Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 13




Ba năm không gặp, Lục Lê phát hiện Thư Nhiên có biến hóa rất lớn.

Tây phục màu đen phác họa thân hình thon dài, bộ dáng vẫn nhu hòa như thế, con ngươi nồng nặc đen thui hiện ra sắc thái, lúc trước thấy cậu có vẻ mặt co rúm dường như biến mất không còn tăm hơi, trong ấn tượng khuôn mặt hiện tại tựa như cười mà như không phải cười.

Lục Lê trấn định hỏi: “Cậu khi nào trở về?” Ở bên kia hắn có sắp xếp nhân thủ đi theo Thư Nhiên, nếu như Thư Nhiên có động tác gì hắn đều biết, có thể hắn hoàn toàn không dự liệu được Thư Nhiên đột nhiên trở về nước.

“Ngày hôm nay mới vừa xuống sân bay, nghe nói anh có mặt ở tiệc tối này liền chạy tới.” Thư Nhiên ngồi đối kiện hắn, cầm lấy một ly rượu đỏ đối diện, âu phục cao cấp cài khuyên áo dưới ánh đèn lưu chuyển phát ra ánh sáng hào quang.

Ánh mắt Lục Lê bỗng dưng nhu hòa xuống, hắn nhận ra cái khuyên cài áo kia, là quà sinh nhật hắn đưa cho Thư Nhiên.

Lục Lê hỏi: “Cậu tốt nghiệp rồi sao?”

Thư Nhiên trả lời: “Ừ.”

Hai người trò chuyện việc nhà, cứ như hai người bạn cũ lâu năm gặp lại, trên mặt Thư Nhiên vẫn mang theo ý cười ôn hòa, hoàn toàn không giống như lúc trước vẻ mặt tuyệt vọng cùng bi phẫn.

Lục Lê hỏi hắn: “Sau này về nước cậu dự định làm gì?”

Thư Nhiên xoay chuyển trong tay ly thủy tinh một hồi, cậu nói: “Tạm thời cứ để từ từ rồi tính.”

Câu nói này quá chung chung, Lục Lê không tìm được manh mối, nhưng hắn vẫn phong độ nói: “Nếu như cậu đồng ý, có thể đến công ty của tôi làm việc.”

Ai biết Thư Nhiên lại lắc đầu, khách khí xa cách nói: “Không cần, cảm ơn hảo ý của Diệp tiên sinh.”

Lục Lê vừa muốn nói chút gì đó, liền nghe giọng nữ vui tươi kêu lên: “Diệp tiên sinh!”

Phương Thanh Nhã một thân ung dung từ toilet đi ra, thấy có người cùng ngồi nói chuyện với Lục Lê lập tức cảnh giác, cô ta chạy tới, ngồi vào bên cạnh Lục Lê, dùng tay kéo lại cánh tay hắn, hướng về Thư Nhiên rụt rè cười cợt.

Thư Nhiên không để ý cô ta, sắc mặt thâm trầm nhìn tay cô ta kéo tay người đàn ông.

Phương Thanh Nhã lúng túng thu tầm mắt lại, dùng âm thanh mật ngọt làm cho người khác chán ghét hỏi: “Vị này chính là?”

Lục Lê sủng nịch sờ lên tóc cô, “Bằng hữu trước đây của anh, cậu ta tên là Thư Nhiên.” Rồi hướng về Thư Nhiên nói, “Thư Nhiên, đây là vợ của tôi, Phương Thanh Nhã.”

Phương Thanh Nhã nghe được Lục Lê giới thiệu chính mình như thế, hai mắt trợn to, sau đó nhanh trí đem đầu tựa trên lồng ngực Lục Lê, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người mình yêu.

Thư Nhiên dùng sức bấm ly thủy tinh hiện ra vết nứt, ly thủy tinh vỡ nát đâm vào lòng bàn tay cậu, phát sinh từng trận đau nhói. Cậu dường như chưa phát hiện, ngoắc ngoắc khóe môi, nở nụ cười qua loa.

Cậu dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Cô Phương, thật vui được biết đến cô.”

Lục Lê bị nữ nhân bên cạnh chạm được trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, liếc về hướng Phương Thanh Nhã cố ý làm ra dáng vẻ này, mới đưa ánh mắt chuyển tới trên người Thư Nhiên.

Thư Nhiên đem ly thủy tinh đẩy lên trên đất, phát sinh lanh lảnh tiếng nứt gãy.

Còn tay đang chảy máu giấu ở một cánh tay khác.

Nghe tiếng động một nam phục vụ khác bận rộn đi tới dọn dẹp chỗ ly thủy tinh bể vương vãi.

