Con đường mòn uốn lượn chạy quanh được bao bọc hai phía bởi núi non hùng vĩ, bạt ngàn cùng với rừng cây rậm rạp, âm u tạo ra bức tranh như tô như hoạ. Vẫn chiếc xe ngựa rèm đỏ xa hoa của Cửu vương phủ chỉ khác là mấy thứ dạ minh châu linh tinh gì đó đã bị Dạ Vũ tháo xuống bán sạch, đem cứu tế nạn dân cho nên giờ khắc này nhìn vào có chút trống trải.
Đoạn đường trước mặt có vẻ hiểm trở và hoang vu hơn bận đi, Dạ Vũ nhìn xung quanh lay động Cố Huyền Mặc: "Ta cứ có cảm giác bất an thế nào ấy."
"Hẳn là có người sẽ không để chúng ta thuận lợi về kinh." Cố Huyền Mặc theo bản năng còn chưa kịp giơ móng vuốt nắm lại bàn tay trước mặt, đã nghe tiếng của tên đệ khống nào đó.
"Lấy cái tay của ngươi ra, ai cho ngươi đụng chạm tiểu đệ ta." Quân Duệ nhíu mày nhìn bọn họ.
"Thế sao ngươi lại nắm lấy tay ta." Ly Huyên bên cạnh thắc mắc hỏi anh.
"Ấy, giữa ta với ngươi thì lại khác, chúng ta là phu thê không phải sao?" Quân Duệ ôn nhu giải thích.
"Bất quá cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi, hai người bọn họ mới thực sự..." lời còn chưa nói hết, mũi tên to tướng "Xoẹt" một tiếng, xe gió lao vào, cắm thẳng vào khoảng không sát bên cạnh Quân Duệ.
"Cẩn thận!" Cả nhóm người bắt đầu đề cao tinh thần, đối phó với biến cố trước mặt.
Cố Huyền Mặc nhanh chóng phóng tín hiệu lên trời cầu cứu viện binh xung quanh, ra lệnh ảnh vệ đang ẩn nấp lập tức xuất thủ bảo hộ bọn họ, nhưng lần này, đối phương người đông thế mạnh, e rằng khó có thể bình yên thoát khỏi vòng vây.
"Xoẹt xoẹt xoẹt..." trận mưa tên kinh hoàng từ không trung bắn xuống ngự liễm đỏ rực, vài cây còn xuyên qua lớp gỗ, cắm sâu vào trong, khiến lòng người hoảng hốt.
Cố Huyền Mặc nói: "Xe này sợ không bao lâu nữa sẽ bị phá vỡ."
Bên ngoài ảnh vệ tinh anh, lấy một địch mười, hạ gục không ít sát thủ, chỉ tiếc là đối phương thế công kỳ lạ, ra tay quyết liệt, muốn quyết tâm một đường đẩy bọn họ vào chỗ chết đây mà.
Dạ Vũ lao ra khỏi xe ngựa, giữ lấy dây cương, thay thế vị trí xa phu, đánh xe lao ra khỏi vòng vây.
"Tiểu Vũ bên ngoài nguy hiểm lắm, mau vào trong." Quân Duệ thấp thỏm lên tiếng.
Cố Huyền Mặc không nói gì, thân ảnh cũng lập tức ra bên ngoài xe, âm thầm ngồi bên cạnh Dạ Vũ, yên tĩnh nhìn y.
Ái nhân của hắn chính là người như vậy, bộ dáng tiểu yêu tinh ngu ngốc nhưng lại mang nội tâm trắc ẩn rộng lượng, thấy chuyện bất bình nhất định sẽ ra tay tương trợ, còn có một thân hảo công phu không phù hợp với dáng vẻ bất cần của y đi. Tiếc rằng, tại thời cổ đại tầng tầng lớp lớp cao thủ như mây này, ai cũng thân thủ võ công cao cường thì Dạ Vũ chưa chắc thích hợp đối kháng lại.
Thấy Cố Huyền Mặc cũng đi ra, Dạ Vũ đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, lo lắng nói: "Anh còn không vào trong, em nhất định sẽ không sao."
"Ân, anh đã mất em một lần, tuyệt đối không để mất em lần nữa, chúng ta chính là có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chịu." Cố lão công thâm tình nhìn tiểu kiều thê hắn từng một lần đánh mất.
"Giá!" Dạ Vũ đẩy nhanh tốc độ, một đường xông về phía trước, bỏ lại đám sát thủ còn đang bất ngờ chưa biết chuyện gì xảy ra.
Xe ngựa thoát khỏi vòng vây, băng qua đoạn dốc gập ghềnh, tiến gần tới phía vực thẳm sâu vạn trượng, nhìn không tới đáy.
Dạ Vũ còn chưa quên lúc vừa tới nơi đây, y khen phong cảnh như tranh hữu tình, non xanh nước biếc xôn xao lòng người. Thời khắc này, y chỉ có suy nghĩ: [Mịe nó, núi đá gì đó, sông nước gì đó, vực thẳm gì đó, biến mịe hết đi, trái tim yếu đuối của bảo bảo không thể hold nổi đâu.]
Đánh xe ngựa vượt qua hiểm cảnh trước mặt còn cam go gấp ngàn lần những lần y tham dự các cuộc thi lái xe vượt địa hình toàn quốc, nhớ lại thời oanh liệt trước kia, so với hiện tại không khác gì muối bỏ biển.
Ngựa vẫn đang vững thế tiến về phía trước, mắt thấy còn chút nữa sẽ tiến vào địa hạt Thanh Lương. Trái tim đang treo lên của mọi người cũng thả xuống phần nào.
Ta nói, vừa mới thả xuống, đã thấy quả đạn pháo từ đằng xa phóng tới, đậu xanh, cũng quá là hãi hùng rồi đi.
"Tất cả lao ra khỏi xe, NHANH!" Dạ Vũ vừa hét lên dứt câu, lập tức phanh lại xe ngựa "Giá" một tiếng, đã được Cố Huyền Mặc ôm vòng lấy, lăn xuống tán cây gần đó, hắn dùng thân mình chắn cho y, nghe âm thanh xương cốt va vào thân cây cũng đau điếng.
"Anh không sao chứ?" Dạ Vũ bất an vỗ vỗ người Cố Huyền Mặc, hắn cố gắng mặc kệ cơn đau đang lan tràn khắp thân mình, đáp lại hai tiếng không sao.
Ngay sau đó đám cỏ dại bên trái hai người cũng có vật khổng lồ được trùm kín từ xa lăn tới, Ly Huyên ló đầu ra nhìn hai người kia, sau đó tháo xuống mảnh áo choàng đang quấn lấy cậu cùng Quân Duệ.
Chỉ một khắc bọn họ vừa rời khỏi xe ngựa, liền nghe thấy tiếng nổ "Ầm" chấn động bốn phía núi rừng, chim chóc bay tán loạn, ngự liễm đỏ rực vừa rồi còn nguyên vẹn lúc này không còn trông thấy hình dạng, rơi rớt lại những mảnh vụn gỗ cùng rèm trướng đang bị lửa thiêu đốt. Phải nói sức oanh tạc của đạn pháo thật sự ngoài sức tưởng tượng, nếu ban nãy bọn họ không ra ngoài kịp thời thì đã thịt nát xương tan, về chầu ông bà rồi còn không biết đã xảy ra chuyện gì.