Chương 3: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (2)
Từ chỗ Cố Nhược Sơ đi ra, Thiên Thần Nhỏ nhịn không được liền lập tức phun tào, "Cố tổng, mục tiêu của ngài là nữ chính, chứ không phải nhân vật phản diện a!"
"Khi tôi làm việc..." Cố Minh Tranh nói: "Không thích người khác can thiệp."
Thiên Thần Nhỏ run lên, ném ra cái "che mặt rơi lệ" biểu tình, im lặng không lên tiếng.
Trở lại thư phòng, Cố Minh Tranh lấy một tờ giấy trắng, viết lên mấy cái tên, vẽ tiếp mấy cái tuyến, trầm tư một lúc.
Căn cứ vào thông tin mà 103 cung cấp về thế giới này, hiện tại nội dung vở kịch hẳn là đã tiến vào giai đoạn trung kỳ.
Cha của Diệp Cảnh Nhiên cùng mẹ kế tạm thời xuất ngoại, trong nhà cũng chỉ sót lại đôi anh em nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa hai người này còn học chung một trường học, tổng là không tránh khỏi xung đột.
Tại thời điểm Hứa Mạt cùng hai người họ quen biết, cô đối với Diệp Cảnh Nhiên là ngưỡng mộ trông ngóng, đối với Cố Nhược Sơ là thương tiếc đau lòng.
Xuất phát từ quán tính không ngược nhau không chịu được của nam nữ chủ, cứ mỗi lần Diệp Cảnh Nhiên cùng Cố Nhược Sơ phát sinh xung đột, Hứa Mạt tổng là sẽ đứng về phía Cố Nhược Sơ, cho nên cảm xúc của Diệp Cảnh Nhiên đối với Hứa Mạt luôn luôn hạ xuống điểm thấp nhất.
Hứa Mạt tuy cảm thấy lòng dạ của Diệp Cảnh Nhiên thật hẹp hòi, nhưng không hiểu vì sao, bản thân vừa hận hắn, vừa không nhịn được lại muốn lén lút tới gần.
Hậu quả chính là, Hứa Mạt dạo gần đây chịu không ít bắt nạt cùng nói bóng nói gió, thêm vào Diệp Cảnh Nhiên lạnh lùng cùng khinh bỉ, cô đã sắp chịu đựng không nổi mà muốn nghỉ học.
Trận cãi vã của Diệp Cảnh Nhiên cùng Cố Nhược Sơ vào buổi sáng chính là cũng bởi vì chuyện này.
"103." Cố Minh Tranh mở miệng.
Thiên Thần Nhỏ đang phát ngốc, nghe vậy đột nhiên giật mình: "Dạ!"
Cố Minh Tranh chỉ hỏi một câu: "Vợ chưa cưới của Diệp Cảnh Nhiên là ai?"
"Đại tiểu thư của Lâm gia, Lâm Tư Ngữ." Thiên Thần Nhỏ nhào qua lộn lại cả mấy lần, nỗ lực phát huy cảm giác tồn tại của bản thân: "Cô ấy cùng nam chính xem như là thanh mai trúc mã, gia thế tương đương, bất quá bây giờ Lâm tiểu thư vẫn còn ở nước ngoài, khi nội dung vở kịch tiến đến trình độ nhất định, cô sẽ cùng Diệp phụ đồng thời trở về... Khụ, ngược nữ chủ."
Cố Minh Tranh viết thêm tên của Lâm Tư Ngữ lên trên giấy, xong xuôi mới để bút xuống. Liếc mắt nhìn, sửa lại tâm tư, cuối cùng liền đem giấy xé nát.
Thiên Thần Nhỏ vẫn không được để ý, tức giận trốn sau rèm cửa sổ, dùng sức thả cái "xin bắt đầu phần diễn của ngài" biểu tình —— nó cảm thấy được bản thân nhất định là hệ thống không có độ tồn tại nhất trong lịch sử!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Cố Minh Tranh chạy bộ xong trở về nhà, đổi một kiện quần áo khác, dì Lưu đã đem điểm tâm bưng lên bàn.
Hắn một bên ngồi xuống, một bên hỏi: "Cố Nhược Sơ đâu?"