Thư nhiên nói: “Thật không tiện, không cẩn thận trượt tay.”

Lục Lê đứng lên, thuận tiện đem Phương Thanh Nhã kéo lên, đối với cậu nói: “Chúng tôi còn chưa hướng về Lương lão phu nhân chúc mừng, trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện với cậu được.”

Phương Thanh Nhã trốn ở phía sau Lục Lê, con mắt xoay tròn nhìn Thư Nhiên, thấy được ánh mắt cảnh cáo từ Lục Lê mới dời tầm mắt đi.

Phương Thanh Nhã bị lôi đi không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, Thư Nhiên ngồi ở trên ghế salông phảng phất tao nhã như quý công tử, lại như từ bên trong bức vẽ đi ra.

Phương Thanh Nhã sở dĩ không dám đắc tội Lục Lê, là bởi vì trong nhà Phương Thanh Nhã biết cô đi bar đêm, còn kết giao không ít bạn bè nam thanh nữ tú, người nhà hết thảy phẫn nộ giận dữ với cô.

Trùng hợp Lục Lê đưa ra tờ giấy hợp đồng, mong muốn Phương Thanh Nhã giả làm vợ hắn, sau năm năm sẽ kết thúc, từ đây cho đến khi hết hiệu lực hợp đồng tiền hắn sẽ đều chi trả.

Lục đó Diệp lão gia trong tiệc yến hội vừa vặn nhìn trúng cô, còn đem cô giới thiệu cho Diệp Tu Minh.

Lúc này Phương Thanh Nhã đối với Diệp Tu Minh như nhìn thấy ân nhân, thoải mái kí kết hợp đồng.

Tuy rằng cô mê trai, thế nhưng đối với Diệp Tu Minh chỉ là thuần túy thưởng thức. Không gì khác hơn, chính là ở thời điểm cô ta dụ dỗ Diệp Tu Minh một hồi, lại bị cán bộ kỳ cựu như hắn quát lớn làm cho khiếp sợ. Từ đó về sau Phương Thanh Nhã nghĩ lại, phát sinh chuyện như vậy chỉ có ba loại khả năng, một là Diệp Tu Minh không cứng lên được, hai là chính hắn không có tình thú.

Còn loại thứ ba, trong lòng hắn có người yêu.

Trước cô vẫn cho là loại thứ nhất, có điều bây giờ nhìn lại, khả năng là loại thứ hai đi.

Nếu như Lục Lê biết Phương Thanh Nhã đang suy nghĩ gì, phỏng chừng sẽ trực tiếp nói cho cô ta biết, hắn đối với Phương Thanh Nhã căn bản không có hứng thú.

Hắn đối với nam nhân không có hứng thú, Lục Lê đối với tính cách Phương Thanh Nhã hoàn toàn không cần nói.

Nghĩ tới mỗi lần đều chết tại tiệc kết hôn, Lục Lê muốn cùng nàng giữ một khoảng cách còn không kịp. Nếu không phải thể hiện hình tượng tra công, đồng thời nữ nhân định mệnh chỉ có thể là cô, Lục Lê không muốn dính líu quan hệ với cô ta.

Đáng tiếc Phương Thanh Nhã không biết trong lòng hắn muốn điều gì, vì lẽ đó vẫn đang hồi tưởng hình ảnh vừa nãy.

Phương Thanh Nhã nhạy cảm nhận ra được, hai người này không giống như bạn tốt, cứ như đang nhìn đến người mình yêu, ánh mắt nhìn đối phương hận không thể đem Lục Lê nuốt vào bên trong bụng, Phương Thanh Nhã cảm thấy linh hồn bên trong cháy hừng hực.

Lục Lê bị cô ta hỏi dò vô cùng phiền phức, dáng vẻ bề ngoài vẫn là ôn hòa có lễ, không thể nhịn được nữa sau tìm tới địa phương không ai lui tới nói với cô.

“Nếu như cô quản việc riêng tư của tôi, tôi không ngại ngưng hẳn hợp đồng giữa chúng ta.”

Phương Thanh Nhã lên án hắn: “Vậy anh phải bồi thường gấp đôi phí vi phạm hợp đồng giữa chúng ta.”

Lục Lê nở nụ cười, phảng phất đang cười cô ta không tự lượng sức mình, ngón tay ôn nhu chạm lên cổ đeo trang sức bằng bạc: “Thành phố A do tôi quyết định, hợp đồng do tôi quyết định, cô, cũng là do tôi quyết định!”

Tôi có một trăm loại phương pháp để cô không thể sống ở đây được nữa.

Phương Thanh Nhã giậm chân một cái, âm thanh tức giận nói: “Đáng ghét mà, người ta nói đùa thôi!”

