Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 1 - Chương 20: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Nơi nguyên chủ đã bị nhốt rất nhiều năm




Tống Lâm gần rạng sáng mới trở về, hắn vừa mở cửa phòng, đã bị ôm lấy.

Thuận tay sờ sờ cái đầu trong lòng ngực, đi vào bên trong, Tống Lâm đóng cửa lại, “Cả ngày hôm nay như thế nào?”

Tịch Đăng điên cuồng lắc đầu, “Chơi một chút cũng không vui, ngày mai em muốn cùng Tống Lâm cùng đi bệnh viện.”

Tống Lâm đi vào phòng, nhìn thấy trên giường là một đống đồ chơi lung tung bừa bộn, lại có cả một con thú bông lớn cao gần bằng một người.

Sáng nay hắn không dặn Louis mang đồ chơi tới.

“Sao lại thế này?”

“Cái kia…… Louis ca ca đem tới.”

Tống Lâm lập tức đứng lại, nhãn thần trực tiếp trừng mắt về phía Tịch Đăng, “Em gọi hắn là gì?”

“Louis……” Tịch Đăng nuốt vào hai chữ phía sau. Tống Lâm tựa như một đại gia trưởng, đề phòng tất cả những khả năng vây quanh heo trắng nhà hắn.

Tống Lâm đi đến bên mép giường nhìn mấy món đồ chơi vương vãi đầy giường, lại quay đầu nhìn xuống quần áo trên người Tịch Đăng, “Quần áo ai mặc?”

“Tự mình.” Tịch Đăng lập tức trả lời, lại túm chặt góc áo Tống Lâm, “Có thể mang em đến bệnh viện không?”

Tống Lâm không muốn đem Tịch Đăng đến bệnh viện, bởi vì hắn có chút lo lắng thái độ của cô cô và dượng đối với Tịch Đăng. Bởi vì lần đó bị tấn công, cô cô và dượng đã để lại bóng ma với ma cà rồng. Hắn không muốn Tịch Đăng kích thích đến cô cô và dượng, cũng không muốn khiến cho Tịch Đăng chịu tổn thương.

“Ngoan một chút, không thể mang em đến bệnh viện được.”

Tịch Đăng buông ra góc áo Tống Lâm, ngồi xuống giường, ôm lấy con thú bông to lớn kia, tâm tình hạ xuống, “Tống Lâm thật quá đáng.”

Tống Lâm bị ngôn từ và tính tình trẻ con của đối phương chọc cười, “Vì sao quá đáng?”

“Tống Lâm luôn xem em là một đứa trẻ, không đúng, là sủng vật, Tống Lâm mua em về chỉ để làm sủng vật.” Tịch Đăng nhéo nhéo cái mũi nhô lên của thú bông.

Tống Lâm sờ sờ đầu Tịch Đăng, “Không có sủng vật nào có thể chạy tới chạy lui như em, em nhìn em xem, còn có thể lén ra khỏi nhà? Sủng vật nhà ai giống như em?”

Tống Lâm cố ý nói sang chuyện khác, quả nhiên Tịch Đăng vừa nghe đến đây lập tức lại bắt đầu ôm hắn làm nũng bán manh.

Thật sự vẫn là một đứa trẻ.

Tống Lâm lại một lần nữa sinh ra cảm xúc không nên có mà cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng Tống Lâm không nghĩ tới chính là, cho dù không mang theo Tịch Đăng đến bệnh viện, cô cô và dượng của hắn vẫn có ý kiến đối với Tịch Đăng.

“Lâm Lâm, không phải cô cô □□, nhưng loại sinh vật như ma cà rồng này thật sự quá nguy hiểm, nếu như con đang ngủ, cậu ta muốn giết con, con sẽ không phản ứng kịp. Con không nên nuôi ma cà rồng kia nữa, dáng dấp cậu ta đẹp, chắc hẳn một số cửa hàng sủng vật sẽ đồng ý lại thu lưu, nếu cửa hàng sủng vật không muốn, vậy đưa đi Viện Thu Lưu.”

*□□ bản gốc trên Tấn Giang nó vậy nên tớ cũng không biết chỗ đó tác giả viết cái gì.

“Lâm Lâm, lần này dượng cũng đồng ý với cô cô của con. Thật sự quá nguy hiểm, hắn chính là hút máu!”

