Thế nhưng Kê Thủy không cho hắn cân nhắc vấn đề này nhiều đến như vậy, ung dung ôm lấy eo hắn, đem Lục Lê ôm lên, sau đó lại nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường mềm mại.
Lục Lê cảm thấy đại sự không ổn.
Kê Thủy đem vấn tóc mình xuống, tóc dài đổ xuống lên trên mặt Lục Lê, hắn lau mặt, gạt mái tóc ra khỏi trên mặt.
Lục Lê không nhìn thấy vẻ mặt Kê Thủy lúc này, không biết tên biến thái chết tiệt này hiện tại đang suy nghĩ gì, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Lòng bàn tay vẫn còn nắm mảnh sứ hắn cố ý đánh đổ bát, lén lút nhặt một mảnh, sau đó hắn mài bóng rất sắc bén.
Lục Lê quyết định tạm thời vẫn là không nên manh động, nếu không Kê Thủy sẽ đem hắn làm như thế nào sẽ rất khó nói.
Cả người Kê Thủy như chống đỡ ở trên người Lục Lê, y ôm lấy eo Lục Lê, hỏi: “Dạo này gầy đi rồi? Gần đây Ca Nhi không ăn uống đầy đủ?”
Lục Lê sau khi trải qua cơn bệnh thập tử nhất sinh xác thực có gầy đi, thế nhưng hắn mỗi ngày đều ăn được ngủ ngon, nghĩ tích trữ sức mạnh làm sao đem Kê Thủy đánh cho chết đi.
Kê Thủy xoa nắn trên dưới eo Lục Lê một hồi, bỗng nhiên ôm lấy eo hắn, sau đó vị trí hai người liền xoay ngược lại.
Lục Lê cảm giác một trận trời đất quay cuồng, hắn ngồi ở trên người Kê Thủy, dùng tay lần mò áo bào Kê Thủy, dò dẫm từ trường bào lên đến trên mặt, mới rõ ràng đây là thể vị gì.
Kê thủy rất sung sướng cười cợt, tay Lục Lê đè ở trước ngực hắn, có thể cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động.
Tay Kê Thủy theo vạt áo tiến vào, xuyên qua bên trong khố ám muội xoa lên mông hắn, Lục Lê bất chợt run lên một hồi, nguyên bản mảnh sứ từ trong tay áo lại được hắn nắm tại trong tay.
Tay Kê Thủy lạnh lẽo như xà, đầu ngón tay xẹt qua mông mẩy, trong nháy mắt thân thể Lục Lê căng thẳng.
Thời điểm y muốn tiếp tục thâm nhập sâu bên trong, Lục Lê chịu không nổi nữa tay nắm chặt mảnh sứ, mãnh liệt đâm về phía trước ngực Kê Thủy.
Lục Lê nghe được tiếng mảnh sứ đâm vào trong máu thịt, trên người hắn run rẩy đến lợi hại.
Kê thủy lại không ngăn cản hắn.
Lục Lê chưa từ bỏ ý định, dùng mảnh sứ sắc bén đẩy vào bên trong, Kê Thủy không có ngăn cản hắn, càng không có thốt lên tiếng thống khổ nào.
Lục Lê ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, hắn nằm phục ở trên người Kê Thủy nôn khan mấy lần, sau đó vội vàng nghĩ từ trên người y đứng dậy.
Kê Thủy vốn không có động tác gì, hắn đang muốn nghĩ rời đi đột nhiên hông hắn bị nắm lại thật chặt.
Giọng nói Kê Thủy rất bình tĩnh: “Ca Nhi muốn đi đâu?”
Lục Lê dùng móng tay gạt tay y đi, phát hiện chỉ phí công vô ích.
Kê Thủy chỉ cần dùng một tay là có thể ung dung ngăn hắn lại, một cái tay khác đi tới dưới người hắn, duỗi ra hai ngón tay không một chút lưu tình đâm vào hậu huyệt khô ráo.
Lục Lê khom người xuống, vạn vạn không nghĩ tới Kê Thủy không đi xử lý vết thương, trái lại còn suy nghĩ đến những việc này.
Sau khi mở rộng qua loa, dương v*t hừng hực tiến vào.
Lục Lê đau kêu lên một tiếng, ra sức đánh lồng ngực Kê Thủy, đụng tới vết thương y còn đang chảy máu, một tay sờ soạng đầy máu sền sệt.
