Chờ Louis đi rồi, An Lang mới đi vào. Hắn cho những người khác đi ăn cơm tối trước, một mình mình đi vào phòng thí nghiệm.
Cả gian phòng thí nghiệm rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hắn lộp cộp trên mặt đất.
An Lang đi tới bên cạnh bàn thực nghiệm, nhìn ma cà rồng trên bàn, tay chậm rãi đưa tới, vén lên cái áo che đậy trên thân thể đối phương, đợi cho đến khi thấy rõ cảnh tượng phía dưới quần áo, đồng tử của hắn hơi co lại, tay cứng ngắt mới đem cái áo buông xuống.
Ánh mắt của hắn chuyển qua trên mặt ma cà rồng, đối phương nhắm chặt hai mắt, khóe mắt còn có vệt đỏ khả nghi.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại cảnh tượng này.
Cho dù dựa vào năng lực tự lành vết thương cường đại ma cà rồng cũng không có cách nào trong nháy mắt khôi phục miệng vết thương. Có đau hay không?
An Lang đột nhiên nhăn mày lại, trên thực tế hắn đã rất lâu rồi không nghĩ tới loại vấn đề này. Hắn cho rằng ở trong mắt hắn, ma cà rồng chẳng khác gì một con kiến. Tựa như cơm thịt gà trên bàn, bởi vì là mỹ vị, cho nên giết hại lại thành sự tình hợp lý. Cũng có lẽ là bởi vì đối phương thông minh, cũng có thể là bởi vì đối phương biểu hiện rất dịu ngoan, An Lang lập tức liền nghĩ đến con ma cà rồng hắn tiếp xúc đầu tiên.
Con ma cà rồng đó không thông minh, nhưng rất thích cười, thời điểm bị hắn rút máu cũng sẽ cười, cười rất ngọt.
Khi đó, An Lang mới bước vào xã hội, hắn nghĩ nếu có khả năng, hắn muốn cứu ma cà rồng đó. Chẳng qua không đợi hắn bày ra kế hoạch hoàn hảo, ma cà rồng đó phát cuồng.
Lúc An Lang nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên đối diện với một đôi mắt.
Cặp mắt kia rất xinh đẹp, bên trong viết khẩn cầu.
An Lang trầm mặc mà nhìn.
Chủ nhân đôi mắt khóc, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
“Cầu…… Cầu…… Ngươi.”
Con ma cà rồng này khóc thật sự rất đẹp, khó trách sẽ bị người mang đến nơi này.
An Lang tự giễu mà cười cười, nếu là chính mình mười một năm trước, có thể sẽ mềm lòng, nhưng là chính mình bây giờ, cho dù không phải ác ma, cũng là người ký hiệp ước cùng ác ma, từ lâu hắn đã vì tiền tài lợi ích to lớn mà bán đứng linh hồn của chính mình.
“Xin lỗi, ta cứu không được ngươi.” An Lang ngừng lại, hắn cởi bao tay của mình, dùng tay lau nước mắt trên mặt Tịch Đăng, “Khóc ở chỗ này là vô dụng, ngươi hướng thượng đế cầu cứu đi, cầu hắn giết hết tất cả chúng ta, hoặc là cầu hắn cho ngươi một kiếp sau mới.”
Tịch Đăng trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.
Cậu hơi hơi nghiêng đầu tránh đi tay đối phương, nhắm hai mắt lại.
Tay An Lang cứng đờ, sau đó tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh thu hồi tay về.
Đầu ngón tay của hắn còn dính nước mắt, cảm giác ướt át kia cơ hồ khiến hắn cho rằng trước mặt mình chính là một người, một người sống sờ sờ.
Nếu thật sự có thượng đế, vậy thì chính mình sớm nên bị trừng phạt đi.
An Lang xoay người rời khỏi bàn thực nghiệm.
***
Sau đó mấy ngày An Lang đều nhìn thấy Louis tới, người này bình thường một tháng chỉ tới một lần, hiện tại mỗi ngày đều tới.
Tất cả mọi người ở phòng thí nghiệm đều biết mục đích Louis tới, hắn mỗi lần đều sẽ đơn độc ở trong phòng thí nghiệm hơn một giờ.
