Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 72




Đến cuối cùng, Lục Lê bị làm mạnh mẽ đến hôn mê bất tỉnh.

Mặc kệ là trên sinh lý hay  làtrong lòng đau đớn, đều ở trong giấc mộng hóa thành hư ảo.

Lục Lê ngủ mơ về một giấc mộng ấm áp.

Hắn mơ thấy nụ cười ôn nhu của Từ Trăn, xán lạn lại như ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, dán vào trên người cậu. Từ Trăn đang nhắm mắt, vầng sáng kim quang đem lông mi hắn nhuộm thành màu vàng, mười ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn đen trắng, tấu ra một khúc dương cầm tươi đẹp.

Lục Lê hai tay hoàn ngực, lưng hắn khẽ tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nghe nam nhân tấu lên nhạc khúc.

Tiếng đàn kia như một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi dòng, đặc biệt trong suốt êm tai, giống như tiếng nói Từ Trăn khinh nhu, Lục Lê vô cùng yêu thích.

Chỉ cần vừa nghe Từ Trăn biểu diễn nhạc khúc, liền có thể làm cho hắn từ trong ra ngoài sung sướng lên, đánh đuổi tất cả mọi buồn phiền.

Từ Trăn mở mắt ra, khóe miệng cậu giương lên độ cong, nhìn về phía Lục Lê trong ánh mắt tràn đầy sắc thái ôn nhu.

Bị tâm tình của cậu cảm hóa, môi Lục Lê không thể nén xuống liền giương lên.

Hai người đối diện như hiểu rõ đối phương, trao đổi tình ý lẫn nhau.

Đột nhiên, Lục Lê mắt tối sầm lại, gian nhà màu vàng chợt biến mất, hết thảy ôn tồn cũng theo gió tiêu tan.

Nhìn đến trước mắt nam nhân dính đầy máu tươi, ngửi được mùi máu tanh tiến vào trong mũi, Lục Lê không nhịn được lùi về sau một bước, súng trong tay cũng thuận thế rớt xuống đất.

Lục Lê muốn tiến lên đỡ lấy nam nhân bị thương, cánh tay lại đột nhiên bị kéo lại, vang lên bên tai là một giọng nói nữ nhân mềm mại, cô cũng đang e sợ, do dự hỏi: “Anh Tô, chúng ta đi?”

Không…

Lục Lê chân như mọc ra rễ bám dính trên đất, tầm mắt của hắn vững vàng dính chặt ở trên thân nam nhân.

Từ Trăn bởi vì mất máu quá nhiều mà đôi môi tái nhợt run run, cậu muốn cùng Lục Lê nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được lời gì. Nước mắt không hề được báo trước rơi xuống, tiếng nói cậu run lên: “Tô Mộ, anh đừng đi!”

Nói ra được câu này như muốn tiêu hao hết thảy khí lực cậu, Từ Trăn nằm phục trên mặt đất, tay dính đầy máu tươi muốn chạm đến quần Lục Lê, lại bị Lục Lê hốt hoảng né tránh qua một bên.

Lục Lê tầm mắt nhìn sang hướng khác, tuy trong lòng đau đến rỉ máu, lại đối với Từ Trăn dùng thanh âm đạm mạc nói: “Tôi xin lỗi.”

Thế nhưng, tại sao muốn đi thương tổn cậu.

Tại sao…

Tại sao?

Lục Lê không nhớ ra được, tại sao mình nhất định tàn nhẫn đối xử với Từ Trăn như thế.

Giọng nữ kia lại nói: “Anh Tô…”

Lục Lê đánh gãy lời cô, nắm vai nữ nhân nói: “Chúng ta đi.”

Từ Trăn còn tồn giữ lại một tia ước ao ánh mắt liền triệt để ảm đạm xuống.