Lục Lê sợ hãi thét lên: “Thả ta ra, thả ta, a ——!”
Kê Thủy xé áo hắn, đem hắn từ phía trên nhấn xuống dưới, hàm răng thuận thế cắn vào kim hoàn lay động kia, sau đó từ kim hoàn liếm đến đầu v* đang nhô ra.
Lục Lê mẫn cảm hướng về sau né tránh, giãy dụa.
Trong cơ thể dương v*t bắt đầu công tiến không ngừng nghỉ, chưa bao giờ cảm thụ qua đau nhức đến như vậy, thân thể tươi sống như bị chém qua, Lục Lê có thể cảm giác được có cái gì theo bắp đùi chảy xuống.
Kê Thủy nắm chặt tay Lục Lê run rẩy, dẫn dắt hắn đi tới trước ngực chính mình, sau đó cầm hai ngón tay hắn nắm mảnh sứ còn sót lại một góc, chậm rãi lôi kéo ra ngoài.
Sau đó đem mảnh sứ còn dính vết máu ném tới trên đất.
Lục Lê đâm mảnh sứ vào vị trí trái tim Kê Thủy, hắn cho rằng Kê Thủy sẽ bởi vì đau đớn mà không rảnh bận tâm đến hắn, nhưng Lục Lê vẫn đánh giá thấp Kê Thủy biến thái rồi.
Kê Thủy đem đầu Lục Lê ấn xuống, thô bạo mút vào môi hắn, hàm răng sắc bén cắn xé bờ môi hắn, Lục Lê nhíu lông mày lại, muốn đứng lên.
Nhưng ràng buộc trên cổ tay hắn giống như còng tay khóa chặt lại, Lục Lê chỉ có thể bị ép chịu đựng sự phẫn nộ từ y.
Kê Thủy rốt cục cũng buông môi hắn ra, Lục Lê không nhịn được rên khẽ một tiếng, vật nóng rực kia dựa vào máu tươi làm chất bôi trơn, lần này đi vào thuận lợi đến kỳ lạ.
Kê Thủy lại nói, tiếng nói của hắn rất bình tĩnh, mang theo sự lạnh lẽo: “Ca Nhi lại không ngoan, lén lút mang theo những món đồ nguy hiểm này…”
Lục Lê dùng hai tay bóp lấy cổ y, phẫn hận nói: “Ta hận chết ngươi, ta không muốn như vậy… Ngươi liền không thể bỏ qua cho ta…”
Thân thể hắn rất suy yếu, khí lực căn bản không có cách nào ngưng tụ, đối với Kê Thủy mà nói chỉ như muối bỏ biển không đáng kể.
Kê Thủy đem từng ngón tay hắn bẻ xuống, sau đó để cánh tay của hắn vòng lấy chính mình, cả người Lục Lê không còn đủ sức nằm sấp trên người Kê Thủy.
Lục Lê cắn lên da gáy y, mãi đến tận nếm được mùi vị rỉ sắt mới ngừng lại.
Kê Thủy nói từng chữ một với hắn: “Ngươi, đừng, hòng.”
Lục Lê hận không thể đem cổ y cắn đứt.
Lục Lê ngoại trừ đau đớn ở ngoài bên trong hoàn toàn không khoái cảm gì, hắn thậm chí cảm giác hạ thân đã không thuộc về mình.
Cuối cùng người sống sờ sờ ra đó bị làm đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại Lục Lê đầu váng mắt hoa, toàn thân kêu gào đau đớn, hắn không tình nguyện giật giật cánh tay, nhắm mắt lại nằm một hồi lâu mới triệt để tỉnh lại.
Cung nữ ở một bên hầu hạ lập tức tiến lên phía trước nói: “Nương nương, ngài tỉnh rồi.”
Nàng đỡ lấy lưng Lục Lê, đỡ hắn ngồi dậy, ở phía sau hắn lót gối mềm mại.
Cổ họng Lục Lê khát khô, hắn che cổ cau mày khụ một tiếng, cung nữ liền vội vàng đem nước trà đưa tới bên mép hắn.
Lục Lê đem nước trà mát lạnh uống vào mới tốt một chút, hỏi: “Kê Thủy đâu?”