“Quá biến thái rồi, mỗi ngày đều tới, tôi nhìn con ma cà rồng kia tựa hồ sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Là cơ thể mẹ thực nghiệm tốt nhất, không phải cần bảo hộ hắn thật tốt sao? Bị vị chủ kia mỗi ngày ngược đãi như vậy, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi ngày hôm qua nỗ lực cùng con ma cà rồng kia giao lưu, ngôn ngữ của cậu ta hình như có vấn đề, hơn nữa năng lực phản ứng cũng chậm hơn hẳn so với ngày thường.”
“Ai, tạo nghiệp a.” ( Hu hu thương Tịch Đăng quá sao giờ ಥ_ಥ )
……
Trước mắt An Lang hiện lên đôi mắt khóc thút thít kia.
Ánh mắt cầu xin, bi ai, đáng thương.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi An Lang đi vào, hắn nhìn thuốc trong tay, loại thuốc này làm cho ma cà rồng mất đi khả năng di chuyển cử động. Hắn nhìn về phía ma cà rồng tựa như rối gỗ nằm ở trên bàn thực nghiệm, ánh mắt phức tạp.
Hắn không phải cứu đối phương, chỉ là không muốn đối phương chết ở trong tay người kia trước khi thực nghiệm kết thúc thôi.
Tịch Đăng quay đầu nhìn An Lang, ánh mắt của cậu so với mấy ngày trước bình tĩnh hơn rất nhiều, phảng phất như đã chấp nhận vận mệnh của chính mình.
An Lang nắm chặt thuốc trong tay, đi đến bên bàn, do dự hồi lâu, mới duỗi tay đem thuốc đổ sạch.
Lúc An Lang làm xong tất cả mọi chuyện, không nhìn thấy ma cà rồng phía sau hắn hơi hơi động ngón tay.
Tịch Đăng hơi hơi nhấc khóe miệng, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
“An đội trưởng, hôm nay đã tiêm thuốc chưa?” Có người tiến vào phòng thí nghiệm.
An Lang xoay người, đem kim tiêm giấu ở phía sau, ánh mắt bình tĩnh, “Đã tiêm.”
……
Hôm nay thời điểm Louis tới, còn mang theo một ít đồ vật, hắn một bên đem đồ vật lấy ra, một bên cười nói: “Ngươi đoán xem Tống Lâm mấy ngày nay đang làm gì?” Hắn đương nhiên không chiếm được câu trả lời, bất quá hắn cũng không để ý.
Hắn xoay người nhìn Tịch Đăng, “Tên ngốc kia hiện tại đi đến từng cửa hàng sủng vật và Viện Thu Lưu tìm ngươi, chờ hắn dạo xong toàn bộ các cửa hàng sủng vật và Viện Thu Lưu ở Hoa Quốc, chỉ sợ ngươi đã chết rồi.”
Louis đi đến bên cạnh bàn thực nghiệm, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay ta mang cho ngươi một ít thứ tốt, ta nghĩ ngươi nhất định rất thích.”
Tịch Đăng mở to mắt, cậu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không tiếng động phun ra hai chữ.
Louis nhíu mày, “Ngươi nói cái gì?”
Tịch Đăng lại nói một lần, Louis nghe không được liền cúi đầu đem lỗ tai tiến đến bên miệng Tịch Đăng, “Ngươi nói cái gì?”
“Ta…… Nói…… Chết…… Đi.” Thanh âm kia giống như là truyền đến từ địa ngục.
Sau khi Louis nghe rõ, lập tức muốn dịch thân đứng dậy rời đi, lại phát hiện cổ mình đã bị hung hăng bóp chặt, biểu tình trên mặt hắn lập tức hoảng sợ, đôi tay sờ lên cổ, muốn đem tay Tịch Đăng kéo ra. Chưa đợi hắn kéo ra, hắn liền phát hiện mình hoa mắt, sau lưng truyền đến đau nhức.
Louis bị mạnh mẽ ném lên trên bàn thực nghiệm, khuôn mặt vô biểu tình của Tịch Đăng xuất hiện ở trước mắt hắn.
