Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 31




Trình Chanh em gái Trình Hoài Cẩn đã thi lên đại học, cô bé được nghỉ hè sẽ ở biệt thự trong một hai ngày.

Cô bé Trình Chanh này tâm lý tố chất rất tốt, nhìn thấy anh trai mình cùng một đại nam nhân cả ngày tình chàng ý thiếp ngược cẩu độc thân, không chỉ không có sản sinh tâm lý bài xích, trái lại mỗi lần nhìn thấy đều sẽ cười cười không nói lời nào.

Lục Lê cảm thấy nữ nhân bên cạnh hắn đều không bình thường, mẹ nó toàn một đám chỉ thích nam nhân làm chuyện gay.

Có điều ngay lúc Lục Lê nhìn thấy bìa ngoài tạp chí giải trí, y quả thực muốn bùng nổ.

Lục Lê mặt tối sầm lại đem tạp chí ném tới trên người Trình Hoài Cẩn, tức đến nổ phổi hỏi: “*** mẹ nó cậu cùng với Bạch gì đó có quan hệ gì?!”

Y vốn muốn đấm lên mặt Trình Hoài Cẩn, cũng còn tốt gần đây tính khí y tốt đi một chút ít nhất còn có thể nhẫn nại.

Ngày hôm nay đầu đề tạp chí giải trí viết hàng chữ lớn “Ảnh Đế tiền nhiệm Trình Hoài Cẩn công bố tình yêu? Hai người lại tiếp tục hợp tác đóng phim?!” Sau đó là hình ảnh hai người đang lằng nhà lằng nhằng, tuy rằng độ sáng rất mờ, thế nhưng chỉ cần là người quen với Trình Hoài Cẩn đều có thể nhận ra.

Tuy rằng hiện tại cậu đã vắng bóng, thế nhưng có rất nhiều người ở ngoại giới vẫn rất quan tâm đến cậu.

Sắc mặt Trình Hoài Cẩn không hề thay đổi, cậu nhìn bìa ngoài một chút, sau đó cau mày nói: “Đây là cái gì?”

Lục Lê nhìn cậu giả ngu, lại ở trong lòng than thở Trình Hoài Cẩn không hổ danh Ảnh Đế, hành động so với y còn tốt hơn.

Tối hôm qua thằng nhóc này cố ý không trở lại, còn để cho paparazi chụp được bức ảnh cậu cùng Bạch Đồng với nhau, cố ý đem tạp chí giải trí đặt tại vị trí bắt mắt nhất, không phải là muốn nhìn phản ứng từ y à?

Lục Lê tát một bạt tai lên mặt cậu, dĩ nhiên Trình Hoài Cẩn không né tránh, mạnh mẽ bị đánh một cái.

Lục Lê chỉ vào mũi cậu mắng: “*** má Trình Hoài Cẩn đừng hòng đi tìm người khác! Cậu đây chán cơm thèm phở rồi đúng không, còn mẹ nó muốn đi ra ngoài ăn vụng?! Tôi thấy cậu chính là ăn no rửng mỡ mà!”

Lục Lê còn chưa nói hết, liền thấy trên mặt thanh niên còn dấu ấn bàn tay lén lút nở nụ cười, tiếp theo lại mím môi không nói một lời, làm bộ dáng vẻ rất lạnh nhạt.

Lục Lê cảm giác mình vẫn không hiểu tư duy biến thái này.

Thế nhưng nghe được tiến độ HE từng điểm tăng lên, tâm tình của y mới có điểm tốt.

Lục Lê nắm tạp chí lên, không tha thứ nói với cậu: “Cậu không nói lời nào có nghĩa là ngầm thừa nhận rồi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ đến chuyện bội tình bạc nghĩa.”

Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, sau đó đem tầm mắt nhìn sang nơi khác.

Lục Lê đạp lên bàn kiếng, xông lên kéo lấy cổ áo Trình Hoài Cẩn, mặt chợt đỏ bừng lên, kiềm chế lại hai tay đang rục rịch muốn đánh cậu, lắc cổ áo thanh niên lia lịa nói: “*** má mau nói chuyện đi! Có phải sau lưng tôi còn che giấu người khác?”

Trình Hoài Cẩn thật giống như không muốn phản ứng lại với y, thế nhưng Lục Lê nhạy cảm phát hiện vẻ mặt cậu có chút buông lỏng.

Mắt thấy độ HE sắp đầy, Lục Lê hưng phấn đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, càng làm trầm trọng thêm giọng nói: “Cậu có phải chịch ông đây chán rồi? Mẹ nó chứ ông đây còn chưa chịch cậu đấy.”