Lục Lê đầu đau như búa bổ, hắn không muốn đi cùng người phụ nữ bên cạnh, không muốn rời đi bên người Từ Trăn, trong lòng hắn thậm chí đều đang gào thét ở lại, nhưng thân thể theo động tác nữ nhân mà rời đi.

Mãi đến tận lúc rời đi, ánh mắt hắn bố thí cho Từ Trăn đều không có.

Lục Lê nghe được phía sau thanh âm Từ Trăn yếu ớt, cậu đang không ngừng, một lần lại một lần hô “Tô Mộ”.

Lục Lê trong lòng khó chịu sắp nổ tung lên, hắn không dám quay đầu lại, chỉ là bước nhanh đi về phía trước.

Hắn sợ lại nhìn tới Từ Trăn, thật sự không nhịn được trong lòng sẽ mềm xuống.

Lục Lê cúi đầu đi thẳng một mạch, vẫn đi về phía trước, mãi đến tận đi tới một vùng tối tăm, con mắt của hắn chua xót, trái tim như bị bóp lấy không thể thở nổi.

Hắn đi tới một cánh cửa trước mặt, đó là một cánh cửa rất quen thuộc, trong hai mươi mấy năm quá khứ, hắn vô số lần mở ra lại đóng lại cánh cửa này.

Hắn tiến lên muốn đi theo tiếng chuông cửa vang lên, nhưng khi đụng tới cánh cửa kia, cửa liền tự động mở ra.

Lục Lê nghe được âm thanh trong phòng vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.

Hắn nhìn thấy mẹ mình lúc còn trẻ, mặt bà bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, đang tức giận chỉ trích người đối diện.

Lục Lê định thần nhìn lại, phát hiện người kia bị mắng không ngóc đầu lên được chính là mình.

Khi đó hắn còn rất trẻ, chỉ mới trong giai đoạn thiếu niên.

Mà phía sau chính mình, đứng tóm chặt lấy góc áo hắn, có bé trai co rúm lại sợ sệt,

Khuôn mặt quen thuộc hiện lên vẻ non nớt, Lục Lê ngay lập tức liền nhận ra nó là ai.

Cảnh tượng này cũng đặc biệt quen thuộc, đồng thời cũng làm cho Lục Lê khắc sâu ấn tượng.

Mẹ chỉ tiếc mài sắt không thành kim mắng hắn, nhưng không khiến Lục Lê sản sinh ra dao động nào, hắn còn quay đầu lại đối với bé trai không hề có một tiếng động há miệng, làm ra khẩu hình “Đừng sợ”.

Còn giảo hoạt hướng về đứa bé trai chớp mắt một cái.

Bé trai hướng về hắn nở nụ cười, trong mắt hắc lưu ly nồng đậm ỷ lại vào hắn.

Lúc này mẹ đã mắng xong, bà ngồi vào ghế bưng lên ly nước nghỉ ngơi, nhưng trùng hợp nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt cho nhau.

Cơn lửa giận vô danh xông tới, bà bưng lên ly nước mới vừa uống một ngụm, hướng về phía Lục Lê tạt qua.

Không có phòng bị Lục Lê bị tạt nước ướt hết cả mặt.

Không giống như nước lạnh ở trong giấc mộng, nước ấm áp này phun đầy trên mặt Lục Lê.

Hắn lập tức liền tỉnh táo lại, Lục Lê theo bản năng né tránh: “Không…”

Người kia đem vòi hoa sen hướng về phía dưới, da dẻ trắng xám được nước nóng bốc hơi hun đúc rất nhanh nổi lên màu phấn hồng.

Sau khi cẩn thận cọ rửa, Lục Lê được đặt xuống bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm bên trong, người kia bướng bỉnh muốn đem trên người hắn toàn bộ đều rửa sạch sẽ, bàn tay xoa lên miếng bông tắm ở trên người nam nhân tẩy rửa.

Từ giữa ra đến ngoài, rửa sạch sẽ từng chỗ.

