Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 175: Chương 175





“Tên bán nam bán nữ chết tiệt này, nhanh chóng thả bọn ta ra! Còn có ngươi giam các huynh đệ ta ở nơi nào rồi?” Đường Kính gào thét thất thanh, làm náo động cả tầng hầm nơi đây.

Hướng Thiên Quốc lắc lắc ly rượu đang cầm, nhìn thẳng vào gã: “Còn làm ồn nữa, ta phanh thây bọn họ.

”“Ngươi…” Đường Kính lúc này vừa muốn kêu gào, lại không dám chọc tức kẻ trước mặt, vùng vẫy tay chân bị trói chặt trên giường, lại xoay đầu nhìn xung quanh một lượt, nơi này hệt như bên dưới tầng hầm trú ẩn, phòng ốc thông thoáng, được thiết kế cũng quá mức tinh vi, tại góc khuất nơi Hướng Thiên Quốc ngồi còn có màn hình quan sát lối ra vào.

“Tốt nhất thì nên giữ gìn hơi sức, bằng không, chẳng còn mạng mà nhìn thấy ánh sáng bên ngoài đâu.

” Hướng Tư lệnh lời nói uy phong, dù không chứa sát khí nhưng cũng khiến người nghe nể sợ.

Giơ tay cầm chặt mặt dây chuyền hình chữ Thiên, lại bị Đường Kính phát hiện: “Trả lại cho ta, ai cho ngươi lấy đồ của ta? Tên bất nam bất nữ này!”“Món vật này, ta coi như lệ phí ăn ở của ngươi tại đây, mạng này, là ngươi nợ ta, hãy nhớ lấy.

” Hướng Thiên Quốc nắm chặt đồ vật trên tay, xoay người ra ngoài, còn ở lại nơi này, chỉ làm trái tim y quyến luyến khó buông.


…“Tiểu Thiên, ca ca có thứ này hay lắm tặng đệ nè.

” Cậu thiếu niên chừng mười ba tuổi giơ ra mặt dây chuyền hình chữ Thiên được xỏ vào sợi dây đỏ, “có đẹp không hả?”Bé trai nhỏ con hơn thoạt nhìn chỉ bảy, tám tuổi khóc hu hu: “Thứ này quý quá, đệ không dám nhận, ca ca cực khổ khuân vác ngoài công trường, hức.

.

hức.

.

ăn không đủ no, mặc cũng chẳng ấm, hức.

.

ca mua cho ta món đồ này làm gì?”“Ngoan ngoan, tiểu Thiên ngoan, mau nín nào.

” Cậu thiếu niên ra sức dỗ dành bé trai, cậu có thể nhịn đói, nhịn khát, lao động vất vả, bất quá sinh nhật tám tuổi của tiểu Thiên thì không thể qua loa được.

Đưa tay đeo dây chuyền vào cổ đứa bé, thiếu niên cười khà khà, “nhìn xem, tiểu Thiên của ca xinh đẹp chưa nè, sau này nhất định sẽ mê chết hàng vạn thiếu nữ nha.

”Tiểu Thiên nước mắt nước mũi ngắn dài, nghĩ thầm, lớn lên y sẽ gả cho ca ca nha, mới không thèm lấy nữ nhân nào đó đâu…Hồi ức ngọt ngào thuở nhỏ lại không kém phần bi ai, khổ sở, Hướng Thiên Quốc đi ra khỏi tầng hầm Tư Lệnh phủ, lên chiếc xe tư nhân, chưa tới nửa canh giờ, liền dừng tại trà quán Thanh Đình, tiến vào bên trong nháy mắt ra hiệu với chủ quán, tiểu nhị liền dẫn y đi vào phòng thượng khách.

Cửa phòng đóng lại, Hướng Thiên Quốc tại vị trí bình sứ cắm hoa, xê dịch nó theo hướng chuẩn xác, liền thấy mảng tường lớn, gõ theo tiết tấu nào đó, bức tường liền mở ra, bên trong chính là căn cứ nghiên cứu lớn nhất của quân phiệt đặt tại Thanh Xuyên, hay nói đúng hơn là Hoa quốc.

Trên bàn tròn trong phòng chỉ huy hiện tại không ít mặt mũi các vị lãnh đạo cấp cao, mà nếu như Cố Huyền Mặc ở đây, hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên, hầu như chẳng có người nào là hắn không quen.


“Lần này sao lại lớn chuyện như vậy?” Người lên tiếng là Ngạo Kiều, em trai của Ngạo Dịch, nhị đương gia chuyên làm mưa làm gió tại Thanh Xuyên.

“Một lũ vô dụng!” Vị ngồi trên ghế chủ tọa tức giận, chính là Ủy viên ban lãnh đạo chính phủ, Tả Duy Nghiệp, người nổi danh cần kiệm, công chính.

“Người đừng bực tức, kẻo tổn hại thân thể.

” An Tử Cần, nhị thúc của An Tử Huyền và An Tử Phàm, lão cũng chính là kẻ chủ mưu vụ tai nạn biến động loạn dân, giết chết An Tử Huyền trước đây, không ngờ nước đi ấy đã tạo cơ hội cho Cố Huyền Mặc xuyên vào, dự tính giết đi đứa cháu đích tôn vô dụng, lại rước về vị tôn đại phật đỉnh thiên lập địa.

Ngồi xung quanh còn có các vị quan chức cấp cao, đại khái là phe phái mục ruỗng, bào mòn quốc gia, xã tắc.

“Tên Ngụy Kỳ Nhiên này, giữ lại không được, mà giết đi cũng không xong.

” Người ngồi bên phải cau mày suy nghĩ.

“Đích tử độc tôn của Ngụy gia, nếu như có mệnh hệ gì, chuyện này liền rắc rối.


” An Tử Cần không đồng ý với quyết định xử trí Ngụy Kỳ Nhiên.

“Cạch” cửa phòng mở ra, nhóm người mặc áo blouse, đeo khẩu trang, đội nón bảo hộ tiến vào, kẻ dẫn đầu cởi mũ xuống, lộ ra gương mặt không phải người Hoa quốc, ngữ âm bập bẹ: “Nhóm người thử thuốc đều đã mất hết lý trí, xem ra bị tác dụng thuốc chi phối hoàn toàn, đều không có ai kháng lại được, làm sao tìm được vaccine, tìm được kháng thể đây.

” Ông ta chính là đại diện nghiên cứu đế quốc phái tới, tên là Môn Kinh.

“Lại thất bại, đã là nhóm người thứ ba rồi, chẳng phải ông nói thể trạng người Hoa quốc rất tốt, không tới mười người sẽ tìm được thuốc sao? Hiện tại xem đi, gần trăm người rồi, cấp trên cũng phái người điều tra, chuyện này chỉ sợ chẳng giấu được bao lâu.

” Tả Duy Nghiệp khẩn trương lo lắng, nếu cấp trên phát hiện, chỉ sợ ông cả mạng cũng không còn, chút tiền của này, là ông mắt mờ, tham lam mới lỡ đồng ý.

“Ông nói gì? Đến nước này mà muốn rút lui sao? Tôi nói cho ông biết, không chỉ Hoa quốc, cả đế quốc cũng sẽ không tha cho các ngươi.

” Môn Kinh giận dữ đập bàn, muốn bỏ của chạy lấy người sao, còn khuya!.