Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 63




Lục Lê mặt đỏ tới mang tai nghe tiếng dâm mỹ kết hợp truyền đến, hai tay chống đỡ trên lồng ngực Thanh Linh, hắn mới bảo đảm chính mình sẽ không nằm nhoài trên người thanh niên.

Bàn tay Thanh Linh ở bên eo Lục Lê nhẹ nhàng xoa nắn, đột nhiên động tác dưới thân dừng lại, khàn giọng nói: “Cha tự mình động.”

Lục Lê sắc mặt ửng hồng, hắn ngừng cắn môi, luống cuống nhìn thanh niên một chút.

Sau đó chậm chạp chuyển động.

Phạm vi rất nhỏ, nương theo tiếng thở dốc khó nhịn, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm môi dưới, rõ ràng là hình ảnh tình sắc đến tận cùng.

Thanh Linh mắt sắc dần sâu xuống, hận không thể hóa thân thành sói, nhưng lại muốn nhìn nam nhân kế tiếp sẽ có vẻ mặt ra sao, sẽ làm động tác gì, mới kiềm chế cỗ kích động kia.

Lục Lê đưa tay che lại mắt Thanh Linh, nhẹ giọng nói: “Ngươi, nhắm mắt lại…” Âm cuối của hắn có chút run rẩy, không biết là bởi vì nguyên nhân tình dục hay vì cái gì khác.

Thanh Linh nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ đang chờ mong nam nhân đem đến kinh hỉ gì cho cậu. Lông mi chạm nhẹ vào lòng bàn tay Lục Lê, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.

Thời điểm Thanh Linh nhắm hai mắt lại, vật trong cơ thể đột nhiên to lên một vòng, Lục Lê cau mày, không khống chế được tiếng rên rỉ từ bên môi tràn ra ngoài.

Lục Lê vung một cú tát trên mặt thanh niên, phẫn nộ nói: “Đừng nhúc nhích.”

Bên môi Thanh Linh độ cong càng lúc càng lớn, không cử động nữa.

Lục Lê lúc này mới đưa mắt nhìn đến áo bào bên cạnh cậu.

Hắn biết bên trong có cái gì, ở trong đó lóe lên hàn quang, chủy thủ cực kỳ sắc bén.

Lục Lê lôi ra cầm nó trên tay.

Nắm lấy, nhắm ngay người Thanh Linh.

Thanh Linh còn đang nhắm mắt lại, trên mặt mơ hồ lại chờ mong, Lục Lê đem chủy thủ nhắm về hướng trái tim cậu, Thanh Linh đột nhiên nói: “Lẽ nào cha đem đến kinh hỉ cho con?”

Hạ thân hai người còn chăm chú liên kết nhau, cậu tự nhiên không nghĩ tới một giây trước nam nhân còn ngoan ngoãn lại thuận theo, một giây sau sẽ cầm chủy thủ hướng về cậu đâm tới.

Lục Lê đang do dự, toàn thân hắn mồ hôi lạnh đều túa ra. Trước đó đã làm tốt tư tưởng tâm lý hiện tại đều sụp đổ xuống, tay hắn nắm chặt chủy thủ bất giác run rẩy kịch liệt.

Thanh Linh cười hỏi: “Cha sao lại bất động?” Trên tay cậu đều hiện lên gân xanh, nhưng bởi vì nam nhân chậm chạp không làm bất kỳ động tác nào.

Thanh chủy thủ bóng lưỡng nằm kề bên trên, mũi nhọn sắc bén lóe hàn quang.

Lục Lê toàn thân căng thẳng cứng ngắc lên, hắn khẩn trương không thể tả, Thanh Linh không nhịn được vỗ lên mông nam nhân, muốn hắn thả lỏng một chút.

Thanh Linh suy đoán nói: “Cha đang… căng thẳng sao?” Khóe miệng cậu cười lên yếu ớt, vừa ôn hòa lại ôn nhu.

Thanh Linh rất trịnh trọng, như đang tuyên thệ nói: “Linh Nhi yêu cha, con rất rất là yêu cha.”

Tay Lục Lê run lên, chủy thủ nắm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Thanh Linh lại nói tiếp: “Vậy còn người, người tâm duyệt hay không tâm duyệt con?” Trong giọng nói của cậu mang theo khát vọng cùng chờ mong, khiến người ta không đành lòng nói ra lời từ chối.