“Thả ta đi, nếu không ta sẽ ở chỗ này giết ngươi.”
Louis đôi mắt đỏ bừng, hắn miễn cưỡng từ trong cổ họng nặn ra một câu, “Ngươi…… Cho dù bị ngươi giết…… Ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi chạy.”
Tịch Đăng nghe vậy, trật phía dưới, trong mắt sát ý càng ngày càng đậm, cậu từng câu từng chữ phun ra một câu…
“Vậy ngươi đi chết đi.”
Mang theo tất cả những thứ dơ bẩn xấu xa của ngươi xuống địa ngục đi.
“Đinh~~~”
Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.
Trên mặt Louis hiện lên vẻ mừng như điên, Tịch Đăng cũng quay đầu nhìn, lúc thấy rõ người tới biểu tình hơi hơi cứng lại.
Người tới cũng thấy rõ tình huống trong phòng thí nghiệm, hơi hơi mỉm cười, giơ tay lau đi máu trên mặt, “Xem ra tôi đã tới chậm, nhưng mà Tịch Đăng, loại chuyện như vậy để tôi làm là được rồi.”
Louis hoàn toàn ngây ngẩn cả người, “Hứa Nhạc Ninh?”
“Không không không, hiện tại mày không nên kêu Hứa Nhạc Ninh, mày nên kêu cứu mạng.”
……
Ân Thập Lục đưa mắt nhìn người đã chết hẳn ở trên bàn thực nghiệm. Ghét bỏ mà lau máu trong tay, mới xoay người nhìn Tịch Đăng phải vịn vào bàn mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, “Xin lỗi, tôi tới chậm, trên thực tế, vì tìm tới nơi này, tôi phí một ít công phu.”
“Anh giết hắn, anh giết mọi người ở nơi này.” Tịch Đăng yên lặng nhìn Ân Thập Lục.
“Đúng vậy, bọn họ vốn nên chết, em hiện tại phải rời khỏi đây.”
“Chúng ta không nên giết chết hết bọn họ.”
Ân Thập Lục cười cười, “Vì cái gì không thể? Em thật sự nên rời đi, Tống Lâm ở bên ngoài chờ em.”
Tịch Đăng không nhúc nhích, nhíu mày nhìn hắn, Ân Thập Lục thấy thế bất đắc dĩ cười, “Em thật sự cần phải đi, tôi chính là người dân thấy việc nghĩa hăng hái làm, đã báo cảnh sát ma cà rồng bạo động giết sạch tất cả mọi người, lấy tốc độ của cảnh sát rất nhanh sẽ chạy tới đây.”
Tịch Đăng nghe xong lời này, chỉ có thể miễn cưỡng đi ra ngoài.
Ân Thập Lục hắn muốn làm cái gì? Bọn họ không thể tùy ý giết người, bởi vì sẽ có hiệu ứng bươm bướm, loại hiệu ứng bươm bướm này rất kinh người. Đã từng có người bởi vì vô tình giết một người hẳn là nên sống đến già ở nguyên thế giới, từ đó làm cho toàn bộ thế giới sụp đổ. Cho nên tác giả quân ra lệnh cưỡng chế, bất luận vì cái gì, đều không thể tùy ý mạt sát sinh mệnh nhân vật.
Vừa nãy trong nháy mắt cậu muốn giết chết Louis, nhưng vẫn nhịn xuống, không nghĩ tới Ân Thập Lục cư nhiên trực tiếp đem người giết đi.
Tịch Đăng quay đầu lại nhìn Ân Thập Lục còn lưu lại phòng thí nghiệm, hắn đang dùng que diêm châm điếu thuốc lá. Ân Thập Lục dựa vào bàn thực nghiệm, bộ dáng nhàn nhã kia phảng phất như bên cạnh hắn không có một khối thi thể nào.
***
Vốn dĩ cậu đối với Ân Thập Lục còn có một chút lòng cảm kích như có như không, cho đến khi Tịch Đăng nhìn thấy một đám cảnh sát trước mặt, thì nó hoàn toàn vỡ vụn.