Dì Lưu cười đến có chút lúng túng, "Tiểu thiếu gia nói muốn ngủ thêm một hồi."
Cố Minh Tranh gật đầu, không hỏi thêm nữa, ung dung thong thả ăn xong bữa sáng. Chờ hắn ăn xong rồi, ngoài cửa mới có người khoan thai đi đến.
Cố Nhược Sơ mặc rất tùy tiện, chỉ là áo sơ mi trắng cùng quần dài. Tuy nhiên, phối với đường viền tú lệ và dáng người cao gầy của y, Cố Nhược Sơ tựa như mỹ thiếu niên từ trong tranh họa bước ra, sạch sẽ và đẹp đẽ.
Y không có tiến vào, chỉ đứng ở cửa, vân đạm phong khinh kêu một tiếng: "Anh trai, sớm."
Lưu thẩm hớp một ngụm khí lạnh, ho khan đến kinh thiên động địa.
Trong sân những người khác thấy thế, đều tự biết ý mà ôm đầu chạy đi.
Cố Minh Tranh mặt không đổi sắc uống hết ngụm nước cuối cùng, "Sớm." Ngay sau đó liền bỏ thêm câu, "Bữa sáng để dành cho em."
"Không ăn." Cố Nhược Sơ lời ít ý nhiều, quay người lên xe, nằm nhoài ở ghế sau ngủ tiếp.
Nếu như là Cố Minh Tú, Cố Minh Tranh nhất định sẽ bỏ đói cô nàng ba ngày.
Ngồi trên xe, Cố Minh Tranh đánh thức Cố Nhược Sơ, đem bữa sáng đã được dì Lưu đóng gói kỹ đưa cho y.
Cố Nhược Sơ động đều không động, liền nhấc mắt lên —— nói không ăn.
"Không ăn thì tự vứt." Cố Minh Tranh mặt không hề cảm xúc, biết mình có bệnh mà còn tự ngược đãi thân thể, chẳng trách hở một tí liền té xỉu.
Cố Nhược Sơ mím mím môi, trong cổ họng bốc lên một tiếng nhỏ giọng hừ nhẹ, thân thủ cầm bình sữa bò, phần còn lại thì ném tới ghế trước cho bác tài xế.
Bác tài xế: "..."
Cố Nhược Sơ nhắm mắt lại, yên tĩnh uống hết sữa tươi, một bộ "xin chớ làm phiền" kiêu căng dáng dấp.
Cố Minh Tranh cảm thấy, Diệp Cảnh Nhiên hẳn là bị y chọc cho tức chết.
Không bao lâu đã đến cửa trường học, một đám học sinh cao trung đều liếc mắt vào chiếc xe, không hẹn mà cùng trở nên sợ hãi —— giảm cmn thọ rồi! Diệp Cảnh Nhiên cư nhiên ngồi cùng Cố Nhược Sơ trên một chiếc xe đến trường học! Trẫm không ngăn được a! Người đến, thả Hứa Mạt!
Hai người đồng thời xuống xe, rồi đồng thời đi vào bên trong.
Bọn họ vóc dáng thon dài, phong cách bất đồng nhưng lại giống nhau ở chổ cường đại, thời điểm sóng vai hành tẩu liền không nói ra được có bao nhiêu vui tai vui mắt.
Những vị đồng học đã quá quen với việc hai người thường ngày cãi nhau chí chóe biểu thị —— không khoa học! Bọn họ cư nhiên rất hài hòa!
Cố Nhược Sơ giơ tay ném, mắt thấy bình sữa bò gần rơi vào thùng rác, một nữ hài tử ôm chồng sách cỡ lớn từ đâu hoảng loạn, gấp gúc chạy tới. Cô bỗng trật chân một cái, chồng sách liền bay tán loạn, trong đó có một quyển vừa vặn đụng phải bình sữa. Vì vậy nữ hài tử, ách, còn có bình sữa bò, đồng thời rơi xuống đất.
Cố Nhược Sơ hảo tâm tình liền mất sạch, y lạnh lùng nhìn sang, bỗng nhiên biểu tình có chút thay đổi, "Hứa Mạt?"
Cô ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tròn trịa thanh tú, biểu tình kinh ngạc.
Cố Minh Tranh đánh giá, nói thật, cô gái đó không phải là rất đẹp.