Toàn bộ vương thành cũng chỉ có vị này dám gọi thẳng tục danh Quân Chủ.
Cung nữ cúi đầu cẩn thận nói: “Vương đang xử lý sự vụ, ngài nếu muốn gặp vương, nô tỳ sẽ vì ngài đi thông tri.”
Lục Lê nói: “Không cần.”
Hắn còn tưởng Kê Thủy bị hắn đâm chết, không nghĩ tới Kê Thủy còn có tâm tình đi xử lý sự vụ.
Có điều nghĩ cũng đúng, mảnh sứ tuy rằng sắc bén, thế nhưng cũng không dài, cũng không đâm đến được vị trí then chốt.
Hiện tại đã là buổi chiều, khí trời mới vừa hạ xuống tuyết lại đột nhiên chuyển biến, ánh dương sáng rọi. Cung nữ đứng bên cửa sổ vì Lục Lê mang lên thêm giường mềm, đỡ hắn nằm ở bên trên, tiếp theo lại vì hắn khoác lên áo ngủ bằng gấm cực dầy.
Trong phòng tuy rằng điểm mấy bồn địa long, phi thường ấm áp, nhưng Lục Lê vẫn cảm thấy rất lạnh.
Đặc biệt lạnh, cực kì lạnh, như đưa thân vào bên trong băng thiên tuyết địa.
Cơn lạnh lẽo khiến Lục Lê run rẩy lên.
Hắn nhắm mắt lại, đem thân thể cuộn mình tiến vào trong chăn, vẻ mặt không thừa ra bao nhiêu cảm xúc, cắn răng không lên tiếng.
Lục Lê nặng nề ngủ thiếp đi, trên mặt hắn nhiễm phải sắc đỏ không bình thường.
Lục Lê giật mình bị một tiếng gào khóc chấn động.
Hắn nghe được nữ hài bi ai gào khóc cùng xin tha, đang liều mạng cầu, tuyệt vọng cầu.
Trên trán Lục Lê bị một cánh tay lạnh lẽo bao trùm, hắn run lên lập cập, trong miệng nỉ non một tiếng, nhưng không có nói ra.
Hắn nghe được Kê Thủy dùng âm thanh vô tình nói: “Kéo ra ngoài.”
Cung nữ kia vẫn chưa tin mình không được cứu rỗi, bắt đầu nhỏ giọng gào khóc.
Nghe được tiếng nàng nức nở mơ hồ, Lục Lê giống như nghe được khi đó Quý Thanh Hoan gào thét, trong lòng hắn cảm giác rất dày vò.
Hai ngón tay Lục Lê kéo góc áo Kê Thủy, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “… Thả nàng.”
Kê Thủy đem tóc dính mồ hôi ẩm ướt của hắn vén qua sau tai, nói rằng: “Được.”
Hắn hướng về thị vệ ngăn cản cung nữ phất phất tay, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài.
Tiểu cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm, nước mắt chảy ào ào xuống, nàng dùng hai tay chống đỡ trên đất, hành đại lễ nói: “Tạ ân vương, tạ ân nương nương…”
Kê Thủy không thèm nhìn tới nàng: “Cút ra ngoài.”
Tiểu cung nữ lảo đảo đứng dậy, run lập cập lau nước mắt, sống sót sau tai nạn đi ra ngoài.
Đúng là nàng thất trách, không phát hiện ra dị trạng của nương nương, chờ đến thời điểm vương phát hiện ra nương nương đã bắt đầu sốt cao.
Nhìn gò má nam nhân nóng như thiêu đốt cùng đôi môi tái nhợt, Kê Thủy đem hắn ôm vào trong ngực, hắn cau mày lại, tay dùng lực khinh nhu vỗ lên lưng Lục Lê, giống như dịu dàng nói rằng: “Ca Nhi chớ sợ, thái y chốc lát liền đến.”
Lục Lê bị sốt đến hồ đồ rồi, hắn nghe không rõ Kê Thủy ghé vào lỗ tai hắn nói liên miên cằn nhằn gì.
Trên người Kê Thủy còn mang theo cảm giác mát mẻ thư thích, Lục Lê liền nắm vạt áo phía trước không buông.
Chờ Kê Thủy muốn đặt hắn nằm xuống, Lục Lê còn gắt gao nắm chặt hắn, nước mắt rơi xuống, chính là không cho y rời đi.