Lục Lê nghe được những lời này, trong lòng đặc biệt đau lòng lại chua xót.

Lục Lê nội tâm giãy dụa, nhìn Thanh Linh mỉm cười chờ đợi chắc chắn hắn sẽ trả lời, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Thanh Linh càng cao hứng, khi vui sướng qua đi, cậu liền cẩn thận từng li từng tí một hỏi Lục Lê: “Cha, con có thể động không? Linh Nhi hiện tại rất khó chịu.” Dừng một chút, cậu nói tiếp, “Con còn muốn mở mắt ra xem, nhìn cha thật kỹ.”

Lục Lê hít một hơi thật sâu, cây chủy thủ hắn cầm trong tay đột ngột rút về, hất tay quăng lên tường, vũ khí va chạm phát sinh tiếng vang lanh lảnh.

Lục Lê cúi thân xuống, hai tay hắn vờn quanh cổ thanh niên, tiến đến bên tai cậu nói: “Ta không làm được, ta không hạ thủ được…” Lục Lê đột nhiên rướn người lên, sau đó bóp lấy cổ Thanh Linh, phẫn nộ quát, “Ta hận ngươi! Ta hận ngươi đến chết!”

Thanh Linh chậm rãi mở hai mắt ra, biết Lục Lê đang bóp cổ mình, nhưng dáng vẻ nhẹ tựa mây bay, ngay cả khóe miệng cười yếu ớt đều không tản đi.

Cậu động viên vỗ lưng Lục Lê, trên mặt bởi vì nghẹt thở bắt đầu dâng lên từng trận đỏ ửng.

Vật nóng rực dưới thân rút ra, lại mạnh mẽ thúc vào nơi sâu nhất.

“A ——” Lục Lê mất khống chế kêu lên, sức mạnh trên tay cũng thuận theo mà thả lỏng, nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn nhìn Thanh Linh cật lực lắc đầu.

Thanh Linh yêu thương phủ đi nước mắt của hắn, than thở: “Con biết, cha không nỡ làm hại con.”

Này ngữ khí tình thế bắt buộc, này vẻ mặt vô cùng đắc ý, đối với Lục Lê mà nói rõ ràng là đang trào phúng hắn.

Trào phúng sự nhẹ dạ cùng lo lắng của hắn.

Tiểu tử này vừa nãy biết rõ hắn đang làm gì, nhưng một mực không ngăn cản.

Lục Lê tát cậu một bạt tai, đầu ngoẹo ra bên ngoài nhưng Thanh Linh không thèm để ý, cậu liếm khóe môi thấm máu, trói eo Lục Lê lại, không nhẫn nại bắt đầu chinh phạt hắn.

Lục Lê đến cuối cùng rốt cục không chịu đựng được, không ngừng mà cầu cậu dừng lại, Thanh Linh không biết thỏa mãn rốt cục cũng thả nam nhân toàn thân hư thoát ra.

Thời điểm ý thức còn mông lung, Lục Lê nghe được âm thanh điện tử hệ thống: “Độ HE đạt đến 100, chờ đợi một thế giới mới sẽ mở ra… Đang trong giai đoạn chờ đợi tải về, thời gian còn lại 10 giờ 59 phút.”

Cách ngày Lục Lê tỉnh lại còn cảm thấy rất kỳ quái.

Mấy cái thế giới trước rõ ràng khi độ HE đạt đỉnh, lập tức liền đi vào một thế giới mới, mà thế giới này còn phải chờ đến tận mười hai tiếng.

Lục Lê hỏi hệ thống, hệ thống gà cay ngàn lời như một đều nói không biết.

Có điều không sao cả, mười năm hắn còn có thể kiên trì được, chỉ mười hai tiếng đồng hồ đối với hắn cũng không tính là gì.

Thanh Linh đi tham gia Lưu Danh tỷ thí, trải qua sự kiện ngày hôm qua cậu làm sao cũng không yên lòng để Lục Lê đi theo cậu, trước khi đi, dặn dò hết thảy các thuộc hạ bao vây quanh biệt viện, ngay cả con ruồi đều không bay vào được.

Lục Lê đang ngồi ở trong phòng luyện chữ, nhìn bề ngoài sóng êm gió lặn, nhưng trong lòng như cuộn sóng tràn lên bờ đá.

