ninh nói.

Tống Lâm không cần suy nghĩ liền lắc đầu, “Những buổi tụ hội của cậu tôi không có hứng thú.”

“Ai, lần này bất đồng, là sủng vật tụ hội, bọn họ đều sẽ mang ma cà rồng lại đây, cậu cũng nuôi một con, không bằng cùng nhau đem đến, để cho cháu trai lớn nhà ta cùng giao lưu với mấy bằng hữu cùng tuổi.”

Tống Lâm nói: “Cậu từ trước đến nay không thích ma cà rồng, tại sao bỗng dưng tổ chức một buổi sủng vật tụ hội?”

“Lưu Viễn nói với tôi, cậu nuôi một con ma cà rồng, còn coi trọng đến chết, tôi đương nhiên muốn nhìn một chút người trong tim của cậu hiện tại có bộ dáng gì.” Hứa Nhạc Ninh xấu xa cười, “Dù sao cậu cũng đã từng yêu thích tôi.”

Tống Lâm không để ý đến câu sau của hắn, hơn nữa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên đi hay không.

Tuy rằng Hứa Nhạc Ninh người này luôn luôn không đáng tin cậy, nhưng hắn cũng muốn Tịch Đăng đi ra ngoài nhiều hơn, giao lưu thêm bằng hữu cũng tốt, lúc hắn làm việc Tịch Đăng vẫn luôn ở nhà ngủ hình như không tốt lắm.

“Được rồi, đợi lát nữa đem thời gian và địa chỉ gửi cho tôi.”

***

Tống Lâm buổi tối có thói quen đọc sách, thường một mình ngồi ở đầu giường đọc sách, mở đèn đầu giường. Loại thói quen này của hắn rất cổ hủ, bị bằng hữu cười nhạo là người cổ lỗ sĩ, bây giờ nhân loại đã sớm không đọc sách giấy, bọn họ chỉ cần mang kính mắt, muốn đọc cái gì đều có thể hiện lên ở trước mắt. Thế nhưng Tống Lâm vô cùng thích cảm giác đọc sách giấy.

Trước đây đọc sách có vẻ có vài phần cô độc, hiện tại tựa hồ có chút biến hóa. Tống Lâm từ trên sách dời mắt, nhìn nhìn ma cà rồng đã lâm vào giấc ngủ cuộn tròn một cục bên cạnh hắn. Mặc dù đối phương chưa từng cùng chính mình giao lưu, thế nhưng hắn cảm thấy không còn cô độc nữa rồi.

Tống Lâm chậm rãi cầm lấy tay Tịch Đăng, nhéo nhéo lòng bàn tay, hắn không biết khóe mắt nhu tình của chính mình đủ để người ta chết chìm.

Tịch Đăng hơi hơi mở mắt ra, cậu liếc nhìn cái tay đang bị cầm của mình, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tống Lâm dần dần bắt đầu có thói quen cứ về đến nhà là từ trên giường mình “đào” ma cà rồng, buộc đối phương dùng bữa tối xem thời sự cùng với hắn.

Thời điểm Tống Lâm dùng bữa tối, Tịch Đăng an vị ở trong lòng hắn uống túi máu. Có đôi khi Tống Lâm có ý xấu đem chiếc đũa của mình đưa qua, Tịch Đăng mỗi lần thấy đều sẽ buông túi máu trong tay liếm một ngụm, sau khi liếm xong lập tức tức giận. Tức giận nhiều lần, phương thức tức giận cũng phong phú lên, chiêu thức mới nhất là lúc hắn đang xem tin tức thời sự liền lấy tay che lại đôi mắt của hắn.

Đúng vậy, nhóc ma cà rồng này gần đây bắt đầu ghi thù.

Đương nhiên, mấy loại thủ đoạn này rơi vào mắt Tống Lâm, không chỉ không những không cảm thấy tức giận thậm chí mỗi ngày đều bị hành vi đáng yêu của đối phương chọc đến tâm run lên một cái. Bởi vậy mỗi ngày càng thêm ý xấu cho đối phương ăn thứ gì đó kỳ kỳ quái quái. Một lần gần nhất là lấy gia vị nấu ăn, cũng khiến cho Tịch Đăng tức điên.

Tịch Đăng tức giận đến mức cắn hắn cũng không tiêu giận nổi, cho dù Tống Lâm sau đó lấy máu mình đút Tịch Đăng, lúc hắn xem thời sự vẫn bị che lại đôi mắt.

Tống Lâm tùy ý để Tịch Đăng che hai mắt của mình, khóe môi hơi hơi cong một chút, “Nhóc keo kiệt, em còn muốn giận bao lâu?”

“Hư.” (Ý bé nói là anh rất xấu xa, hư hỏng ấy)

Tống Lâm nghe được một thanh âm, tuy chỉ có một chữ, cũng đủ khiến cho hắn giật mình há miệng.

Thanh âm kia thật yếu ớt, nghe vào giống như đang làm nũng.