Lục Lê ngơ ngác tùy ý để cậu thanh tẩy, khi Từ Trăn đưa ngón tay vào đến nơi bị thũng đau, hắn ngẩng đầu lên, đối với Từ Trăn nói: “Cậu…”

Từ Trăn lạnh lùng gạt tay hắn ra, nói: “Anh không có quyền lựa chọn, Tô Mộ.”

Lục Lê rất oan ức, hắn không hiểu tại sao Từ Trăn biến thành như vậy, cũng không biết giấc mơ đáng sợ chân thực kia có phải là thật hay không.

Từ Trăn đem nam nhân rửa sạch sẽ dùng khăn tắm bọc lại, lại ung dung đem hắn chặn ngang ôm lấy.

Lục Lê nhắm mắt lại, hắn đem cánh tay vờn quanh qua cổ nam nhân, đem đầu chôn ở trước ngực Từ Trăn.

Hắn rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, chỉ muốn lẳng lặng ôm Từ Trăn, hoặc là được Từ Trăn lẳng lặng ôm lấy.

Nhưng Từ Trăn sẽ không để hắn toại nguyện.

Lục Lê được cậu đặt xuống giường, bên giường bày một bộ quần áo, đó là tây trang màu đen dùng cho tiệc rượu.

Lục Lê giương mắt nhìn cậu.

Nam nhân hai tay hoàn ngực, nhìn chằm chằm Lục Lê một lát bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn trong lúc cười mang theo một chút ác ý: “Mặc vào bộ quần áo này, theo tôi đến dạ tiệc hôm nay.”

Cậu dừng một chút, còn nói: “Lễ đính hôn của con gái nhỏ Phùng gia.”

Lục Lê không quen biết Phùng gia gì hết.

Hắn ngơ ngác nhìn Từ Trăn, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ. Chí ít ở trong trí nhớ Lục Lê, Từ Trăn sẽ không đối xử với hắn ác liệt đến thế.

Lục Lê nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không muốn đi tham gia tiệc tối, hắn chỉ muốn cùng hai người ở gần nhau.

Từ Trăn ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nói: “Nhanh như vậy liền đã quên tình cũ? Quả nhiên, anh căn bản không có trái tim.”

Lục Lê không nói lời nào.

Từ Trăn cho rằng hắn chọc vào nỗi đau nam nhân, nói tiếp: “Anh không có lựa chọn nào khác, Tô Mộ.”

Lục Lê buông mắt xuống, không có động tác cũng không có đáp lại.

Hắn không biết nên đối với Từ Trăn nói cái gì, nói hắn không phải là Tô Mộ sao? Vẫn là nói nội dung vỡ kịch đã vỡ nát không thể khống chế được nữa?

Hắn có thể nói, nhưng tiền đề là, Từ Trăn có tin hay không?

Lục Lê cử động môi, nói: “Cậu đem tôi, nhốt lại đây?” Hắn đã lâu không uống nước khiến yết hầu khô khốc đau đớn, Lục Lê không nhịn được cau mày ho khan một tiếng.

Từ Trăn nói: “Đúng thế, tôi đem anh nhốt lại, sao có vui không?”

Làm sao lại vui được chứ.

Hắn đương nhiên sẽ không vui rồi.

Lục Lê giương mắt nhìn cậu, trong mắt dẫn theo một chút chần chờ, hắn chậm rãi giơ lên cánh tay, tìm tới một bên tay Từ Trăn đặt xuống, mười ngón nắm lấy nhau.

Hắn cảm giác được nhiệt độ ấm áp, không phải nhiệt độ lạnh lẽo thuộc về quỷ nữa.

Lục Lê hỏi Từ Trăn: “Cậu còn nhớ sao?”

Hắn muốn hỏi chính là, Từ Trăn có còn nhớ hay không lúc cậu hóa thân thành quỷ, hai người từng có thời gian ở chung vui vẻ bên nhau.