Kê Thủy không thể làm gì khác hơn là đem hắn ôm vào trong ngực động viên.
Lục Lê đánh hắn, không ngừng mà hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Kê Thủy nói: “Tướng công của ngươi.”
Lục Lê nói: “Xí, không biết xấu hổ.”
Kê Thủy hôn một cái lên vùng trán đang nóng, nói: “Ngoan, nằm xuống.”
Lục Lê nói không.
Thế nhưng Kê Thủy vẫn đem hắn đẩy lên trên giường, đè lại cánh tay hắn vung lên liên tục, đem áo Lục Lê cởi ra.
Lục Lê không phản kháng nữa, hắn suy yếu nằm ở trên giường, nguyên bản trên da thịt trắng xám có dấu vết đỏ ửng không bình thường.
Mãi đến khi ngân châm dài nhỏ châm lên trên người hắn, Lục Lê cũng không còn cảm giác đau nữa.
Ý thức một lần nữa rơi vào một vùng tối tăm.
Hắn có cảm giác mình ngủ rất dài, dài đến nỗi Lục Lê tưởng chính mình đã thoát khỏi hệ thống, thoát khỏi hư vô mộng cảnh dài lâu.
Lục Lê lại nhìn thấy Tô Cẩn Ngôn.
Thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ, cậu là một đứa bé nhỏ con, năm đó đứa bé nắm lấy góc áo chính mình, sợ hãi ngẩng đầu nhìn hướng về hắn, để Lục Lê vốn muốn bắt nạt cậu, tâm đều hóa thành nước.
Hết thảy mộng cảnh đều hóa thành hiện thực, hết thảy hiện thực lại thành tựu mộng cảnh.
Lục Lê cảm thấy hắn đi tới thế giới này, làm nhiều nhất chính là ngủ.
Hệ thống nói cho hắn biết độ HE đã đến 95 điểm.
Lục Lê đến nay còn chưa làm điều gì đối với Kê Thủy, vì lẽ đó chỉ trong một đêm tăng thêm năm điểm làm hắn rất kinh ngạc.
Hệ thống nói: “Ngày hôm qua anh làm nũng với cậu ấy.”
Lục Lê vốn không muốn để ý đến y, không nhịn được nói: “Cái gì, mày nói tao?”
Hệ thống nói như chém đinh chặt sắt: “Chính là anh.”
Lục Lê nói: “Không phải mày nói hệ thống có chức năng tự bảo vệ riêng tư ư? Tại sao mày còn có thể nhìn thấy?”
Hệ thống phản bác: “Các người lúc đó không có chịch chịch chịch.”
Lục Lê: “…”
Lục Lê hướng về người bên cạnh dò dẫm, phát hiện Kê Thủy nằm bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại nắm lấy tay hắn, ở trên mu bàn tay khẽ hôn lên một cái.
Lục Lê hít một hơi thật sâu, tuân theo cường điệu muốn nói ba lần nguyên tắc, hắn nói rằng: “Ta muốn gặp Quý Thanh Hoan, ta muốn gặp nàng, ta muốn gặp nàng.”
Kê Thủy một trận động tác, Lục Lê vốn cho rằng y sẽ từ chối, không nghĩ tới Kê Thủy lại nói: “Theo ý ngươi.”
Kê Thủy đem tay đặt lên trên trán Lục Lê, nói rằng: “Có điều Ca Nhi ám sát Cô, có phải Cô nên trừng phạt ngươi?”
Kê Thủy nếu nói như vậy liền khẳng định là chuyện không tốt, Lục Lê bị tiếng xưng hô muốn buồn nôn cũng không được, cố hết sức phản ứng hắn: “Ngươi muốn ra sao?”
Kê Thủy đem hắn kéo đến trong lồng ngực của mình, để đầu Lục Lê tựa ở trong lồng ngực y, nói rằng: “Muốn ôm ngươi.”
Y đưa tay nắm chặt một cái tay Lục Lê, đưa hắn đi tới trước vạt áo chính mình. Lục Lê dò dẫm đụng vào một tầng băng vải, sau đó nhớ tới hẳn là băng gạc.
Kê Thủy nói: “Nơi này đau quá.”
Đau chết mọe mày đi.