Tống Lâm cảm xúc rất tệ, nụ cười trên mặt hoàn toàn không duy trì được, “Cô cô dượng, Tịch Đăng bất đồng với các ma cà rồng khác, em ấy sẽ không gây tổn thương cho người khác.”

“Sẽ không? Lúc trước ma cà rồng tấn công chúng ta vẫn còn ở thời kỳ ấu niên, con không nghe tin tức nói sao? Ma cà rồng biến dị. Đây chính là đột nhiên biến dị, con có thể bảo đảm cậu ta sẽ không biến dị?”

Tống Lâm nghe lời này xong, bất chợt nhớ tới lời nói của Tịch Đăng.

“Bởi vì răng dài ra rồi…”

“Rất muốn hút máu…”

Hắn đè xuống bất an trong lòng, “Cô cô, Tịch Đăng sẽ không biến dị, em ấy rất ngoan, cô cô không cần lo lắng. Việc này không cần nói nữa, con đi hỏi bác sĩ một chút, xem hai người khi nào có thể xuất viện.”

Tống Lâm đi rồi, Tôn Mẫn nhìn bóng dáng biểu ca rời đi, xoay qua rất do dự nói: “Ma ma, biểu ca rất thích Tịch Đăng, sẽ không đưa cậu ấy đi đâu.”

“Đó là do nó mê muội mất cả ý chí! Lão công, anh cũng nghe thấy Chu y tá nói cái gì rồi, nửa đêm hôm trước, ma cà rồng đó chạy tới tìm Lâm Lâm, khiến cho cả bệnh viện đều oanh động. Anh nhìn nó hai ngày nay xem, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và khách sạn, buổi tối còn phải chạy tới chiếu cố ma cà rồng cái gì cũng không biết đó! Lâm Lâm là em nuôi lớn, em không thể để nó như vậy.”

“Lão bà, chuyện này…… Lâm Lâm không chịu, chúng ta cũng chỉ có thể khuyên nhủ.”

“Không được, em có quen một người ở Viện Thu Lưu, em sẽ bảo hắn đem con ma cà rồng đó mang đi, để cho Lâm Lâm cho rằng ma cà rồng đó đi lạc.”

Trên giường bệnh nữ nhân vẻ mặt tức giận, sau đó gọi điện thoại cho một người, “Tiểu Louis, cháu biết số phòng khách sạn của Tống Lâm không?…… Điện thoại của nó không gọi được, cô muốn bảo Mẫn Mẫn qua đi tìm nó…… 1720 đúng không, được, làm phiền cháu rồi.”

Nam nhân nằm ở giường bệnh bên cạnh sửng sốt, “Em làm gì vậy?”

“Đưa ma cà rồng kia đi.”

“Em muốn đưa đi như thế nào?”

Ánh mắt nữ nhân phóng tới trên người Tôn Mẫn đang ngồi ở sô pha, “Mẫn Mẫn, sáng mai con đi tìm ma cà rồng đó, mẹ và cha con ngày mai sẽ phải đến tòa nhà khác làm kiểm tra, sẽ cố bám trụ biểu ca con, đến lúc đó con lừa ma cà rồng đó ra ngoài, đợi lát nữa mẹ sẽ liên hệ người, bảo họ ngày mai đưa con ma cà rồng đó vào Viện Thu Lưu.”

Tôn Mẫn cắn môi, ánh mắt lóe lên không đành lòng, “Mama, biểu ca sẽ tức giận.”

“Giận cũng tốt hơn so với bị thương.”

Tôn Mẫn cúi đầu không lên tiếng.

***

Lúc Tôn Mẫn đưa nhóc ma cà rồng ra ngoài, tim vẫn luôn nhảy bình bịch. Cô nhìn chằm chằm những con số đang không ngừng giảm xuống, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.

“Tống Lâm đâu?”

“Không phải nói ở bãi đỗ xe sao? Hôm nay cha mẹ tôi xuất viện, biểu ca dẫn chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm.”

Tịch Đăng nhìn chằm chằm cô gái đứng đưa lưng về phía cậu, trong lòng cảm thấy càng ngày càng không thích hợp. Tống Lâm không phải một người thích đột nhiên đưa ra quyết định, hơn nữa nếu như đã dự định ngay từ đầu, hắn nhất định sẽ nói với mình.