Cậu cơ hồ không có cơ hội nói bất cứ cái gì, đã bị gậy kích điện giật điện ngất đi rồi, trong nháy mắt cuối cùng trước khi ngất xỉu, Tịch Đăng nghe được một câu…
“Phần tử nguy hiểm đã bị khống chế! Phần tử nguy hiểm đã bị khống chế!”
***
Trên xe cảnh sát.
“Đây chính là một đại án tử a, chậc chậc chậc, anh có vào viện nghiên cứu kia xem không, thật khủng bố, bên trong có rất nhiều thi thể ma cà rồng.” Cảnh sát lái xe nhìn về phía trước kính sửa sửa tóc, lại nhìn người đồng nghiệp của mình liếc mắt một cái, “Đây chẳng phải là quá táng tận lương tâm sao.”
Kế bên, tay của cảnh sát khác ngồi ở ghế phụ đặt trên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, nghe câu hỏi chỉ nói: “Cho nên gặp báo ứng, toàn bộ chết hết, ma cà rồng này chắc chắn không sống nổi nữa, phía trên thế nào cũng sẽ phán án tử hình.”
Cảnh sát lái xe nhìn thoáng qua lưới sắt ngăn cách thùng xe phía sau, “Đáng thương.”
“Đúng vậy…”
“Rầm…”
Xe đột nhiên dừng lại.
“Vừa mới…… Đụng vào…… Người sao?” Cảnh sát lái xe lập tức nói lắp, ngay sau đó hắn liền có phản ứng, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn mở cửa xe xuống xe.
Cảnh sát ngồi ở ghế phụ nhíu mày nhìn tình huống, hắn phát hiện đồng nghiệp của mình ngồi xổm xuống bên cạnh người nằm trên mặt đất sau đó bất động.
“Vương Kiệt, tình huống thế nào?” Hắn đem đầu từ cửa sổ xe thò ra.
“Đã chết a, bảo bối.”
Một thanh âm mị hoặc từ phía sau hắn vang lên, huấn luyện hàng năm làm hắn lập tức rụt đầu vào trong cửa sổ xe, nhanh chóng rút ra vũ khí, nhưng động tác của hắn không nhanh bằng tay của người phía sau.
“Két…”
Kim Dịch thu tay về, không thèm nhìn tới cảnh sát bị vặn gảy cổ, gỡ xuống chìa khóa bên hông đối phương, lại vòng đến phía sau xe, đem cửa sau thùng xe mở ra.
Sau khi thấy rõ tình huống trong thùng xe, hắn đem ma cà rồng bên trong ôm ra.
Kim Dịch đi đến một chiếc xe khác nằm ở bên cạnh, mỉm cười nguy hiểm với cameras cách đó không xa.
***
Thời điểm Tịch Đăng mở ra mắt nghe được tiếng nói chuyện, thanh âm kia rõ ràng cố ý đè thấp. Hắn theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy Kim Dịch.
Kim Dịch đứng ở cửa, một ma cà rồng đứng bên cạnh hắn. Hai người bọn họ đang nói cái gì đó.
Tịch Đăng quan sát hoàn cảnh của chính mình hiện tại, là một căn phòng xa lạ, trong phòng trang trí rất mới mẻ.
“Tỉnh?” Kim Dịch chú ý tới động tĩnh trên giường, liền đi tới. Ma cà rồng bên cạnh Kim Dịch cũng đi theo tới.
“Mỹ nhân đang ngủ của chúng ta rốt cuộc tỉnh.” Ma cà rồng kia tóc vàng mắt xanh, vóc người cao gầy.
Kim Dịch cười nhẹ một tiếng, sau đó cúi người hai mắt nhìn thẳng mắt Tịch Đăng, “Cảm giác thế nào?”
“Vẫn ổn.” Tịch Đăng ngồi dậy, ánh mắt phóng tới trên người ma cà rồng phía sau Kim Dịch.
“Ta là Long Nham, vừa mới thức tỉnh.” Ma cà rồng kia tươi cười sáng lạn, “Trước khi thức tỉnh, ta là một món đồ chơi của một đứa bé tám tuổi, mỗi ngày tóc đều bị kéo rớt hơn phân nửa.”
