Dạ Vũ bộ dáng suy ngẫm về mối gian tình của biểu đệ nhuyễn nhu, ân, không phải, hiện tại cậu trổ mã còn cao hơn cả y, xét thấy thân thể yếu nhược của mình, từ ngữ này nên dùng cho bản thân mới thích hợp.Bỏ qua chuyện của An Tử Phàm, Dạ tiểu yêu tinh lại huýt huýt Cố lão công, nháy mắt hướng về người vừa tới, kẻ mà chủ trang trại ngựa ấy, hiện đang nháy mắt, vứt thính cho không ít quý cô nương dọc đường.
Cố Huyền Mặc giơ tay che đôi mắt của y còn đang nhìn chằm chằm người nọ, hừ hừ, hắn mới không để tâm y nhìn nam nhân khác, chỉ là chỗ đường này hơi bụi, ân, chính là như vậy, sợ bụi bay vào mắt cậu.
Vô cùng biệt nữu!“Người này là Ngạo Dịch…” “Phụt…ha ha ha… phụt…” Dạ Vũ cười nứt bụng sau khi nghe cái tên Cố Huyền Mặc vừa nói, cha mẹ vị huynh đài này hẳn là không phải dạng vừa đâu, đặt cho con mình cái tên nghe thấy hệt như bố thiên hạ, đã kiêu ngạo, còn hách dịch, thế này chơi với ai.
Ha ha, Dạ tiểu yêu tinh cười đến đau cả bụng.Cố Huyền Mặc đưa tay còn lại vuốt lưng phu nhân, sợ y cười nhiều sẽ bị sốc, lần này đến lượt Dạ Vũ hoang man, này nam chủ, ngươi có ý thức được chuyện mình đang cưỡi ngựa hay không, một tay che mắt, một tay vuốt lưng, ngựa tự chạy không cần ai cầm cương à, vừa nghĩ đến thảm cảnh bị hất văng xuống đất, mất mặt giữa đường, Dạ Vũ liền ngoan ngoãn, quy cũ mắt nhìn về phía trước, điều chỉnh tư thế trở về bé ngoan, trò giỏi.Cố Huyền Mặc lúc này mới hạ tay xuống, tiếp tục: “Huynh ấy là Ngạo đương gia nổi tiếng nhất Thanh Xuyên này, toàn bộ các mặt hàng thông thương đến đây, đều phải có chỉ thị của hắn, quân đội Thanh Xuyên còn phải nể mặt hắn mấy phần.”Dạ Vũ ngạc nhiên, thế mà y cứ tưởng phường trộm cướp, thổ phỉ, nhìn xem có người làm ăn nào mà quần áo phiêu bạt, suốt ngày cưỡi ngựa, đừng nói kinh doanh ngựa đi nha.Dạ Vũ còn mãi mê bổ não thì nhóm người đã tới trước Phủ Tư Lệnh, hắn nói với Ngạo Dịch dẫn phu nhân cùng biểu đệ về Ngạo phủ nghỉ ngơi trước, còn bản thân cùng với An đội sẽ ở lại phủ Tư Lệnh bàn bạc chuyện quân sự.Tư Lệnh phủ khí lạnh thấu xương, mùi thuốc súng tràn ngập trong hoa viên cho thấy chủ nhân nơi này vừa tập bắn, hay còn có thể là thử đạn dược, Cố Huyền Mặc liếc nhìn Ngụy Kỳ Nhiên, người phía sau gật đầu, tiến thẳng vào sảnh chính viện phủ, lập tức đối mặt với thần long thấy đầu không thấy đuôi Hướng Thiên Quốc, nam nhân thân hình cao ráo, quân phục trang nghiêm, mái tóc dài buộc sau ót lại tôn thêm vẻ huyền bí, khó dò.
Đặt người này ở vị trí trung tâm Tư Lệnh phủ, lại thấy giống mỹ nhân an tĩnh hơn là chủ nhân ngai vàng.
Ánh mắt xếch khẽ nheo lại khi thưởng trà, chẳng nhìn người tới là ai.“Đạo đón khách của Hướng Tư lệnh chính là như vậy sao?” Ngụy Kỳ Nhiên lãnh ý dâng đầy, dù sao họ cũng là tinh anh Hoa quốc, vị trí cũng không thấp, lại bị kẻ trước mặt vốn không muốn hợp tác này chẳng để vào mắt.“Hóa ra là các vị đã đến sao? Chẳng ai thông báo cho ta tiếng nào, thật là chẳng xem An thống soái ra gì.” Hướng Thiên Quốc hàm ý trách cứ nhưng ngữ điệu mỉa mai, hệt như chính y mới là người xem thường An Tử Huyền.Đường Kính như bị giẫm phải đuôi “Ý ngươi là sao? Cái tên bất nam bất nữ này”, gã ta từ thân phận nô lệ thấp hèn nhất đi lên, may mắn được Cố Huyền Mặc phát hiện, trọng dụng, từng bước thay đổi cuộc đời, trở thành tinh binh dưới trướng hắn.
Dù lần trước, vấn đề khai thác mỏ quặng ở Thanh Ninh bất đồng quan điểm, bất quá chuyện kẻ khác sỉ nhục Thống soái tôn quý là điều vô lý chấp nhận.“Đường Kính!” Cố Huyền Mặc trước giờ chưa từng lưu tâm gã ta ngôn từ lỗ mãng, hắn biết anh hùng không kể xuất thân, kẻ dám làm mới là trang tuấn kiệt.
Có điều người trước mặt là Tư lệnh, chức vụ không thấp, đại diện Đế quốc liên minh cùng Hoa quốc, không thể tùy tiện chống đối.“Ha ha ha, bất nam bất nữ sao? Cái danh này đã lâu mới có người dám nói bổn tư lệnh như vậy, kẻ ngu si lần trước từng gọi, đã xác phơi ngoài sa mạc, chắc là vào bụng lũ sói đói cũng nên.” Hướng Thiên Quốc nhấp thêm ngụm trà.“Ta lại sợ ngươi sao?” Đường Kính vừa kiềm chế liền bị sự hăm dọa của y làm bốc hỏa, hai người không ai nhường ai.“Lần này chúng ta tới đây là đại diện Hoa quốc xem xét việc biến động ở Tĩnh Nhược trấn, thuộc địa phận Thanh Xuyên, việc Tư lệnh nên làm là hỗ trợ chứ không phải ỷ thế hiếp người.” Cố Huyền Mặc lúc này mới lên tiếng, âm thanh chưa giận mà uy, khí thế áp đảo, quả là phong thái của Đại tướng quân trường kỳ chiến đấu quân địch.“Cố Thống soái đã nặng lời, bổn tư lệnh chỗ nào cậy thế, chỗ nào hiếp người?” Hướng Thiên Quốc sau khi bị uy áp của Cố Huyền Mặc ảnh hưởng, rất nhanh lấy lại thế cục, chẳng hề sợ hãi.Cố Huyền Mặc tiến lại gần y, khí lực bức người, đôi mắt tử sắc nhíu lại mâu quang, bốp nát chung trà đặt trên bàn, nhìn thẳng Hướng Thiên Quốc: “Ngày mai chúng ta sẽ đến Tĩnh Nhược trấn, dù có sự hỗ trợ của Tư lệnh hay không, cục diện cũng sẽ không thay đổi!” Càng không phải thứ mà ngươi có thể thôn tính trong lòng bàn tay..