Bởi vì hệ thống nói Thanh Linh thay máu toàn bộ những người bên cạnh hắn, những người cùng hắn tiếp xúc qua, mặc kệ là thuộc hạ hay người hầu, đều hoàn toàn thay đổi hết.

Tam Nương cũng không biết bị hắn đày đi nơi đâu.

Lục Lê đem bút lông đặt một bên, cảm nhận sâu sắc Thanh Linh chính là tên biến thái.

Tam Nương ngày hôm qua nói cho hắn biện pháp duy nhất có thể giải sâu độc Triền Tình, phải đem sâu mẹ giết chết. Nói cách khác, chỉ đem Thanh Linh giết chết, mới có thể giải sâu độc Triền Tình.

Lục Lê an ủi chính mình, hắn là người bình thường, đương nhiên không hạ thủ được.

Cũng chỉ có tên Kê Thủy biến thái kia mới có thể xuống tay được, dù sao cậu còn có thể đem con mắt của chính mình móc xuống lúc nó còn tươi sống.

Vừa nghĩ tới Quân Chủ thế giới trước, tâm Lục Lê liền đau nhói lên.

Hắn lắc lắc đầu, đem hết thảy tâm tư bỏ qua một bên, để mình chăm chú luyện chữ cho hết thời gian.

Ngược lại hiện tại thời gian lưu lại cũng còn rất ít, trong đầu như có đồng hồ cát đếm ngược, tâm tình Lục Lê đặc biệt sung sướng.

Nghĩ đến có thể rời đi tiểu biến thái Thanh Linh này, hắn cảm thấy đặc biệt vui mừng.

Nhưng vào lúc này, Lục Lê lại nghe được một thanh âm không hài hòa. Giọng nữ la hét từ xa xăm ngồi ở đây còn có thể nghe được, hơn nữa thanh âm kia từ xa càng đến gần dần dần áp sát lại đây.

Nữ tử thô bạo phóng đãng đá mở cửa, quát lớn nói: “Trầm Đình Quân, lão nương muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến!”

Lục Lê bất đắc dĩ đặt bút lông xuống, hắn vừa nãy thử viết hai cái tên ‘Thanh Linh’ cùng ‘Trầm Đình Quân’, bị Tần Thủy Nguyệt phá hoại, liền đem chữ ‘Đình’ viết lệch ra, không thể làm gì khác hơn là đem chữ kia bỏ qua một bên, trên tờ giấy trắng nõn quệt quệt vài đường nét không hài hòa.

Tần Thủy Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trường kiếm chỉ về Lục Lê, như nhìn cừu nhân giết cha nhìn hắn: “Bổn công chúa không ỷ mạnh hiếp yếu, cho ngươi thời gian xuất binh khí!”

Lục Lê hướng về phía sau nàng vừa nhìn, không thấy Tần Thủy Nguyệt mang theo người phía sau, xem ra bọn thủ hạ trông cửa chỉ để Tần Thủy Nguyệt một mình vào đây.

Tần Thủy Nguyệt thấy Lục Lê không nắm vũ khí, còn tưởng rằng nam nhân xem thường nàng, uất hận nói: “Ngươi hay lắm Trần Đình Quân, dám xem thường bổn công chúa, lão nương nhất định phải báo mối thù bắt nạt lúc còn ở Thập Lục Dạ! Tiếp chiêu!”

Lục Lê đau đầu nhìn đại cô nương này, cả người nhẹ nhàng lóe lên liền né qua.

Đem roi Triền Long hồng ti gắn trên tường cầm ở trong tay, nhẹ nhàng ứng phó Tần Thủy Nguyệt.

Hết cách rồi, hắn hiện tại nội lực mất hết, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm thuở xưa phản xạ tránh thoát sự công kích đến từ nàng, vung roi ra không có bất kỳ sức mạnh nào.

Nhìn ra Lục Lê chỉ làm qua loa, Tần Thủy Nguyệt giận dữ, nàng hầu như cắn nát một cái răng bạc, dậm chân nói: “Ngày hôm nay bổn công chúa không cho ngươi chút dạy dỗ, liền không lấy họ Tần!”

Lục Lê đã sớm nhìn ra công phu vớ vẩn của nàng, làm sao có khả năng giết được hắn.

Lại tránh thoát một chiêu kiếm đâm tới từ Tần Thủy Nguyệt, Lục Lê sau đó cũng không né tránh nữa, hắn cầm trong tay roi nhỏ vung ra ngoài, roi chạm tới y phục Tần Thủy Nguyệt, mấy lần liền làm cho ngoại bào nàng trở nên rách rưới tơi tả.

