Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập

Chương 10: Theo đuổi anh trai thích rình coi (6)




Lam Tịch vừa đi học về thấy nhà vắng tanh không khỏi nhíu mày.

Cô bức xúc nghĩ: Cái này không công bằng à nha, tên Lam Thần biến thái này còn lắp một đống camera theo dõi trong nhà nối liền với máy tính của anh ta, ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy mình, còn mình tìm anh ta còn phải gọi một cú điện thoại.

Cô khó chịu ấn số di động gọi Lam Thần.

Tại trụ sở công ty Lam thị.

Lisa vừa ôm một chồng hồ sơ vào văn phòng tổng giám đốc thì nghe tiếng chuông điện thoại kêu:

" Yêu anh trai~ Yêu anh trai~ Yêu anh nhất ~~"

- ...- Cô có vào nhầm phòng không vậy???

Càng hãi hùng hơn là Lam tổng giám đốc đang miệt mài kí văn kiện ngay lập tức vứt phăng cây bút chộp lấy điện thoại:

- Tịch, em về rồi à?

Lisa thề là đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nghe thấy tổng giám đốc nói giọng nhẹ nhàng dịu dàng ngọt xớt như vậy!!!

- Sao? Em muốn tới đây à?

- Được, anh cho người đón em.

- Được, tạm biệt.

Vừa tắt máy, Lam Thần ngẩng đầu nhìn Lisa.

- Cô đang làm gì vậy?

- Sếp.. sếp, em đang chuyển hồ sơ.

- Đem vào kho cất đi, tới Thượng Giai Viên đón em gái tôi tới đây.

@_@ Sếp à???

Ngày hôm ấy rốt cuộc nhân viên toàn thể công ty đã được nhìn thấy qua vị tiểu công chúa được giám đốc nâng như nâng hoa hứng như hứng trứng.

Lisa vừa mang Lam Tịch vào văn phòng liền thấy giám đốc của cô mặt mày hớn hở:

- Tịch, tới đây. Anh gọt xong táo cho em rồi nè!

Lisa: Giám đốc, phong thái của ngài trôi về hành tinh nào rồi?

- Vậy giám đốc, tôi đi lấy nước cho...- Gọi tiểu thư là gì được nhỉ?

Lam Tịch mỉm cười thân thiện:

- Chị gọi em là Tịch cũng được.

- KHÔNG ĐƯỢC! - Lam Thần lạnh giọng, chỉ có hắn mới được gọi em ấy như vậy?

Lisa:...

Lam Tịch:...

- Vậy, chị gọi em là Lam Tịch ạ.

Lisa cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, nội tâm thì không ngừng kêu la hú hét giám đốc bị nhập.

...

Lam Tịch tham gia một buổi liên hoan của lớp, cốt là muốn mượn vận lần này hố nam chính một cú.

Cô bị chuốc liền mấy cốc, mặt đỏ lựng hẳn lên, đôi mắt ướt át diễm lệ.

Hệ thống có chế độ chống say nên cô cứ hăng mà diễn.

Lúc này nằm gục trên ghế góc phòng, mặc người khác hát hò.

Lúc này Thẩm Nặc Hàn đi vào KTV liền thấy thiếu nữ nghiêng người trên ghế, trong sáng thuần khiết lại câu diễm nóng bỏng.

Hơi thở hắn bất giác dồn dập.

Ý nghĩ sai lệch không khống chế được,Thẩm Nặc Hàn giả bộ bình tĩnh tiến tới bên người thiếu nữ.

- Lam Tịch?- Thẩm Nặc Hàn giọng khàn hẳn đi nói.

Lam Tịch mơ hồ đáp lại:

- Sao?

Thẩm Nặc Hàn trầm thấp nói:

- Em say sao?

- Ừm.

Thẩm Nặc hàn liền dìu Lam Tịch đứng dậy:

- Anh đưa em về.

Dù sao gã cũng là chủ tịch hội học sinh, lại nổi tiếng cương nghị chính trực, cũng chẳng ai tới cản.

Thẩm Nặc Hàn vừa dìu Lam Tịch ra tới hành lang liền trông thấy Lam Thần lao tới đấm một cú vào mặt gã.

Nhói đau quá độ hắn bất giác buông tay Lam Tịch ra, Lam Thần thuận thế ôm cô vào lòng.

Lam Thần tim suýt nhảy ra ngoài, hắn vừa rồi xem qua CCTV quán KTV này không khỏi phẫn nộ. Giọng nói khàn, ánh mắt trầm mê của Thẩm Nặc Hàn hiện lên trong đầu Lam Thần, hắn biết điều đó có nghĩa là gì.

Vô số lần quan sát Lam Tịch qua máy quay, bộ dạng của hắn chính là như vậy.

Thẩm Nặc Hàn hoảng sợ nhìn con mắt sắc lẹm của Lam Thần, ánh mắt kia nếu có thể giết người có lẽ giờ gã đã bị phanh thây nghìn mảnh.

Lam Tịch đang trong lòng Lam Thần, sợ rằng sẽ đánh nhau to, bèn cất giọng nhỏ:

- Về nhà.

Lam Thần bao nhiêu lửa giận bỗng xẹp đi hết, cúi người bế bổng Lam Tịch lên bước đi.

Lam Thần ôm Lam Tịch vào ô tô, cẩn thận cài giây an toàn cho cô.

Dọc đường Lam Tịch một lời không nói, khuôn mặt đỏ ửng ngất ngây nhìn Lam Thần.

Không nghĩ tới Lam Tịch sau khi say bộ dáng lại thêm phần khả ái như vậy.

Lam Thần không nhịn được lên tiếng:

- Tịch.

- Dạ?

- Em nói xem, anh là gì của em?

Lam Tịch mỉm cười, chúi người tới hôn lên má Lam Thần:

- Anh trai em.

Lam Thần đầu vang lên một tiếng nổ thật to. Hắn cảm nhận được đôi môi mềm mại của em ấy đáp lên má hắn.

Lam Thần phanh xe một cái, quay tới ôm lấy Lam Tịch vào lòng, nhanh chóng ngậm lấy môi Lam Tịch, điên cuồng âu yếm, điên cuồng cắn xé.

- Tịch, anh yêu em, yêu em rất nhiều.

Lam Tịch nửa tỉnh nửa mê cười khúc khích:

- Em cũng yêu anh.

Lam Thần càng mừng rỡ. Mặc kệ có phải giờ đây em ấy vì say mà nói hay không, mặc kệ sau này em ấy có ghét bỏ hắn, hắn giờ phút này thực chỉ muốn chiếm lấy em ấy hoàn toàn, giam giữ em ấy bên mình.