Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Quyển 4 - Chương 42: Ngược vương gia phúc hắc cặn bã 8




Đại điển sắc phong còn chưa kịp cử hành, sứ đoàn của Tây Kỳ đã đến kinh đô.

Giống như những vị Hoàng đế khác, Mạc Sinh Bạch cũng chuẩn bị yến hội ở hoàng cung, ngoài mặt chính là thể hiện một chút phong phạm của nước lớn, dù sao người ta cũng là tới nghị hòa, nhưng thực chất chính là để cho những nước khác nhìn xem kinh đô của Đông Doanh quốc giàu mạnh đến cỡ nào, không phải là nơi để lũ ngoại bang các ngươi có thể tùy tiện dòm ngó.

Mùa đông còn chưa bắt đầu, bầu trời kinh đô khó có được một lần trong xanh. Kinh đô ban ngày nhìn qua thần thánh trang nghiêm không thể xâm phạm, kinh đô ban đêm lại hoàn toàn tương phản, xa hoa truỵ lạc, khắp nơi đều là cám dỗ.

“An vương, An vương xin dừng bước!”

Mạc Ứng Đường xoay người, chỉ thấy người tới một thân hồ phục xanh ngọc, mày kiếm mắt sắc, lộ ra một cỗ anh khí “Hóa ra là Tứ hoàng tử à.”

Hách Liên Hoành cười “Đây là Đông Doanh quốc, cũng không phải Tây Kỳ, An vương gọi tại hạ một tiếng Hách Liên là được rồi.”

“Lễ không thể bỏ.” Mạc Ứng Đường vẻ mặt nghiêm túc “Hách Liên hoàng tử cũng gọi bổn vương như vậy là được.”

“Hách Liên là lần đầu tiên đến kinh đô, không biết An vương có thể mang theo Hách Liên đi thăm thú một chuyến không? “

Mạc Ứng Đường nhíu mày “Hoàng thượng đã vì sứ đoàn cung cấp không ít quan viên tiếp đón, Tứ hoàng tử sao lại phải tìm bổn vương đi thăm thú?” Ý cự tuyệt trong lời nói vô cùng rõ ràng. Còn chưa thăm dò được tâm tư Mạc Sinh Bạch, Mạc Ứng Niên sẽ không tùy tiện gặp riêng người khác, nếu lúc này cùng hoàng tử địch quốc nhấc lên quan hệ gì đó, cái mũ thông đồng bán nước này y thật sự gánh không nổi đâu.

“Vương gia ngay cả cùng Hách Liên ăn một bữa cơm cũng không cho mặt mũi sao?” Con ngươi Hách Liên Hoành thâm trầm hơn một ít, màu lam nơi đáy mắt cuồn cuộn thứ cảm xúc không biết tên.

“Thật không dám giấu, bổn vương còn có chuyện quan trọng cần làm, không quấy rầy nhã hứng của Tứ hoàng tử, mạn phép.”

Hách Liên Hoành nhìn theo bóng dáng Mạc Ứng Đường, cười có chút tà khí “An vương, tiệc tối đêm mai gặp sau.”

Quốc yến. Hết thảy ngay ngắn theo trình tự.

Mạc Sinh Bạch nhập tọa, tầm mắt của hắn vừa lúc có thể bao quát toàn bộ yến hội “Ban tọa.”

Vương Thọ đứng phía sau Mạc Sinh Bạch, lúc này thoáng bước lên trước vài bước, cao giọng hô “Ban tọa!” Thanh âm lanh lảnh được cố ý kéo dài, đủ để cho mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Mỗi bàn tiệc đều có hình chữ nhật, rất dài, sứ đoàn ngồi phía dưới tay trái của Mạc Sinh Bạch, mà bên phải là dựa theo thứ tự chức quan của Đông Doanh quốc mà ngồi. Bên trái là Hách Liên Hoành, bên phải là Mạc Ứng Đường, hai người vừa lúc đối diện, Hách Liên Hoành hướng Mạc Ứng Đường nhếch miệng cười, giống như ngày hôm qua chưa từng phát sinh chuyện khó xử gì.