Hệ thống: Chúc mừng anh thành công làm tức giận tiểu BOSS [ Tần Thủy Nguyệt ], tiểu BOSS [ Tần Thủy Nguyệt ] tức giận đạt đỉnh MAX! Thu được lực công kích +100, sức phòng ngự -100.

Lục Lê: WTF?!

Quả nhiên, Tần Thủy Nguyệt tức giận chiêu thức không có chưởng pháp gì, nhưng kiếm pháp trở nên cực kỳ ác liệt.

Lục Lê không nhịn được đi chuyên tâm đối phó nàng.

Bỗng dưng, đang tránh né kiếm thế Lục Lê cảm thấy ngực đau xót, không hề có điềm báo trước một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Tiếp đó, cơn đau đớn cực kỳ mãnh liệt tập kích đến, hắn không nhịn được nữa quỳ một gối xuống ở trên đất.

Tần Thủy Nguyệt tựa hồ bị biến cố đột ngột làm sợ hết hồn, chung quy thật sự không có ý định muốn lấy tính mạng nam nhân, liền đem chiêu thức thu hồi lại, hỏi: “Ngươi sao thế? Muốn chết sao?”

Lục Lê rốt cục không nhịn được ngã trên mặt đất, thân thể đau đớn khiến hắn phải cuộn mình lại, chỉ có cắn chặt lấy hàm răng mới có thể không lộ ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Cơn đau đớn quen thuộc này, hắn mơ hồ cảm thấy mình đã trải qua một lần.

… Đúng rồi, là vừa mới bắt đầu Thanh Linh cấy vào người hắn sâu độc Triền Tình.

Vậy bây giờ là tình huống thế nào? Sâu độc Triền Tình đột nhiên mất khống chế, phát rồ? Hay là sâu mẹ Thanh Linh chết rồi?

Trong đầu Lục Lê lướt qua vô số ý nghĩ, những ý nghĩ này còn chưa kịp tề tựu, liền bị tập kích bởi cơn đau đớn bao phủ toàn thân, tựa hồ đem tư duy hắn khống chế lại.

Hắn nghe được thanh âm Thanh Linh lo lắng.

Lục Lê suy yếu, khí lực thân thể rút cạn nhưng như được hồi quang phản chiếu, có được sức mạnh tỉnh táo đôi chút.

Hắn bị lay động nâng lên, tay đánh một chưởng liền đem cái ghế vỗ cho nát bấy.

Chỉ là cơn đau đớn dằn vặt không thuyên giảm đi chút nào.

Lục Lê đau nhức gắt gao cắn vào vai Thanh Linh, thanh niên đem nam nhân run rẩy ôm vào trong lồng ngực, nhỏ giọng động viên, thanh âm kia giống như tiếng nước chảy nhẹ nhàng, đặc biệt êm tai.

Thanh âm Thanh Linh nghe đến rất sung sướng, mồ hôi lạnh thấm ướt lông mi Lục Lê, hắn nhắm chặt mắt lại, không nhìn thấy trên mặt thanh niên lộ ra vẻ nhu tình.

Thanh Linh hôn khóe mắt của hắn, đem từng giọt mồ hôi hôn qua, nói khẽ với hắn: “… Cha tâm duyệt con.”

Thanh Linh còn nói: “Linh Nhi rất cao hứng.”

“Cao hứng đến muốn điên rồi.”

Đột nhiên cơn đau nhức bị đẩy lùi giống như thủy triều rút xuống, Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ra.

Tiếp theo không hẹn mà gặp ở bên tai nghe được âm thanh hệ thống: “Một thế giới mới đã hoàn thành, đếm ngược thời gian năm, bốn, ba…”

Lục Lê mở hai mắt ra, hắn giơ tay lên khẽ vuốt gò má Thanh Linh, giọt nước mắt trong im lặng từ từ chảy xuống.

Thanh Linh cười sung sướng, trong mắt trắng đen phản chiếu hình ảnh nam nhân: “Cha bị đau ở đâu sao? Ngày sau Linh Nhi sẽ để người đánh chửi, sẽ không để cho cha bị khổ.”

Lục Lê nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại.

Cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra ngoài, dọc theo khóe miệng uốn lượn hướng về phía dưới.