Nói thì nói như thế, nhưng Lục Lê không dám đi cởi y phục cậu nữa.

Vẻ mặt Trình Hoài Cẩn vẫn chưa nứt ra, cậu vẫn cau mày cau có, không nhìn tới nam nhân kêu gào.

Lục Lê nâng mặt cậu để cậu nhìn chính mình, hai người mặt quay về mặt, Lục Lê có thể đếm rõ bao nhiêu sợi lông mi trên mắt cậu, nhìn thấy làn da trắng nõn như sữa bò, để sát vào còn có thể ngửi được hương vị sữa bò ngọt ngào.

Trong lòng Lục Lê có chút lúng túng, có điều vẫn nhắm mắt đối diện cùng cậu, để ánh mắt chính mình nhìn rất hung ác. Đối với thanh niên nói rằng: “Nhìn cái gì, đừng tưởng rằng cậu không nói lời nào thì tôi sẽ bỏ qua vụ này.”

Trình Hoài Cẩn buông mắt xuống, hô hấp thanh thiển, dáng dấp rụt rè lại lạnh nhạt.

Lục Lê cảm thấy gần đủ rồi, đang muốn buông cậu ra lui về phía sau, nhưng thanh niên đưa tay ra ôm eo y, để y ngồi vào trên đùi mình.

Trình Hoài Cẩn quyến luyến ôm lấy y, cuối cùng đem bạo tính lộ ra. Chụp gáy Lục Lê đem đầu y kéo xuống, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi vội vã không nhịn được tiến vào trong khoang miệng.

Lục Lê tiến không được lùi không xong, chỉ có thể cứng ngắc mặc cậu đùa giỡn.

Sau khi kết thúc nụ hôn cuồng dã, Trình Hoài Cẩn đưa tay lên mặt Lục Lê nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn nam nhân thở hổn hển, trên mặt nhiễm một mạt đỏ ửng, ánh mắt trước sau như một không cam lòng lại không thể làm được gì, Trình Hoài Cẩn liền cảm thấy tâm tình tốt cực kỳ.

Lục Lê “Hừm” một tiếng, mặt y đỏ lên, sau đó lòng không cam tình không nguyện nói một câu: “Cậu đừng tưởng rằng lấy lòng tôi, việc này liền có thể bỏ qua.”

Trình Hoài Cẩn cười rất cao hứng, cậu nói: “Em cùng với cô ấy không có gì hết.”

Lục Lê nhìn dáng vẻ cậu muốn ăn đòn không muốn phản ứng nữa, thật vất vả độ HE mới có động tĩnh bắt đầu tăng lên, cuối cùng lên tới 98 mới miễn cưỡng ngừng lại.

Lục Lê làm bộ dáng vẻ không tin, sau đó đối với Trình Hoài Cẩn nói: “Cậu cho rằng tôi là kẻ ngốc? Tối hôm qua cậu làm gì đi đâu?”

Trên căn bản Trình Hoài Cẩn mỗi ngày, không phải là hầu như mỗi ngày đều ở cùng y. Quản y chặt chẽ đến nỗi một chút gió thổi cỏ lay trình độ thần kinh căn bản không thua gì y.

Nhưng tối hôm qua đột nhiên liền biến mất không còn tăm hơi, mãi đến tận Lục Lê chìm vào giấc ngủ mới trở về nhà.

Hơn nữa còn mang về một thân mùi nước hoa, sau khi trở lại còn muốn cùng y như vầy như vậy, chờ Lục Lê bị vị kia hun đến đòi mạng không nhịn được đạp cậu một cú xuống đất, Trình Hoài Cẩn liền sung sướng vừa tắm rửa vừa xướng tình ca.

Sau đó sáng sớm hôm nay liền nhìn thấy bìa ngoài tuần san giải trí có một dòng chữ lớn.

Thằng nhóc Trình Hoài Cẩn này ở thành phố B phiên vân phúc vũ*, làm sao có khả năng không quản được một công ty giải trí nho nhỏ như vậy được.

Trình Hoài Cẩn như cô vợ nhỏ bị ông chồng vu oan đổ tội, cậu bất đắc dĩ nói: “Em có đi gặp cô ấy, thế nhưng thật sự không như những gì trên này viết đâu.”

Lục Lê hỏi: “Vậy sao cậu đi gặp cô ta?”

Trình Hoài Cẩn im lặng.

Lục Lê tức giận lên, lại đạp bàn kiếng một cái, ở trong phòng nôn nóng đi qua đi lại, sau đó xông lên nắm cổ áo Trình Hoài Cẩn: “Có phải cậu đang gạt tôi? Tôi là hạng người dễ dãi như thế ư?”