Từ Trăn không hất tay của hắn ra, nhưng cũng không nắm chặt, cho phép Lục Lê dùng sức không nặng không nhẹ nắm lấy. Cậu thần sắc phức tạp nhìn Lục Lê một chút, nói rằng: “Đương nhiên nhớ chứ, làm sao có khả năng không nhớ rõ. Cho dù có ở trong mơ, tôi đều hận không thể lập tức trở về —— trả thù anh.”

Lục Lê nhìn về phía ánh mắt của cậu cảm thấy thất vọng.

Lục Lê có thể liên tưởng đến, Từ Trăn thống hận Tô Mộ đến mức tự trở về để báo thù.

Thế nhưng hắn không muốn làm cái bóng của Tô Mộ lúc trước.

Lục Lê muốn nói ‘Tôi không phải Tô Mộ’, nhưng lời nói ra đến khóe miệng làm thế nào cũng không nói ra được.

Hắn nhìn Từ Trăn, bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn trả thù ra sao?”

Từ Trăn tiến lên trước, tay cậu vẫn nắm tay Lục Lê, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo vô tình: “Tôi muốn thấy anh thống khổ.”

Lục Lê không biết làm sao để trả lời, hoặc là Từ Trăn cũng không cần hắn đi trả lời.

Lục Lê nói: “Từ Trăn, tôi không thể rời bỏ cậu.”

Hắn nói rất chân thành nhưng Từ Trăn không tin, cậu nói: “Anh lúc trước cũng đã nói như vậy, anh nói Tô Mộ không thể rời bỏ Từ Trăn. Nhưng cuối cùng thì sao, Tô Mộ rời bỏ Từ Trăn, không hề quay đầu lại.”

Lục Lê nhớ tới giấc mộng đau thấu tim gan.

Ở trong mộng tăm tối kia, hắn đóng vai một kẻ giết người tàn khốc, để Từ Trăn triệt để từ từ chết đi.

Bị phủ định Lục Lê vẫn chấp nhất nói: “Từ Trăn, tôi không thể rời bỏ cậu.”

Từ Trăn mím môi không đáp, ánh mắt của cậu ở trên người nam nhân xẹt qua, bỗng nhiên nở nụ cười, nói rằng: “Anh vội vã hướng về tôi biểu đạt tâm ý như thế, thật đúng là tiện.”

Lục Lê nói: “Từ Trăn, tôi không thể rời bỏ cậu.”

Từ Trăn nói: “Anh như vậy sẽ làm tôi cho rằng, anh sốt ruột muốn tôi chịch anh ngay tại chỗ.”

Lục Lê trên tay dùng sức, đem Từ Trăn kéo đến trước người của hắn, hắn đứng lên, không thể chờ đợi được nữa hôn lên môi Từ Trăn.

Từ Trăn không nhúc nhích, càng không có tránh né, cậu tìm tòi nghiên cứu ánh mắt nhìn về phía Lục Lê, sắc bén đến đáng sợ.

Lục Lê đưa tay chặn lại tầm mắt cậu, không phải lần đầu tiên hôn môi, mà là lần thứ nhất hắn chủ động. Răng của hắn trong lúc lơ đãng cắn lên môi Từ Trăn, duỗi ra đầu lưỡi không biết như thế nào khống chế lại tiết tấu.

Thế nhưng Lục Lê cấp thiết muốn để Từ Trăn biết, hắn thật sự không thể rời bỏ Từ Trăn, gần như điên cuồng muốn tiếp cận cậu.

Lục Lê cảm giác mình điên rồi.

Hoặc phải nói hắn chỉ cách bị điên không xa lắm.

Thế nhưng, hắn muốn phóng túng chính mình một lần.

Thời điểm cả hai tách ra, Lục Lê nghe được âm thanh độ HE tăng lên, khiến hắn bỗng dưng phục hồi tinh thần lại.

Thế nhưng thần trí lần thứ hai rơi vào hỗn loạn, hắn ôm Từ Trăn, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Đến chịch tôi đi.”