Ánh mắt Tịch Đăng có điểm nghi hoặc. Kim Dịch đứng thẳng người, nói cho Tịch Đăng một tin tức kinh thiên động địa.
“Đã quên nói, huyết tộc chúng ta đã khai chiến với nhân loại.”
***
Cuộc chiến này không phải cuộc chiến đơn giản.
Tịch Đăng không biết Kim Dịch làm sao làm được, mấy ngày kế tiếp ma cà rồng cậu tiếp xúc đều là những ma cà rồng cường đại mỹ lệ cũng tràn ngập nguy hiểm. Bọn họ không còn là một đám chim hoàng yến dễ dàng bị nhân loại bắt nạt nữa, mà bắt đầu khôi phục trở thành dáng vẻ mấy trăm năm trước.
Nhưng mà Tịch Đăng thật không ngờ cậu còn có thể gặp lại Ân Thập Lục.
“Tính hủy diệt của các ngươi quá mạnh mẽ, phỏng chừng chính phủ rất nhanh sẽ đưa ra hiệp ước hoà bình.”
Ân Thập Lục ngồi ở trên sô pha, hiện giờ thời tiết chuyển lạnh, hơn nữa bởi vì căn phòng này ma cà rồng ở, độ ấm so với bên ngoài thấp hơn hẳn mười độ. Hắn mặc một cái áo lông cao cổ màu nâu nhạt, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, khuôn mặt trắng nõn, khóe môi ngậm một nụ cười nhẹ.
Đối diện hắn chính là Kim Dịch. Kim Dịch dựa vào trên sô pha, nghe thấy lời này không chút để ý cười cười, “Hiệp ước hoà bình?”
“Ngươi không định chấp nhận?”
“Nhân loại và ma cà rồng có thể chung sống hoà bình sao?”
Ân Thập Lục nhấp một ngụm trà, ” Hai người chúng ta không phải chung sống hoà bình sao.” Hắn nâng mắt hướng lầu hai, nhìn thấy Tịch Đăng đứng ở cầu thang, đặt chén trà trong tay xuống, làm một người tùy thời tùy chỗ có thể phát ra hormone, trong mắt hắn tựa hồ chứa đựng nhu tình.
Kim Dịch quay đầu lại vẫy tay với Tịch Đăng, chờ đối phương xuống dưới mới nói với Ân Thập Lục: “Theo ta biết, nhân loại các ngươi đang lén vận chuyển một số nhân sĩ tinh anh đến tinh cầu khác, ta cảm thấy đây không giống như ngưng chiến, ngược lại là muốn hủy diệt cả tinh cầu này.”
Ánh mắt Tịch Đăng khẽ nhúc nhích, cậu đi đến bên cạnh Kim Dịch ngồi xuống. Kim Dịch từ trên bàn bưng một cái ly đưa cho cậu, Tịch Đăng không cần nhìn cũng có thể đoán được bên trong ly chính là máu, thậm chí còn là máu rất mới.
Ân Thập Lục biểu tình vô tội, “Hủy diệt tinh cầu? Tại sao lại có chuyện khủng bố như vậy?”
Kim Dịch cười nhạo một tiếng, “Với thân phận của phụ thân ngươi sao ngươi có thể không biết, ngươi lập tức phải đi?”
“Được rồi, ta thừa nhận đúng vậy, cho nên ta hôm nay tới cũng là hy vọng ngươi đáp ứng hiệp ước hoà bình mấy ngày sau. Không có khả năng đem tất cả mọi người đều chuyển dời đến tinh cầu khác. Nếu muốn hủy diệt tinh cầu này, nhất định sẽ có rất nhiều nhân loại vô tội chết đi. Chúng ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.” Ân Thập Lục nhìn Kim Dịch, chậm rãi nói xong một câu tiếp theo, “Lúc trước ta giúp ngươi cũng đã nói, hy vọng sau khi ngươi phục hưng huyết tộc có thể cùng nhân loại chung sống hoà bình.”
Ân Thập Lục sau khi rời khỏi, Tịch Đăng trộm ngắm Kim Dịch ngồi ở bên cạnh. Kim Dịch lập tức bắt giữ tầm mắt của cậu, giọng điệu không tốt lắm, “Nhìn cái gì?”