“… Cô thức thời là tốt.” Lục Lê nhìn cả người nổi da gà.

Khi cả hai còn đang nói chuyện, Lương Cảnh bưng ly rượu hướng về Lục Lê đi tới, nhìn về phía Phương Thanh Nhã phất tay, sau đó nắm ở trên vai Lục Lê, đem hắn nài ép lôi kéo đi ra bên ngoài ban công.

Lương Cảnh nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, đối với hắn nói: “Bồi anh đây uống rượu.”

Lục Lê liếc mắt nhìn cậu, nói: “Thư nhiên về nước rồi.”

Lương cảnh: “Tôi biết, cũng nhìn thấy cậu ta tới tham gia tiệc tối.”

Lục Lê muốn biết chuyện bát quái trong nhà Lương gia, không nhịn được hỏi: “Lương gia các người không quan tâm đến cậu ta?”

Lương Cảnh nghiêng đầu, tựa hồ cười cợt: “Đều là ý tứ từ lão phu nhân.”

Lục Lê nhíu mày, hỏi: “Lão gia không biết việc này?”

Lương Cảnh cười nhạo: “Lão bất tử đang cùng một cô gái nhu mềm cầy cấy hừng hực, nào quản những chuyện này.”

“…” Người một nhà này, xem như hắn phục rồi.

Thẳng đến khi tiệc tối kết thúc, Lục Lê không nhìn thấy Thư Nhiên.

Theo tân khách ra về, Phương Thanh Nhã lôi Lục Lê rời khỏi nhà lớn Lương gia, trước khi đi Lục Lê nhìn bốn phía nhiều lần, không phát hiện khuôn mặt quen thuộc.

Hắn thở dài không phát ra tiếng động, cảm giác mình tựa hồ như run lên.

Lục Lê lái xe đem Phương Thanh Nhã đưa về nhà, nhà Phương Thanh Nhã ở bên trong nội thành, nhà Lục Lê ở biệt thự, phương hướng mỗi nhà là một nam cùng một bắc không giống nhau.

Đợi được Lục Lê đem xe phóng tới gara, sắc trời đã ám trầm xuống, tuyết rơi xuống cả một ngày cuối cùng cũng ngừng lại, trên mặt đất dày đặc một tầng tuyết đọng.

Đường phố xung quanh biệt thự Lục Lê được quét tuyết sạch trơn, mảnh đất này là khu nhà giàu, đặc biệt người giúp việc cũng tận tâm tận lực, hiện tại chỉ còn dư lại lớp tuyết mỏng manh bao trùm.

Thời điểm hô hấp Lục Lê mang một trận nhiệt khí, trong không khí lạnh lẽo tung bay, hắn cầm chìa khóa đi tới trước cửa mở cửa.

Nhưng hắn chưa kịp móc chìa khóa ra, đột nhiên một cánh tay xuất hiện giữ chặt đầu của hắn, một cái tay khác cầm khăn mặt đặt tại mũi miệng hắn, trong nháy mắt Lục Lê ngửi được nồng nặc mùi vị liền giãy dụa, hắn tự nhận mình khí lực rất lớn, không nghĩ tới kịch liệt giãy dụa nhưng hoàn toàn không lay động được người đang trói hắn.

Lục Lê hít vào càng nhiều, ý thức hắn càng ngày càng mơ hồ, phạm vi giãy dụa cũng từ từ nhỏ đi.

Cực lực muốn duy trì tỉnh táo, mở to hai mắt vô lực cảm thấy cực kì khó khăn, cuối cùng mắt hắn nhắm lại ngất đi.

Thân thể mềm mại từ từ ngã xuống nằm ở trong lồng ngực người phía sau.

Lúc tỉnh lại Lục Lê muốn chính mình cật lực bình tĩnh.

Bên trong mở ra điều hòa, nhiệt độ rất thích hợp. Dưới thân là nệm mềm mại, trên mắt phủ miếng vải đen, một tia sáng đều không xuyên thấu qua được, càng kỳ quái chính là, toàn thân hắn trần trụi, chỉ mặc trên người một cái quần lót, tứ chi bị trói khuất nhục ràng buộc trên bốn trụ giường.

Hắn giật người, thân thể một chút khí lực cũng không có, xích sắt cùng còng tay va chạm phát ra tiếng vang, còng tay và xích chân có lớp một miếng vải lót mềm mại, thật giống vì phòng ngừa hắn dùng sức sẽ làm trầy xướt da.

Lục Lê thở dài một hơi, hắn nhất định phải biết người bắt cóc hắn mục đích muốn làm gì?