Chân cậu hướng bên cạnh xê dịch, chuẩn bị chỉ cần thang máy vừa mở sẽ lao ra ngoài.

“Ăn cơm ở đâu? Bây giờ trời còn chưa tối.”

Đây là điểm đáng ngờ lớn nhất.

Trời còn chưa tối.

Tôn Mẫn khẩn trương vặn vặn ngón tay, nhưng thanh âm như cũ đè nặng nói: “Sao cậu lại có nhiều vấn đề như vậy chứ, đi ra ngoài đều là ngồi xe, mặt trời không chiếu đến được.”

“Đinh~~~”

Thang máy tới rồi.

Tôn Mẫn mới vừa thở phào một hơi, thân thể liền đột nhiên bị đẩy ra. Cô nhìn thân ảnh từ bên cạnh chợt lóe qua, lập tức nóng nảy, “Này, cậu ta chạy.”

Địa điểm gặp mặt mà cô hẹn với người ở Viện Thu Lưu chính là ở bãi đỗ xe khách sạn này.

Tôn Mẫn cũng bất chấp, không kịp che chỗ đau vội vàng đuổi theo, đuổi tới nửa chừng thì ngừng lại, cô nhìn ma cà rồng mềm oặt nằm sóng soài trên mặt đất ngẩn người, liền nói với người đứng bên cạnh ma cà rồng: “Anh đã làm gì cậu ấy?”

“Giật điện hôn mê mà thôi.” Người nọ là một nam tử trung niên, hắn thu hồi lại đồ vật trong tay, rồi kéo ma cà rồng trên mặt đất ném vào trong thùng xe phía sau ở bên cạnh.

“Này, anh quá thô lỗ rồi.” Tôn Mẫn nhìn thấy nhóc ma cà rồng bị đập đầu chảy máu rồi.

Nam tử trung niên cười một cái, “Ma cà rồng mà cô còn sợ nó bị thương? Năng lực phục hồi như cũ của bọn họ mạnh mẽ như vậy, trừ phi móc tim, sẽ không chết được.” Hắn cúi đầu nhìn xuống ma cà rồng mềm nhũn nằm ở phía sau thùng xe, ý cười trong mắt càng sâu, “Rầm” một tiếng đóng cửa thùng xe phía sau lại.

Tôn Mẫn đuổi theo, trên mặt toàn bộ đều là bất an, “Hoàn cảnh Viện Thu Lưu kia của các anh có tốt không? Anh đừng bỏ đói cậu ấy, cậu ấy thực sự rất nghe lời, thật sự.”

Nam tử trung niên liếc nhìn Tôn Mẫn, nụ cười trên mặt có vài phần cổ quái, “Hoàn cảnh đương nhiên tốt, sẽ có rất nhiều người hầu hạ cậu ta.”

Tôn Mẫn thở ra một hơi, “Vậy là tốt rồi, làm phiền anh.”

“Không phiền.”

***

Khi Tịch Đăng mở to mắt nhìn thấy chính là ánh đèn màu trắng. Ánh đèn kia rất sáng, thẳng tắp chiếu vào trên mặt cậu.

Đây là đâu?

Cậu có chút mê mang quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy rất nhiều người mặc trang phục phòng hộ màu trắng. Trước mặt những người đó có rất nhiều dụng cụ, những dụng cụ đó thoạt nhìn hết sức phức tạp, vẫn luôn ở phát ra tiếng “Tích tích.”

Cậu thấy tất cả đều là màu trắng.

Tịch Đăng thử giật giật tay mình, lại phát hiện một chút sức lực cũng không có, thử động động ngón tay, sức lực di chuyển cũng không có, cậu chỉ có thể chậm rãi chuyển động đầu.

Một người mặc trang phục phòng hộ màu trắng đi tới, hắn liếc nhìn Tịch Đăng đã tỉnh lại, liền bắt lấy tay Tịch Đăng, cầm kim tiêm lấy một ống máu từ cánh tay của cậu.

Tịch Đăng mắt không chớp mà nhìn người kia rút máu, đột nhiên nhận ra đây là nơi nào.

Nơi mà nguyên chủ đã bị nhốt rất nhiều năm.

Một viện nghiên cứu ngầm.