Hứa Mạt vội vàng đứng lên, "Cố học trưởng? Còn có Cảnh... Diệp học trưởng! Các anh, sao lại... đi cùng nhau?"
Cố Nhược Sơ ngữ khí hơi hơi hòa hoãn một điểm, thuận miệng nói: "Cô không phải vẫn luôn khuyên bọn tôi nên chung sống hòa bình sao?"
Hứa Mạt dường như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang, một bụm kinh ngạc.
Tuy rằng cô vẫn luôn miệng khuyên bảo, nhưng khi thật sự gặp được một màn như thế, làm sao lại có cảm giác bản thân đang nằm mơ?
Cố Minh Tranh cúi người xuống, đem bình sữa bò ném vào thùng rác, lại nhặt lên từng quyển từng quyển sách, đưa cho cô.
Hứa Mạt càng bối rối, lắp ba lắp bắp gọi: "Diệp, Diệp, Diệp..."
Cố Minh Tranh nói: "Bước đi cẩn thận một chút."
Hứa Mạt gò má lập tức đỏ, buột miệng kêu lên: "Cảnh Nhiên!"
Cố Nhược Sơ con ngươi hơi rủ xuống, lông mi thật dài tạo thành cái bóng, trong nháy mắt, mặt mày liền ngậm mấy phần ấm ức tức giận, y khinh khinh ho khan vài tiếng, cả người giống như viên ngọc sứ, tái nhợt, yêu kiều, là loại kia tinh xảo mảnh mai, phảng phất như vừa chạm vào liền ngay lập tức vỡ tan.
Hứa Mạt lực chú ý lập tức chuyển đến trên người y, lo lắng nói: "Cố học trưởng, anh không sao chứ? Có muốn tôi đưa anh vào phòng y tế không?"
"Cô ôm nhiều sách như vậy, nên lo cho mình trước đi," Cố Nhược Sơ thuận thế đem Cố Minh Tranh xem là vách tường, hơi hơi dựa vào, "Anh của tôi sẽ chăm sóc tôi, đúng chứ, ca?"
Y nghiêng đầu, câu sau hiển nhiên là đối với Cố Minh Tranh nói.
Hứa Mạt há to mồm, hoài nghi lỗ tai của chính mình xảy ra vấn đề.
Cố Nhược Sơ... cư nhiên kêu Diệp Cảnh Nhiên là "anh trai"?
Cố Minh Tranh "ừ" một tiếng, cũng không đẩy Cố Nhược Sơ ra, liền gật gật đầu với Hứa Mạt, "Cô cứ tiếp tục việc của mình là được."
Hứa Mạt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đột nhiên có chút mờ mịt luống cuống, phảng phất có cái gì nằm ngoài dự đoán của cô.
Mà người chung quanh thấy thế nhưng là một loại dáng dấp khác, nhỏ giọng tranh luận.
"Diệp đại thiếu gia làm hoà với Hứa Mạt rồi sao?"
"Hai vị nam thần đều đối xử ôn nhu với Hứa Mạt, khó chịu thật đấy!"
"Tôi chính là không nghĩ ra, Hứa Mạt đến cùng có điểm nào tốt? Lớn lên không đẹp, vóc người không tốt, còn bắt cá hai tay..."
"Khụ khụ, các cậu không cảm thấy trọng điểm bây giờ là mối quan hệ của Diệp Cảnh Nhiên và Cố Nhược Sơ sao? Tôi mới vừa nghe thấy tiểu thiếu gia gọi tiếng "ca ca" này! Chẳng lẽ hai người rốt cục tỉnh ngộ, muốn bỏ xuống Hứa Mạt, rồi sau đó tương thân tương ái? Há, há, há..."
"..." Rất tốt, tiếng cười quỷ dị này thành công ngưng hẳn đề tài.
Tiến vào phòng học, Cố Minh Tranh nói: "Diễn đến không sai."
Cố Nhược Sơ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, một tay chống cằm, "Hứa Mạt hiển nhiên là càng để ý tôi."
"Cho nên?" Hành động này so với đứa nhỏ ba tuổi còn không bằng, Cố Minh Tranh hỏi: "Ý em là gì?"