Kê Thủy còn nói: “Ca Nhi có tâm duyệt hay không tâm duyệt Cô?”
Tâm duyệt em gái mày.
Lục Lê mím môi không để ý tới y.
Kê Thủy thở dài, không nói gì nữa, trái lại ôm hắn càng chặt hơn.
Lục Lê từ trong lồng ngực Kê Thủy ngủ thiếp đi.
Thời điểm ngày thứ hai Lục Lê toại nguyện nhìn thấy Quý Thanh Hoan, tiểu cô nương miệng không thể nói, tay của nàng thiếu mất hai ngón tay dẫn dắt tay Lục Lê, để hắn đi mò mặt của mình.
Lục Lê chạm được khuôn mặt ẩm ướt.
Quý Thanh Hoan khóc hu hu, nàng lau nước mắt, quỳ gối trước người Lục Lê khóc không thành tiếng.
Nàng trước khi xuyên qua đến thế giới này, là cô gái được ba mẹ cực kỳ sủng ái chiều chuộng, khi đến thế giới này không chỉ mỗi ngày lo lắng sợ hãi không nói, cuối cùng còn phải vô tù lao.
Quý Thanh Hoan nửa tháng sống không bằng chết, nàng tưởng chính mình không sống được, lại không nghĩ rằng đã đến bến bờ tuyệt vọng lại tìm ra được con đường hi vọng.
Trong cổ họng Lục Lê như có vật tắc nghẽn chặn lại, hắn không nói ra được lời an ủi Quý Thanh Hoan, hoặc là nói không có tư cách.
Lục Lê cảm thấy Quý Thanh Hoan hiện tại đều là do hắn làm liên lụy.
Có điều dựa theo nguyên tác nội dung vở kịch mà nói, Quý Thanh Hoan hiện tại đã là tốt lắm rồi, bên trong nguyên tác nội dung vở kịch kết thúc nàng bị ngũ mã phân thây xé rách cả người.
Quý Thanh Hoan quỳ xuống hướng về hắn dập đầu mấy cái, tiếng vọng bang bang vang cả phòng.
Quý Thanh Hoan làm thiếp thân hầu gái Lục Lê, tuy rằng Lục Lê không bao giờ có thể tiếp tục nghe được nàng dùng tuyến thanh âm vui tươi vì chính mình đọc sách, nhưng hắn vẫn rất là cao hứng cùng Quý Thanh Hoan bên nhau, để hắn có gan không tên gọi đó là lòng trung thành.
Lục Lê phát hiện, Kê Thủy đang từ từ thay đổi.
Lục Lê vốn cho là Kê Thủy phát hiện hắn không tiếp tục đóng kịch nữa, sẽ lại cho hắn ăn một viên dược hoàn, nhưng Kê Thủy lại không có, không chỉ có không có còn đối với hắn chăm sóc càng ngày càng tỉ mỉ chu đáo.
Ôn nhu khiến Lục Lê có chút không quen.
Hệ thống nói: “Cậu ấy đang thay đổi sách lược, làm hao mòn ý chí năng lực của anh,”
Phí lời, hệ thống không nói Lục Lê cũng biết. Thế nhưng hắn không chịu được chính là, Kê Thủy đem ôn nhu vô khi cả hai đang thượng.
Vốn Lục Lê đối với chuyện thượng này căn bản không cảm giác khoái cảm gì, thời điểm cảm nhận được chỉ là những cơn đau đớn có thể làm cho mình tỉnh táo biết được, chuyện này căn bản không phải là tiếp xúc thân mật, mà là trừng phạt không ngừng nghỉ.
Thế nhưng Kê Thủy có kỹ xảo, mỗi lần làm Lục Lê thoải mái đến không thể thoải mái hơn, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Lục Lê cảm giác mình muốn điên rồi, kể từ khi ám sát Kê Thủy bất thành, hắn căn bản không đụng tới đồ vật có tính sắc nhọn nữa.
Thị nữ bên người bất tri bất giác thay đổi từng nhóm từng nhóm một, ngay cả Quý Thanh Hoan cũng bị Kê Thủy ngầm cài người vào nhìn chòng chọc bọn họ.
Lục Lê rất tuyệt vọng, hắn hiện tại không chỉ có trước mắt một vùng tăm tối, trong lòng cũng một vùng tối tăm.