Là kẻ thù? Hay bọn bắt cóc?

Đầu ngón tay lạnh lẽo không hề báo trước chạm vào hắn. Lục Lê bị nhiệt độ này run lên bần bật, mới ý thức được trong căn phòng này ngoại trừ hắn còn có người khác.

Hắn cắn chặt răng, không hề biết trong giọng nói của hắn có chút sợ hãi: “Mày là ai?”

Đối phương không có trả lời, ngón tay lạnh lẽo bị nhiệt độ trên người hắn cảm hóa, có một chút ấm áp, ôn nhu lại lưu luyến đi tới gò má Lục Lê, da mặt nhẵn nhụi như tơ lụa tốt nhất, chạm vào liền không nỡ buông ra.

Lục Lê bỏ đầu qua một bên, chống cự người đó chạm vào mình.

Cái tay kia mang theo một chút tinh tế, Lục Lê không có chút quen thuộc, nhưng hắn lại hết sức khẳng định tay chủ nhân là người đàn ông.

Một người đàn ông, lại phí hết sức mang hắn tới nơi này, còn đem hắn trói lại ở đây…

Lục Lê sởn cả tóc gáy nghĩ đến một khả năng duy nhất, hắn ôm một tia may mắn hỏi: “Anh muốn bắt cóc tôi là muốn tống tiền? Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều thỏa mãn anh.”

Nam nhân cơ bản không nhìn hắn, bám vào trên gương mặt hắn tay bắt đầu chậm rãi hướng phía dưới, không hề có một tiếng động nói ra đáp án mà hắn muốn.

Trong lòng Lục Lê dâng lên một trận tuyệt vọng, thân thể hắn không thể ngăn lại cơn run rẩy.

Hắn ở trong đầu khàn cả giọng hô hệ thống biến mất không còn tung tích.

Chỉ là không có đáp lại.

Chuyện tiếp theo không thể miêu tả.

Không biết qua bao lâu, Lục Lê mở mắt ra, lắc lắc đại não mờ mịt, dưới thân là giường lớn mềm mại. Hắn ngồi dậy, tầm mắt đảo qua bốn phía nhìn bài trí quen thuộc.

Đây là nhà hắn, phòng ngủ hắn, giường hắn.

Hắn hơi động đậy, cảm giác được hạ thân có điểm nào đó đau đớn, tựa hồ đã được xử lý qua, có chút hơi lạnh.

Hồi tưởng lại những sự việc xảy ra trong kí ức, sắc mặt Lục Lê trở nên cực kỳ khó coi, hắn nắm chặt hai tay, trên người không chống đỡ nổi tựa ở trên tường.

Hắn nghe được tiếng vang xích sắt lanh lảnh.

Chăn mỏng che bên dưới thân thể trần trụi, Lục Lê đem chăn xốc lên, nhìn thấy hai chân tinh tế bị dây xích trói chặt, dây xích màu bạc đủ dài để hắn đi lại trong phòng, chỉ cần nhẹ nhàng di động sẽ phát sinh âm thanh rất dễ nghe.

Con mẹ nó chứ hắn dĩ nhiên gặp phải biến thái.

Lục Lê cắn răng, đau lòng không thở nổi, hắn dĩ nhiên không nghĩ tới Thư Nhiên sẽ làm được đến mức độ này.

Nhớ tới chuyện đêm đó, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Lúc này cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Lê phản xạ ngẩng đầu lên, nam nhân mặc áo sơ mi trắng bưng bát cháo đi tới hướng về hắn.

Lục Lê tay cầm đồng hồ đặt ở đầu giường quăng về phía cậu, giọng khàn khàn tức giận, “Cút đi!”

Lục Lê con ngươi đỏ chót, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.

Thư Nhiên né qua, sắc mặt hờ hững hướng hắn đi tới, ở một bên giường ngồi xuống, dùng muỗng khuấy cháo trong bát, hướng về bên trong thở dài.

Tiếng nói của cậy vẫn đặc biệt êm tai: “Anh ngủ hai ngày nay.” Trong giọng nói bao hàm thương tiếc, phảng phất kẻ cầm đầu không phải là cậu.

“Con mẹ nó cậu mau biến ngay cho tôi.” Lục Lê phẫn nộ quát.

Lục Lê nghĩ muốn hất bát cháo đi, Thư Nhiên cầm bát cháo đặt ở đầu giường, hai tay đè lại tay hắn, đem hắn đặt ở trên tường.

Khóe môi cong lên ý cười ôn hòa, Lục Lê cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hắn nhìn Thư Nhiên, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.

“Diệp Tu Minh, anh trốn không thoát khỏi tôi đâu.”