“Ta……”
Tịch Đăng nói còn chưa dứt lời, Kim Dịch liền đánh gãy cậu, “Muốn tìm Tống Lâm?”
Tịch Đăng gật gật đầu, Kim Dịch một phen ôm cổ đối phương, đem đầu Tịch Đăng ấn vào trong ngực chính mình, bắt đầu vò loạn tóc đối phương, “Ngươi kẻ phản đồ đáng chết này, cứ thích nhân loại như thế?”
Tịch Đăng giãy giụa nửa ngày vẫn không thể ngồi dậy khỏi lồng ngực Kim Dịch, cuối cùng chỉ có thể thở hồng hộc mà nằm ở trong ngực đối phương.
Kim Dịch hài lòng, ngừng tay, giống sờ đầu chú cún nhỏ sờ sờ đầu Tịch Đăng, “Ta phải làm như thế nào mới tốt đây?”
“Hả?” Tịch Đăng ngẩng đầu, nhìn mặt Kim Dịch.
Kim Dịch nâng Tịch Đăng dậy, còn thuận tay vỗ xuống mông đối phương, “Được rồi, bưng đồ ăn của ngươi lên lầu đi, không cần ở chỗ này quấy rầy ta.”
Mấy ngày sau, huyết tộc và nhân loại ký kết hiệp ước hoà bình đầu tiên trong lịch sử.
***
“Tịch Đăng, chúng ta phải đi.”
Long Nham đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm kẹo mút, hướng về phía ma cà rồng đứng ở đằng xa gọi. Gọi xong, hắn lại liếm một ngụm kẹo mút, nói thầm, “Không thể không nói nhân loại làm đường ăn ngon thật, về sau phải mua nhiều một chút. Nhưng mà, lão đại, chúng ta thật sự phải rời khỏi nơi này sao?”
Kim Dịch nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, “Ngươi không muốn đi?”
Long Nham lắc đầu, “Là tiểu Tịch Đăng không muốn đi, cậu ta đang đợi ai thế?”
Bọn họ và nhân loại ký hiệp ước có một quy định về nơi cư trú bọn họ, bọn họ sẽ sinh sống trong lòng đất, hoàn toàn tự trị, nhưng nếu rời đi khỏi nơi bọn họ cư trú, thì phải chịu sự quản thúc của chính phủ nhân loại. Lần này bọn họ chuẩn bị toàn bộ dọn vào sinh sống trong lòng đất, tuy rằng nơi đó có điểm hoang vắng, nhưng đối với ma cà rồng mà nói, tựa hồ cũng không có vấn đề gì lớn.
Kim Dịch vừa định trả lời, Long Nham đã kêu lên, “Ôi chao ôi chao, lão đại ngài xem, có hai người chạy đâu ra đang đi đến đây.”
Kim Dịch liếc nhìn, sắc mặt lập tức chuyển kém.
Long Nham không hiểu tình hình, vẫn luôn ở bên cạnh kêu: “Người kia gặp qua, một người khác lạ mặt, bất quá dáng dấp khá đẹp trai, ây dô, xem ra chính là người tiểu Tịch Đăng chờ a.”
Tống Lâm sau khi xa cách rất nhiều ngày mới nhìn thấy Tịch Đăng, vừa thấy đối phương, mũi hình như chua xót, nhất là khi nhìn thấy đối phương hướng chính mình chạy tới.
Hắn ôm chặt ma cà rồng trong lồng ngực, nhịn không được sờ đầu đối phương, “Em có khỏe không? Tôi vẫn luôn lo lắng cho em. Xin lỗi. Xin lỗi. Tôi không bảo vệ tốt em.” Hắn nâng đầu đối phương lên, nhìn kỹ gương mặt đối phương, đau lòng trong mắt càng thêm rõ ràng, “Gầy, trước đây nơi này còn có thịt.”
Tịch Đăng cười với hắn, nhưng không đợi cậu cười xong, đã bị mạnh mẽ kéo ra khỏi ngực Tống Lâm.
Kim Dịch đem Tịch Đăng kéo ra phía sau hắn, ánh mắt ngạo mạn, “Các ngươi tới làm cái gì?”