Vẻ mặt Trình Hoài Cẩn ôn nhu nói: “Không phải đâu.”

Lục Lê thật muốn hỏi cậu “Cậu đến cùng có cái gì không hài lòng, tại sao điểm vẫn chưa lên đến một trăm”, y cắn răng, quyết định cuối cùng cùng thằng nhóc này ngửa bài.

Lục Lê đi tới cởi y phục cậu ra, sau đó vội vã không nhịn nổi nói: “Ông đây muốn đè cậu, nhìn cậu còn dám đi ra ngoài hú hí với người khác nữa hay không?”

Mặc dù biết kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị Trình Hoài Cẩn chịch, thế nhưng ít nhất Lục Lê không muốn mình rơi xuống thế hạ phong.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn sủng nịch nhìn y phát điên lên, đợi đến khi xả gần hết quần áo ra, liền đổi khách làm chủ đem nam nhân đặt ở dưới thân.

Lục Lê rất phẫn nộ chỉ trích cậu: “Trình Hoài Cẩn, tôi còn chưa tính sổ chuyện công ty cùng cậu! Mẹ nó cậu ở sau lưng tôi đi ra ngoài cầy cấy hì hục với nữ nhân!” Giọng nói bên trong mang theo điểm sợ hãi như bị vứt bỏ.

Trình Hoài Cẩn quả nhiên trở nên càng cao hứng, cậu cùng Lục Lê nói: “Nếu như anh muốn đem công ty trở lại trên tay mình, em sẽ trả lại cho anh.” Cậu dừng một chút sau đó nói, “Thế nhưng em sợ đến thời điểm đó, kẻ bị vứt bỏ khả năng chính là em.”

Thanh niên đẹp trai lông mày cau lại, trong mắt tích trữ nước, hơi nước cấp tốc ở trong mắt ngưng tụ lại không chịu rơi xuống, cậu ở trên mặt nam nhân ấn xuống một nụ hôn: “Cố tổng, chỉ cần anh nói vĩnh viễn sẽ không cùng em tách ra, em liền đem hết thảy giao lại cho anh.”

Lục Lê bị dáng vẻ cậu đáng yêu mê hoặc một hồi, tiếp theo liền phục hồi tinh thần lại, vốn muốn đem tên biến thái không biết xấu hổ này đá bay đi, nhưng y nuốt giận vào bụng nói: “Chỉ cần cậu hầu hạ thật tốt, giao công ty lại cho tôi, tất cả mọi chuyện cũ tôi đều bỏ qua hết.”

Trình Hoài Cẩn rất kích động, bắt đầu đem y phục cởi xuống.

Trình Hoài Cẩn nói: “Anh không biết là em yêu anh đến nhường nào đâu…”

Lục Lê phản bác: “*** mẹ nó cậu chỉ yêu “Chịch” tôi thôi. Chữ viết Trung Hoa quả nhiên bác đại tinh thâm.”

Đợi đến khi Lục Lê chỉ còn lại quần lót trên người, được Trình Hoài Cẩn đặt ở trên ghế sa lông tiến hành vận động không hài hòa, tu duy y đã mất cảm giác.

Sau đó y sinh không thể luyến nằm ở trên giường, trong đầu vang lên một tiếng ‘Keng’, tiếp theo hệ thống âm thanh truyền tới: “Chúc mừng cậu chủ, hoàn tất thế giới đạt đến một trăm điểm. Xin chờ một chút để tải thế giới tiếp theo…”

Sau khi nói xong có nề nếp, hệ thống lại hưng phấn nói với y: “Cậu chủ cứ phát huy cố gắng thế nhá.”

“…” Cút ngay.

Lục Lê do dự một chút, sau đó nói: “Thế giới tiếp theo mày có thể làm cho tao đừng thấy nó nữa được không?”

Hệ thống hỏi: “Ai vậy?”

Lục Lê nói: “Anh em tốt của tao! Tại sao cả hai thế giới đều có BUG như thế vẫn không chữa trị?! Tao có nên phản ánh hiệu suất làm việc của mày?”

Hệ thống quỷ dị trầm mặc một chút, sau đó nói: “… Được rồi.”

“???”

Hệ thống không nói gì nữa.

Bỗng nhiên Lục Lê có dự cảm xấu.

Trình Hoài Cẩn đang trong phòng bếp làm cơm, thừa dịp còn lại một chút thời gian, Lục Lê buồn chán lấy điện thoại di động ra lướt blog, dự định nhìn lại một chút khu vực bình luận hóa giải một chút tâm tình.

