Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 16: TG 1 - Chấp niệm khó buông






Tử Lê cực kỳ muốn quay ngược thời gian trở lại cái khoảnh khắc mà anh đồng ý cho hai người bọn họ dọn vào ở chung đó, táng bản thân mình mấy phát vì quyết định ngu ngốc ấy.


Tôi nói này Cố tổng, anh thấy sắc quên việc, không lo lắng Cố thị sẽ sụp đổ sao? Tử Lê nghĩ thầm. Nếu Cố Huyền Mặc nghe được tiếng lòng của Tử Lê, nhất định hắn sẽ đáp, đối với hắn, không gì quan trọng bằng ái nhân trước mắt này đi. Nên người ta mới nói, sủng thê cuồng ma gì đó, thật là quá đáng sợ!


"Ca về rồi à? Tụi em có nấu cơm tối cho anh nè." Dạ Vũ có chút chột dạ vì chuyện tốt bị cắt ngang.


Bàn ăn đủ sắc hương vị được dọn ra trước mặt, hai người trước mắt anh một đũa, em một đũa, quả thật quá sáng chói đập vào mắt người nhìn.


Tử Lê khó chịu gắp lên miếng thịt sườn cho vào miệng. Trời đậu, tại sao lại mặn như vậy, lập tức lấy ly nước liên tục ực xuống. Anh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ vẫn đang khanh khanh ta ta, ăn uống ngon miệng, cực kỳ có ảo giác mình đang bị lỗi giác đi.


"Tiểu Vũ, tay nghề bữa nay của cậu có vẻ hơi khác mọi ngày." Tử Lê thật khó tiếp thu bữa ăn này.


"Không phải, buổi tối này là em rể của ca nấu đó, ca thực có phúc mới được nếm thử." Vừa nhắc tới lão công, Dạ Vũ liền vẫy đuôi khen ngợi.


Phần phúc này to lớn quá, sợ là anh vừa nhận đã tổn thọ. Tử Lê muốn khóc cũng không xong.


...


Buổi tối đầy phong ba qua đi, Tử Lê cảm thấy mình uống nước thay cơm hẳn là không thành vấn đề đi. Chỉ là đói quá khó ngủ, anh liền nửa đêm đi ra ngoài phòng khách lấy ly sữa ấm uống lót dạ.


Liếc mắt nhìn ra ngoài tiểu khu cao cấp, không để ý thì thôi, vừa xem kỹ liền phát hiện bên dưới lầu có bóng dáng chiếc xe xa lạ, nam nhân ngồi trong xe hẳn là đang nhìn chằm chằm vào dãy nhà này.


Tử Lê có phần hoảng hốt đi, lập tức lấp ló bên rèm cửa, dùng hết sức bình sinh nheo lại đôi mắt như muốn xem kỹ mặt người ấy là ai. Sẽ không phải là biến thái đi, đúng là làm người ta sợ hãi.


Nam nhân ngồi lâu trong xe cũng tự thấy có phần ngột ngạt, liền mở cửa bước xuống, chậm rãi hút điếu thuốc, gió thu nhè nhẹ thổi qua chiếc áo sơ mi mỏng manh dễ làm người ta run lên, trông có vẻ thập phần đơn bạc.


Tử Lê còn đang chăm chú thăm dò bỗng hóa đá, chân dung người đó không ai xạ, chính là lúc chiều vừa gặp nhau đi, đứa em trai trên danh nghĩa của anh Tề Thiên Hựu, còn chuyện người yêu cũ gì đó, Tử Lê tự động bỏ qua vấn đề này.


Chả biết cậu còn định đứng dưới đó bao lâu, Tử Lê mày phải mạnh mẽ lên, mặc kệ cậu ta, tuyệt đối không được mềm lòng. Tự nhủ xong, anh quay bước lên giường, lấy chăn trùm kín cả người, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân xóa bỏ thân ảnh dưới lầu đi.


Một đêm không ngủ, Tử Lê sáng sớm đôi mắt thâm quầng cực kỳ không hợp với hình tượng mỹ nhân tuyệt sắc của mình, anh ngồi trên bàn, nét mặt bơ phờ uống ngụm nước.


Đôi tình nhân sắp cưới vừa mở cửa ra, còn chưa bước vào nhà, trên tay Dạ Vũ còn cầm theo phần ăn sáng nóng hổi vừa mua bên ngoài cho anh, bất quá Dạ Vũ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt xơ xác của Tử Lê, lập tức bỏ lại một câu: "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm nhà." Rồi hoang mang dập cửa lại.


Tử Lê: !!!


Sau khi đóng cửa phòng, Dạ Vũ ngước lên nhìn bảng số địa chỉ đính trên đó, quả thật không đi nhầm mà, thế người trong phòng vừa nãy là ai vậy?


Nhận thấy nét mặt rối rắm của tiểu kiều thê nhà mình, Cố Huyền Mặc yêu chết dáng vẻ này của y, tốt bụng giải thích: "Em không có nhầm, người vừa rồi chính là ca ca của em đó."


Lần này đến lượt Dạ Vũ: !!!


Liếc mắt nhìn hai người lần nữa bước vào, Tử Lê than trách: "Tôi chỉ là không ngủ một đêm, hai người có cần phản ứng quá đáng như vậy không?"


"Ca, không phải là anh bị bệnh nặng, sắp thăng thiên rồi đi." Dạ Vũ bắt đầu hoang tưởng.


"Mau đem vợ anh đi ra, còn nói chuyện với cậu ta nữa thì tôi mới thăng thiên đó." Tử Lê bất lực.


"Ca đừng đuổi em đi, em muốn bên ca đến phút cuối cùng." Dạ Vũ sống chết níu lấy anh.


"Có phải là vì tên họ Tề kia không?" Cố Huyền Mặc lên tiếng.


"Ủa, liên quan gì đến tên khốn đó, đã bao lâu rồi cũng chẳng thấy hắn xuất hiện đi." Dạ Vũ nghi hoặc.


"Vừa rồi lúc chúng ta đi ăn sáng, anh nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe đối diện tiểu khu hẳn là cậu ta đi." Cố Huyền Mặc nhớ lại, lúc nãy hắn cũng không để ý, nhưng trông thấy dáng vẻ tiều tụy này của Tử Lê thì lại vừa vặn trùng hợp.


Dạ Vũ liền quay sang nắm tay Tử Lê: "Ca, có đúng như vậy không?"


"Tôi đã nói rõ ràng với cậu ta, cậu ta cứ cố chấp thế này thì tôi cũng không biết làm sao." Tử Lê hết cách.


"Ca à, anh tuyệt đối phải cứng rắn lên, không thể để cho tên khốn đó có cơ hội tổn thương anh lần nữa." Y mới không quên, sau này vì cứ tên Tề Thiên Hựu đó mà Tử Lê phải mất cả mạng.


"Ân, tôi biết rồi." Tử Lê mờ mịt đáp.


Định mệnh chính là như vậy, không ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có những chuyện.. vốn dĩ là không nên bắt đầu, có những người.. ngay từ đầu đã không nên yêu.