Cố Nhược Sơ nhìn hắn một mặt bình tĩnh, kỳ quái nói: "Anh lúc này tại sao không ghen, không tức giận?"
Y không hiểu loại biểu tình không biết gì này của hắn.
"Không hứng thú." Cố Minh Tranh lời ít ý nhiều.
Sau đó, Cố Nhược Sơ cơ hồ cả ngày đều tại suy nghĩ về ba chữ "không hứng thú" này.
Đến tận tiết tự học cuối cùng, khi tiếng chuông tan trường vang lên, Cố Minh Tranh liền khép sách lại, hoạt động cái cổ cứng ngắt, dư quang thoáng nhìn qua Cố Nhược Sơ đang gục xuống bàn ngủ.
"Diệp Cảnh Nhiên!" Ngoài cửa bỗng nhiên xông tới một cậu trai mặc quần áo bóng rổ, khắp khuôn mặt hiện lên sự lo lắng cùng phẫn nộ, một quyền nện ở trên bàn: "Mày còn có tâm tình ngồi ở chỗ này đọc sách? Mày có biết Mạt Mạt biến mất rồi không!?"
Cố Minh Tranh ánh mắt hơi trầm, giơ tay đấm xuống.
Vệ Nghiêu "A" một tiếng, liền rụt tay về, gã chỉ cảm thấy nơi khớp xương vô cùng đau đớn.
"Có ai dạy cậu lễ phép là gì chưa?" Cố Minh Tranh nói: "Hứa Mạt mất tích, người cậu nên tìm chính là giáo viên và bảo vệ, chứ không phải là chạy tới đây làm loạn."
Hắn không có tức giận mắng chửi, nói chuyện trước sau đều thập phần phong độ.
Ánh mắt càng là trầm ổn cẩn thận, không giống như đại đa số thiếu niên hay thích phô trương thanh thế.
Vệ Nghiêu không kìm lòng lui lại mấy bước, gã đỏ mặt tía tai hướng hắn mỉa mai: "Không tìm mày thì tìm ai? Bọn công tử nhà giàu chúng mày chả có đứa nào tốt, đối xử với người khác đều dùng tiền. Mày cho rằng Hứa Mạt là đồ chơi sao? Nếu như không thích em ấy, tại sao lại đi trêu chọc? Mày có biết em ấy vì mày mà khóc biết bao nhiêu lần không? Nếu không phải mày, em ấy cũng sẽ không bị bắt nạt nhiều đến vậy!"
"Rầm —— "
Cố Nhược Sơ chẳng biết bị đánh thức lúc nào, một cước đạp đổ bàn, ấn lại mi tâm, lạnh lùng nói: "Cút."
Vừa vặn hết giờ học, những học sinh khác đều nhanh chóng thu thập xong tập vở, cao chạy xa bay.
Cố Nhược Sơ đứng lên, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Cố Minh Tranh thu liễm, "Cậu đi đi."
Vệ Nghiêu sửng sốt một hồi mới phát hiện lời này là nói cho gã, nhất thời phẫn nộ đá bàn, đùng đùng ra ngoài cửa.
Thiên Thần Nhỏ nhô ra, vội vàng nói: "Cố tổng, ngài nhanh lên một chút đi, không thể để cho Cố Nhược Sơ tìm ra Hứa Mạt rồi xoát hết độ hảo cảm trước được!"
Cố Minh Tranh không gấp, sửa sang đồ vật xong xuôi, mới nói: "Cậu có thể xác định vị trí của Hứa Mạt không?"
"Đương nhiên, tôi chính là cái hoàn mỹ hệ thống cơ mà, định vị chỉ là chuyện nhỏ!" Thiên Thần Nhỏ kiêu ngạo được một chút, lập tức ngữ khí liền ủ rũ xuống, "Bất quá, Cố tổng à, tôi lựa chọn ngài là vì để chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Ngài hoàn thành nhiệm vụ càng tốt, tôi mới được nâng cấp càng nhiều, ngài hiểu chưa?"
Cố Minh Tranh vỗ vỗ nó, "Định vị."
"... À."