Ân Thập Lục cười tủm tỉm, “Tiễn biệt các ngươi a.”
Tống Lâm mím môi, không lên tiếng.
Ân Thập Lục duỗi tay chọt một cái vào hông Tống Lâm, “Tại sao không hé răng, nói mấy lời từ biệt đi.”
Ánh mắt Tống Lâm lướt qua Kim Dịch phóng tới trên người Tịch Đăng, đôi mắt Tịch Đăng ngập tràn mong chờ nhìn hắn, tựa hồ đang chờ mong điều gì.
“Tôi đi cùng các người.”
“Ai?” Ân Thập Lục nhìn về phía Tống Lâm, “Cậu nghiêm túc?”
“Tôi nghiêm túc, tôi không thể buông Tịch Đăng, tôi muốn cùng em ấy cùng nhau đi.” Tống Lâm nói.
Kim Dịch sắc mặt lập tức càng tệ hơn, trở tay liền đem ma cà rồng muốn lao ra ấn trở về, “Nhân loại, ngươi nói cái gì?”
Tống Lâm đối thượng ánh mắt nguy hiểm của Kim Dịch, không chút nào né tránh, “Tôi nói tôi muốn đi cùng các người.”
“Ngươi……”
“Không cần.” Tịch Đăng duỗi tay bắt lấy góc áo Kim Dịch, một đôi mắt to đáng thương cầu xin, “Ta muốn Tống Lâm.”
Kim Dịch tức giận trừng Tịch Đăng, mới nói với Tống Lâm: “Ngươi một nhân loại ngây người trong một đám ma cà rồng, không sợ bị hút khô máu sao? Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, hiện tại đã không còn là thế giới cũ nữa.”
“A, tôi tin tưởng Tịch Đăng sẽ bảo vệ tốt tôi.”
Ma cà rồng được gọi tên lập tức gật gật đầu lia lịa.
Kim Dịch đem cái đầu Tịch Đăng lại nhô ra ấn trở về, “Ngươi không biết xấu hổ mà để cậu ta bảo hộ ngươi?”
“Nghe nói nhân loại cũng có thể biến thành ma cà rồng, tôi cũng không ngại biến thành ma cà rồng.” Tống Lâm hơi hơi mỉm cười, “Phương pháp là gì? Tôi rất muốn biết.”
Ân Thập Lục đột nhiên lên tiếng, “Nghe nói nơi các ngươi cư trú rất thú vị, nếu không ngại ta cũng muốn đi đến chỗ các ngươi chơi một chút.”
Long Nham chậm một nhịp đi đến, hắn nghe được Ân Thập Lục nói, tùy tay gãi gãi tóc, tươi cười sáng lạn, “Được a, trên thực tế chúng ta cũng có rất nhiều ma cà rồng không muốn đi, bọn họ có cảm tình với chủ nhân ban đầu, lão đại của chúng ta liền cho bọn họ một lựa chọn, hoặc là lưu lại chịu sự quản thúc của nhân loại, hoặc là dứt khoát đem chủ nhân ban đầu đánh ngất mang đi, hiện tại trên thuyền của chúng ta trói lại rất nhiều nhân loại đó, hơn nữa trên đường đi nếu đói bụng, cũng có đồ ăn ăn nha. Nếu không phải chủ nhân cũ của ta quá nhỏ, ta cũng muốn đem hắn bắt lại đây, ngẫm lại hắn sau này phải quỳ trên mặt đất kêu ta chủ nhân, sẽ rất vui vẻ há há.”
Tống Lâm & Ân Thập Lục: “……”
Kim Dịch gợi lên một bên khóe môi, cười đến vạn phần tà khí, “Đúng, đến nơi chúng ta cư trú thì chính là nô lệ của chúng ta, ngay cả sủng vật cũng không xứng.”
Long Nham bổ sung, “Cho nên, các ngươi thật sự muốn tới sao?”
Tống Lâm cùng Ân Thập Lục liếc nhau, không hẹn mà cùng nói: “Tôi nghĩ tôi còn phải nghĩ lại.”