Mỗi ngày đều cập nhật lên blog, Lục Lê lén lút up ảnh Trình Hoài Cẩn lên mạng, vừa bắt đầu trình độ chụp ảnh còn chưa cao, sau đó tay nghề càng ngày càng tốt lên, đem Trình Hoài Cẩn như từ trong tranh bước ra bên ngoài.

Bởi vì sáng sớm tin tức mới đưa ra, khu bình luận cực kỳ sôi nổi, bạn bè phía dưới càng thêm xác định y có chứng bệnh vọng tưởng, khí thế hùng hổ muốn tố cáo y với Trình Hoài Cẩn.

Lục Lê bị mắng tâm tình rất khoan khoái, sau đó đưa ảnh cùng ghi chú đưa lên mạng.

Mỹ đức 520: Ngày đó tui cũng nhìn thấy họ đưa tin, quả là làm việc có hiệu suất thật. Tui hỏi nam thần có chuyện gì xảy ra, nam thần vội vã theo tui giải thích cùng cái cô Bạch gì đó căn bản không có liên quan. Ôi chao, mới vừa vận động xong, eo thật đau nha ~ Lục Lê không đành lòng nhìn lại những điều gây buồn nôn này, mỉm cười nhắm hai mắt lại liền up lên mạng.

Lúc này y nghe được âm thanh hệ thống: “Thế giới mới đã hoàn thành.”

Lục Lê mắt tối sầm lại, cảm giác thần trí bị tróc ra bay ra ngoài, thời khắc cuối cùng khi ý thức biến mất y liền thốt lên một câu vua hố to rồi, blog y mới vừa up lên mạng còn chưa kịp nhìn bình luận phía dưới người ta sẽ mắng y ra sao a a a.

Trình Hoài Cẩn nấu cơm xong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, đầu tiên ló đầu vào trong ngó một chút, sau đó nhìn thấy nam nhân nằm ở trên giường còn đang ngủ, liền rón rén hướng về y đi tới.

Giọng nói Trình Hoài Cẩn chậm rãi: “Cố tổng, ăn cơm thôi.”

Nam nhân vẫn nhắm mắt lại, giống như mọi thời điểm phản ứng của y đều như vậy, dáng vẻ chưa chịu tỉnh dậy.

Trình Hoài Cẩn đã sớm nhìn thấu trò vặt vãnh này, cười một tiếng đưa tay đẩy nam nhân, đầu ngón tay chạm được nhiệt độ có chút lạnh lẽo thì cả người Trình Hoài Cẩn đều cứng ngắc lên.

Giống như dự liệu được gì đó, thế nhưng cậu không chịu tiếp thu, ức chế hai tay run rẩy sờ vào gò má nam nhân.

Ngữ khí Trình Hoài Cẩn vẫn rất ôn nhu, dường như cậu đang đùa giỡn nói: “Anh đừng làm em sợ nha, kết cục này em không muốn nhận lấy đâu.”

Di động không ngừng biểu hiện âm thanh tít tít vang dội, Trình Hoài Cẩn buồn bực quăng nó xuống dưới giường, đem nam nhân mất đi sự sống ôm vào lòng, biểu hiện bi ai.

Thanh niên nói: “Anh đừng dọa em mà, em sợ lắm.”

Hoảng sợ to lớn bao phủ xuống, tuyến nước mắt cậu không khống chế được, từng giọt nước mắt như hạt châu lăn dài xuống dưới.

Cậu khóc lóc nói: “Anh đừng bỏ em lại, em rất sợ hãi.”

(Hết chương 31 – Kết Thúc Thế Giới Thứ Hai)

*“Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨)

Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).

Nguyên tác:

翻手为云复手雨,

纷纷轻薄何须数。

君不见管鲍贫时交,

此道今人弃如土。

[Phiên âm:

Phiên thủ vi vân, phúc thủ vũ,

Phân phân khinh bạc hà tu sổ?

Quân bất kiến Quản Bão bần thì giao,

Thử đạo kim nhân khí như thổ.]

(Dịch nghĩa: Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Bọn người khinh bạc cần chi đếm. Bạn chẳng thấy Quản Trọng và Bão Thúc Nha bạn với nhau lúc nghèo. Đạo ấy người đời nay vứt đi như vứt hòn đất)

(Dịch thơ:

Mây mưa tráo trở bàn tay,

Những tuồng khinh bạc đời này biết bao.

Không coi giao nghị Quản Bào,

Mà nay đạo ấy rẻ sao như bùn.)

(Bản dịch của Trần Trọng Kim)