Phía sau trường học là một căn phòng dự trữ bỏ hoang, bình thường đều dùng chứa những thiết bị bị vứt cùng một ít vật phẩm hư hỏng, bên trong vừa đen kịt vừa âm u, cửa ra vào còn bị khóa, liền cùng quỷ ốc giống nhau.
Nơi này là chỗ an toàn nhất của toàn trường, vì nó nằm ở góc khuất, cho nên rất khó để phát hiện. Quả thật là địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi lén lút hẹn hò.
Hứa Mạt liền là bị người khác lừa lại đây —— dùng chính danh nghĩa của Diệp Cảnh Nhiên để lừa cô.
Chờ cô phát hiện cửa bị khóa, mọi thứ đã chậm. Nơi này đều bị màn đêm che lấp, gió cũng lớn dần, gọi đến khàn giọng cũng chẳng ai nghe thấy. Hứa Mạt vừa đau vừa hận. Cô bị gió lạnh thổi đến run cầm cập, trốn ở góc phòng ôm đầu gào khóc.
Đáy lòng bị bóng tối vô hạn khuếch trương, bao phủ.
Cô yêu thích Diệp Cảnh Nhiên, từ lần thứ nhất gặp mặt liền trở nên ngưỡng mộ sùng bái hắn, nhưng tại sao hắn lại đối xử như thế với cô?
Lạnh lùng, bắt nạt, đùa bỡn... Cô bỏ ra chân tâm, lấy được chính là thứ này sao?
Sắc trời càng ngày càng tối.
Ngay thời điểm Hứa Mạt gần hỏng mất, một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa lập tức được mở ra.
Hứa Mạt ngẩng đầu, nước mắt mông lung mà gào khóc: "Cố học trưởng!"
Cố Nhược Sơ rút chìa khóa, nghiêng thân qua một bên, lộ ra một bóng người đứng đằng sau - Cố Minh Tranh.
Hứa Mạt ngây người: "Anh..."
Thiên Thần Nhỏ nói thầm bên tai Cố Minh Tranh: "Cố Nhược Sơ người này thật là có bản lĩnh! Cư nhiên trước một bước cầm đi chìa khóa! Nhưng nhờ những lời ngài nói ngày hôm qua, y có vẻ như đã nghe lời hơn một chút."
Cố Minh Tranh không để ý lắm, đi tới trước mặt Hứa Mạt, "Không sao chứ?"
Thiên Thần Nhỏ: "... Cố tổng, làm phiền ngài đưa tay ra giúp đỡ nữ chủ!"
Cố Minh Tranh nhìn khuôn mặt tèm lem nướt mắt nước mũi của Hứa Mạt, vẫn là từ chối: "Xin lỗi, tôi có bệnh khiết phích."
Thiên Thần Nhỏ mừng thầm vì Hứa Mạt không nghe thấy đoạn đối thoại giữa bọn họ, thôi kẻo cô nàng lại càng thêm hắc hóa.
Hứa Mạt ngây ngốc ngồi xổm tại chỗ, không chút nháy mắt mà nhìn chằm chằm Cố Minh Tranh. Sau đó, nước mắt của cô liền lập tức ào ạt rơi xuống, cuồng loạn gào lên: "Diệp Cảnh Nhiên! Anh đến tột cùng là muốn như thế nào? Ngay thời điểm tôi hy vọng nhất thì anh lại không do dự đẩy tôi vào địa ngục, nhưng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, anh liền xuất hiện ở trước mặt tôi, làm tôi đến từ bỏ cũng không có cơ hội."
Cố Minh Tranh không biết trả lời sao cho phải, nhưng vì bận tâm Cố Minh Tú, hắn không nghĩ lại đi kích thích Hứa Mạt. Dừng một chút, hắn nói: "Rời khỏi nơi này trước đã."
Hứa Mạt vẫn còn thành thành thật thật khóc rống.
Cố Nhược Sơ dựa vào tường, hai tay bỏ ở trong túi, hứng thú dõi theo cuộc vui.
Cố Minh Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, "Em đến?"
Cố Nhược Sơ giật giật đôi môi, vừa định nói chuyện, đột nhiên liền đánh một cái hắt xì. Gió lạnh thổi qua, khiến áo sơ mi trên người y bay phấp phới.
Hứa Mạt dù là con gái, nhưng bị gió thổi gần hai tiếng đều không có