Long Nham liếm kẹo mút một cái, “Vì sao? Chơi rất vui mà. Chúng ta quyết định đêm nay sẽ mở party máu tươi, các ngươi thật sự không tới tham gia sao?”
Tịch Đăng tránh thoát Kim Dịch khống chế, chạy đến trước mặt Tống Lâm, rõ ràng giống như cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, “Anh không cần em sao?”
Tống Lâm muốn dỗ Tịch Đăng, nhưng nhìn qua hai ma cà rồngbên cạnh, nghĩ đến khả năng sinh hoạt trong tương lai, đột nhiên nghẹn lời.
“Quả nhiên a, còn tưởng rằng có thể vì Tịch Đăng hy sinh cái gì, Tịch Đăng, chúng ta đi thôi, thuyền sắp rời đi rồi.” Kim Dịch duỗi tay kéo Tịch Đăng.
Tống Lâm lập tức bắt lấy tay Tịch Đăng, “Tôi đi với các ngươi.”
Tống Lâm vừa nói xong, tầm mắt hai ma cà rồng lập tức phóng tới trên người Ân Thập Lục, Ân Thập Lục quét mắt hướng về phía Tịch Đăng đang cười ngây ngốc với Tống Lâm, cười híp mắt gật đầu, “Tôi đây cũng cùng đi, thịnh tình không thể chối từ.”
***
“Ta cũng muốn hưởng thụ ấm áp một lần, ta hy vọng có người có thể đối xử tốt với ta.”
***
Ân Thập Lục dựa vào trên tay vịn màu trắng, trước mắt là biển rộng xanh thẳm, dưới ánh trăng mặt biển gợn sóng lăn tăn, xa xa sương mù quanh quẩn ở trên mặt biển, thi thoảng có vài sinh vật màu trắng nhảy ra khỏi mặt biển, ở giữa không trung lưu lại một đường cong duyên dáng.
“Đạt được chân tình vai chính thụ Tống Lâm thất bại.” Trong đầu hắn đột nhiên vang lên một thanh âm máy móc.
Ân Thập Lục câu môi cười, thất bại thì thất bại, trước đến giờ chưa từng thất bại cũng có chút tiếc nuối.
Hắn nhớ, tác giả quân sau khi hắn đưa ra một quyết định rất lớn, nói với hắn một câu.
“Ân Già, Tịch Đăng lúc cậu ấy làm nhiệm vụ thứ nhất là con trai của một người, sau đó người phụ thân kia vì bảo hộ cậu ấy mà chết, sau khi cậu ấy trở về khóc đến ngất xỉu. Cho nên, tất cả các nhiệm vụ sau này cậu ấy đều phong tỏa ký ức của mình, cho dù anh có bồi cậu ấy đi qua bao nhiêu thế giới, đến thế giới tiếp theo, cậu ấy vẫn sẽ quên anh.”
Lúc ấy hắn chỉ nói…
“Không phải tất cả mọi người đều lựa chọn chiếm hữu.”
*********
Trúc: Vì tên truyện là Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê nên Tịch Đăng đi đến thế giới nào cũng có rất nhiều người yêu thương cậu ấy. Ở thế giới Vampier này có Tống Lâm và Kim Dịch. Cả vai chính công và vai chính thụ đều yêu mến Tịch Đăng. Tống Lâm coi cậu ấy là người nhà mà cưng chiều yêu thương, còn Kim Dịch tựa như gà mẹ chỉ chăm chăm bảo hộ con vậy. Mỗi người có một cách thể hiện tình cảm khác nhau nhưng bọn họ đều quan tâm đến Tịch Đăng rất nhiều.
Không hiểu sao mình khá thích vai chính thụ Tống Lâm của thế giới này. Tuy không phải là công chính của Tịch Đăng nhưng quả thật anh ấy đối xử với Tịch Đăng rất tốt, tình cảm cũng rất chân thành.
Xin lỗi Ân Thập Lục. Cái cảnh lúc anh xông vào ViệnThu Lưu giết người cứu Tịch Đăng rất soái. Tuy rằng anh rất tốt nhưng mà… Kiếp này hãy để Tịch Đăng ở cùng Tống Lâm đi. (っ’ω`)ノ