Mạc Sinh Bạch bất động thanh sắc mà đem hết thảy nhìn trong mắt “Khai tiệc.”

Lời nói vừa dứt, cung nữ mặc cung trang hồng nhạt nối đuôi nhau bước vào, cái loại món ăn đa dạng bày kín từ đầu đến cuối mỗi bàn, bố trí xong xuôi, bên cạnh mỗi vị quan viên lẫn sứ đoàn đều để lại một cung nữ bộ dạng không tầm thường hầu hạ, bưng bình rượu ngon, tùy thời rót đầy rượu.

Nếu nói là quốc yến, vậy không thể chỉ có uống rượu ăn cơm thuần túy, nên ca múa biểu diễn cũng không hề ít. Tiếng đàn, vũ nữ, rượu ngon, mỗi một thứ đều hấp dẫn lòng người, nhưng người của sứ đoàn lại không ai lộ vẻ si mê, trái ngược với phần lớn quan viên Đông Doanh quốc, biểu tình kia cũng là say, chỉ là không biết say rượu, hay là say tình. Mạc Sinh Bạch có chút thất vọng với đám quan viên của Đông Doanh quốc, nhẹ nhấp một ngụm rượu, biểu diễn này với hắn thật quá ngu ngốc vô vị.

Ca múa biểu diễn rốt cuộc chấm dứt, vũ nữ nhạc công theo thứ tự lui ra.

“Hoàng thượng.” Hách Liên Hoành đột nhiên đứng lên “Ca múa biểu diễn vừa rồi thật sự rất phấn khích, có điều…”

“Hách Liên hoàng tử đường xa mà đến, nếu có điều gì muốn nói thì không cần ấp a ấp úng, cứ nói đừng ngại.”

“Chúng ta lần này đến đây, không chỉ mang theo thái độ nghị hòa, còn mang đến thành ý nghị hòa của chúng ta.” Hách Liên Hoành có chút tự đắc cười cười “Phụ hoàng đưa tặng viên minh châu ông yêu nhất cho ngài, Hoàng thượng. Xin mời Lạc Nhạn công chúa của Tây Kỳ!” Hách Liên Hoành vỗ vỗ tay.

Ánh mắt người trong điện đều tập trung vào một thân ảnh hồng y đột nhiên xuất hiện, nữ tử kia dung mạo như phù dung vừa nở, mày như họa, eo nhỏ thon gầy không thể nắm giữ, dịu dàng bước tới, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng tuyệt đối có thể gọi là vưu vật.

Hách Liên Yên chậm rãi đi đến trong điện, tư thái uyển chuyển, có thể nói mỗi bước chân đều như nở ra một đóa hoa sen. Nhẹ nhàng thi lễ “Hoàng đế bệ hạ vạn phúc.”

Mạc Sinh Bạch thế nhưng lại không có cảm giác gì, trước đây ở hiện đại có dạng mỹ nhân nào hắn chưa từng gặp qua chứ, có điều đây lại là mỹ nữ cổ đại hàng thật giá thật “Lạc Nhạn công chúa mời đứng lên. Trẫm đã sớm nghe nói dung mạo của Lạc Nhạn công chúa có thể làm rơi cả cánh chim nhạn trên bầu trời, nay được diện kiến người thật mới biết được, công chúa quả nhiên là tuyệt sắc! Thật sự là khuynh quốc khuynh thành.”

Cho dù đẹp, thân phận vô vàn cao quý thì sao chứ, vẫn tránh không khỏi vận mệnh bị xem như một công cụ hòa thân. Đã sớm nghe nói Hoàng đế Đông Doanh quốc lãnh huyết vô tình, tàn bạo bất kham, Hách Liên Yên vốn cho rằng mình nhất định sẽ rơi vào miệng hổ, không hề ngờ tới vị Hoàng đế Đông Doanh quốc này khi tận mắt nhìn thấy lại tuấn mỹ vô song đến vậy. Lại nghe được vị cửu ngũ chí tôn kia dùng thanh âm từ tính khen ngợi chính mình khuynh quốc khuynh thành, hai gò má Hách Liên Yên không khỏi nhuộm một mảng hồng như ráng chiều. Bộ dáng ngượng ngùng này không làm cho Mạc Sinh Bạch cảm thấy có bao nhiêu đẹp, nhưng lại làm cho đám quan viên xung quanh nuốt một ngụm nước bọt.

