Dạ Vũ không nhanh không chậm, một lượt nói ra lời thoại mà vốn Tứ hoàng tử Quân Ngạo đã chuẩn bị kỹ lưỡng để trả lời trước đại điện ý đồ thuyết phục Hoàng thượng cùng triều thần cho phép hắn ta thị sát Đồng Lương. Không thể phủ nhận, biết trước kịch bản gì đó chính là lợi thế đi!
Lời nói hùng hồn, câu từ chắc nịch, lý lẽ đầy đủ, khiến người nghe không thể tìm ra sơ sót, cả triều đình ai cũng nhất trí khen ngợi, chỉ có mỗi mình Quân Ngạo biết, những gì mà y vừa nói, hoàn toàn chính là suy nghĩ trong đầu hắn, chỉ có một mình hắn ta mới biết, sao lại có thể như vậy được?
Quân vương vốn muốn cho Thái tử cơ hội lập công trước mặt triều thần, lại có thêm lời lẽ sắc bén vô cùng thuyết phục người nghe của Cửu hoàng tử, trách nhiệm trị thủy Đồng Lương này không nói hai lời, liền rơi vào người hai huynh đệ Dạ Vũ.
Bãi triều, Thái tử lôi kéo Dạ Vũ gặng hỏi: "Rốt cuộc tại sao đệ lại muốn chúng ta nhận nhiệm vụ lần này? Còn có đệ cũng chưa thông qua ý kiến của ta đi?"
"Hoàng huynh nghe đệ nói, cơ hội lần này chính là trời tạo điềm lành, chuyện này chúng ta cứ cố gắng hết sức, còn thành bại thế nào, đệ cực kỳ tín nhiệm năng lực của ca ca." Dạ Vũ vỗ vai Quân Duệ. Y biết ca ca y không phải kẻ phàm phu, chỉ vì đứng trước Quân Ngạo đầy âm mưu quỷ kế, anh vẫn là thiếu mất cơ hội tỏa sáng, lần này nhất định phải khiến Thái tử rạng danh thiên hạ.
.
Ngày bọn họ xuất phát đến Đồng Lương thị sát, trên chiếc xe ngựa nguy nga lộng lẫy đính không ít dạ minh châu phát sáng cùng điểm tâm xa hoa, Dạ Vũ có cảm giác không biết là đi cứu tế hay đi nghỉ mát nữa, làm người giàu chính là thật thích thú.
"Tại sao đệ lại dẫn hắn theo?" Quân Duệ nhìn tên nam nhân đang ngồi ngay cạnh tiểu đệ nhà mình, mới hôm trước còn là chính thê của anh, hiện tại đã là cận vệ bên cạnh tiểu đệ Cố Huyền Mặc.
"Huyền Mặc rất có kinh nghiệm trong chuyện trị thủy này, sẽ giúp ích được cho chúng ta." Cực kỳ dối trá!
"Thế tại sao để lại dẫn cả cậu ta theo?" lần này, Quân Duệ nhìn sang tiểu nhuyễn manh Ly Huyên đang ngồi co ro trong góc xe, cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình.
"Tiểu tẩu tử vừa đáng yêu lại khiến người ta thương như thế, nếu để tẩu ấy ở nhà một mình, chúng ta chính là không thể yên tâm." Dạ Vũ vô cùng thấu tình đạt lý.
Ai mới không yên tâm về tên ngốc đó, ngốc chết cậu ta luôn, mỗ Thái tử nào đó vô cùng biệt nữu.
.
Xe ngựa rốt cuộc cũng tới Đồng Lương, bốn bề heo hắt thê lương, chạy mãi mới tìm được quán trọ tồi tàn, đoàn người xuất thân danh giá thập phần miễn cưỡng ngủ lại một đêm.
Chủ trọ chỉ còn hai phòng, Quân Duệ vốn muốn ngủ cùng tiểu đệ lại bị hai người Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc khăng khăng bác bỏ, đành phải chia ra anh ngủ cùng Cố Huyền Mặc, còn Dạ Vũ với Ly Huyên chung phòng.
Sóng yên biển lặng mới là điều đáng ngờ, Cố Huyền Mặc cùng Quân Duệ chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác, nửa đêm chợt nghe tiếng thích khách tấn công.
Ảnh vệ đã ẩn nấp từ trước bao vây bắt gọn thích khách, nhưng những tên đó thà tự sát cũng không khai ra chủ mưu phía sau, hoàn toàn không gặt hái được thông tin nào.
Mọi người sau trận ầm ĩ liền tản về phòng, chợt thấy thị vệ bưng lên chén thuốc Thái tử căn dặn từ trước, anh vốn thân thể suy nhược, bệnh trạng từ nhỏ, là một siêu thuốc chính hiệu, cả đêm nay xảy ra khá nhiều biến cố, đến giờ mới có thể uống thuốc.
Tay cầm bát thuốc vừa đưa lên miệng, đã bị Ly Huyên từ đằng xa chạy nhanh tới đổ đi, chỉ thấy nước thuốc vừa chạm vào đất đã sôi xèo xèo, không dám hình dung nếu Quân Duệ uống hết chỗ đó vào người sẽ như thế nào.
Vừa định bắt tên thị vệ dâng thuốc đã thấy gã tự sát, ảnh vệ đưa tay chạm vào khuôn mặt gã, lột ra được tấm mặt nạ dịch dung, có thể đoán được chủ mưu khá thấu hiểu về thói quen của Thái tử.
Quân Duệ đảo mắt nhìn sang Ly Huyên đang nép bên góc kia, chỉ thấy cậu nắm chặt mu bàn tay của mình, đôi mắt to óng ánh nước mắt thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, liền hướng cậu ta nói: "lại đây."
"Ca à, tiểu tẩu tử vừa rồi đã cứu huynh một mạng nha." Dạ Vũ không đoán được Quân Duệ nghĩ gì.
"Cô nói ngươi lại đây." Quân Duệ vẫn một mực nhìn thẳng vào tiểu bạch liên đang run run vì lo sợ.
Cậu từng bước từng bước đi đến bên cạnh anh, bỗng bàn tay to lớn chạm lấy tay cậu, vạch ra liền thấy vết thương bỏng chói mắt do nước thuốc lúc nãy không cẩn thận trúng vào.
"Tại sao lại bất cẩn như vậy?" Quân Duệ nhíu mày cảm thấy vết bỏng thập phần gai mắt.
"Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta ra ngoài trước." Cố Huyền Mặc chính là thức thời như vậy. Còn cực kỳ tri kỷ đóng cửa lại dùm hai người bọn họ, hoàn toàn quên mất chuyện hắn mới là người cùng phòng với Thái tử.