Mặt không đổi sắc cũng chỉ có Mạc Sinh Bạch, Mạc Ứng Đường, còn có vị thân ca ca của Lạc Nhạn công chúa, Hách Liên Hoành.

“Không biết Hoàng thượng có hài lòng với Lạc Nhạn không?”

“Lạc Nhạn công chúa là một mỹ nhân, trẫm tất nhiên là hài lòng, có điều…”

Nghe ra trong câu nói của Mạc Sinh Bạch có một tia uyển chuyển cự tuyệt, Hách Liên Hoành không khỏi sốt ruột “Có điều chi? Hoàng thượng nếu cưới công chúa xinh đẹp nhất của Tây Kỳ quốc chúng ta, không chỉ khiến quan hệ hai nước giao hảo nhiều đời, còn có thể tạo nên một giai thoại đẹp. Cớ sao lại không làm đây?”

Mạc Sinh Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn Hách Liên Hoành một cái “Hoàng tử không cần sốt ruột, trẫm còn chưa nói xong mà? Trẫm có thể thú một người thuộc hoàng thất Tây Kỳ quốc, có điều người đó không phải Lạc Nhạn công chúa.”

“Cái gì?” Hách Liên Hoành có chút giật mình.

Mà cùng lúc Hách Liên Yên cũng giật mình, ủy khuất trong lòng nàng càng nhiều, hốc mắt hồng hồng, giống như giây tiếp theo có thể rơi lệ.

Đem cảm xúc của chính mình che dấu tốt, nhìn thoáng qua Mạc Ứng Đường bộ dáng thờ ơ khi nãy, phát hiện vị An vương kia cũng là cũng là biểu tình hoang mang, Hách Liên Hoành dứt khoát hỏi “Hoàng thượng có điều không biết, Lạc Nhạn không chỉ là công chúa đẹp nhất của Tây Kỳ, cũng là công chúa Tây Kỳ duy nhất có độ tuổi phù hợp, còn lại hai vị công chúa, một ba tuổi, một mới một tuổi.”

“Trẫm biết.”

“Vậy, lời ấy của Hoàng thượng là có ý gì?” Đôi mày Hách Liên Hoành nhịn không được chau lại, trong hồ lô của Hoàng đế này rốt cuộc giấu thứ gì đây? Nhưng mặc kệ thế nào, để có thể làm cho phụ hoàng vui vẻ, lần hòa thân này nhất định phải thành công, gã không hề dám quên những huynh đệ khác của gã lúc nào cũng như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm đế vị.

“Hòa thân, cũng không phải chỉ có công chúa.” Mạc Sinh Bạch ngữ khí bình thản mà tung ra một câu sấm sét. Không chỉ có người của sứ đoàn rơi vào mơ hồ, ngay cả các đại thần của Đông Doanh quốc cũng bị lời này trực tiếp đánh cho hôn mê.

Hách Liên Hoành trăm triệu lần không ngờ Hoàng đế sẽ đưa ra yêu cầu khó tin như vậy, dự cảm xấu nháy mắt tập kích gã, chỉ có thể cứng ngắc hỏi “Không biết Hoàng thượng coi trọng vị hoàng tử nào của Tây Kỳ?”

Mạc Sinh Bạch mỉm cười “Trẫm chỉ từng gặp duy nhất một vị hoàng tử Tây Kỳ, chính là ngươi.”

Mặt Hách Liên Hoành nháy mắt trắng bệch “Hoàng thượng là đang nói đùa sao?”

“Tứ hoàng tử có từng nghe qua câu này chưa? Quân vô hí ngôn.”

Gió đêm phần phật thổi đến, Hách Liên Hoành cảm thấy chính mình như rơi vào hầm băng, từ trong đến ngoài đều rét lạnh.