Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

Chương 13: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (12)




Chương 13: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (12)


"Diệp đại thiếu gia quả nhiên rất quyết đoán, vậy tao liền nói thẳng - tao muốn cổ phần của tập đoàn Diệp thị, cùng với hết thảy khối tài sản của Diệp gia! Vào 7 giờ sáng mai, mày hãy mang theo thỏa thuận đi đến Tiểu Trường Nhai, cách 100 dặm đầu hẻm, sẽ có người ra đón mày. Tao nói trước, đừng cố phản kháng, bằng không, tao dám cam đoan sẽ không một ai sống sót."


Cố Minh Tranh nhìn chằm chằm cuộc gọi đã được cắt đứt trên điện thoại một lúc lâu.


"Cố tổng?" 103 lượn qua lượn lại trước mặt hắn.


"Rốt cục ai đã bảo tên đó rằng chỉ cần một chữ ký là sẽ toàn quyền nắm được số cổ phần cùng tài sản?" Cố Minh Tranh mặt không cảm xúc lầm bầm, "Pháp luật được phổ cập ở thế giới này... trình độ thấp đến vậy sao?"


Huống chi, nền tảng cơ nghiệp của Diệp gia căn bản không nằm ở khối tài sản, mà là bối cảnh hùng hậu và mạch nhân tài.


Không thấy được điểm mấu chốt mà còn bày đặt bắt cóc người khác? Dùng từ "trí chướng" cũng không đủ để miêu tả hành vi ngu dốt này.


103: "..."


Nó không biết đối phương ngu ngốc hay là thông minh, nó chỉ biết Cố tổng hiện giờ thiệt đáng sợ~.


Cố Minh Tranh nhàn nhạt hỏi, "103, cậu đã định vị được chưa?"


"... Đằng sau bệnh viện có một cái xưởng bỏ hoang, GPS hiển thị là ở bên trong tòa nhà này."


Không ngoài dự liệu của Cố Minh Tranh, hắn đã sớm đoán được bọn họ đang trốn tại nơi nào đó gần bệnh viện.


Diệp phụ vốn là người sĩ diện, khi ông biết Cố Nhược Sơ không phải con ruột của mình, phản ứng đầu tiên của ông chính là đi làm xét nghiệm cha con. Để bảo vệ thanh danh của bản thân, ông nhất định sẽ phong tỏa tin tức, nhầm không cho ai biết được mục đích thật sự khi mang mẹ con Cố Nhược Sơ vào bệnh viện.


Cho nên lúc đến bệnh viện, khả năng rất lớn là ông sẽ đuổi đi bảo tiêu của mình, do đó mới khiến kẻ gian có dịp hành động.


Hơn nữa, đến giờ hắn cũng không nghe thấy tin tức liên quan đến bạo động hay mất tích, điều này nói lên rằng, đây cũng không phải chuyện lớn.


Sự tình cũng chỉ có thể xảy ra tại bệnh viện mà thôi.


Cố Minh Tranh ngẩng đầu, nói với tài xế lái xe, "Trở về nhà đi."


Nếu đã xác định được địa điểm, hắn cũng không cần đánh rắn động cỏ.


Còn về thỏa thuận chuyển nhượng quyền nắm cổ phần và tài sản Diệp gia?


Cố Minh Tranh nhìn về phía 103, "Giúp tôi làm giả mấy phần văn kiện."


103, "Dạ được... Ủa, không đúng, Cố tổng! Tôi là hệ thống, chứ không phải là mèo máy đa năng Doraemon của ngài a!"


Dùng loại ngữ khí dặn dò như đối với trợ lý này để nói với nó cũng thôi đi.


Mà nó, cư nhiên lại theo bản năng muốn phục tùng Cố Minh Tranh. Thói quen là một việc thật sự đáng sợ.


Cố Minh Tranh sau khi phân phó xong xuôi, hắn liền ngồi ở ghế sau nhắm mắt trầm tư, không phản ứng nó.


"..." Thiên Thần Nhỏ phát ra biểu tình " khóc rưng rưng" trước mặt hắn, thấy Cố Minh Tranh không chút nhúc nhích, nó cũng chỉ có thể khóc chít chít đi làm việc.


Sáng hôm sau, khí trời âm trầm một mảnh. Truyết đọng trên đường còn chưa tan hết, Cố Minh Tranh đã mang theo bộ văn kiện giả đến chỗ hẹn đúng giờ.


Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại ở trước mặt hắn. Người ở trong xe đưa tay, ném cho hắn một mảnh vải đen che mắt, sau đó mới mở cửa xe để hắn vào trong.


Cố Minh Tranh có thể nhận ra được chiếc xe này luôn chạy đường vòng.


Vào tiết trời thế này, thời gian thế này, ở địa điểm này, người đi đường cũng không nhiều, tuy nhiên, chiếc xe vẫn là chạy quanh co đến một giờ sau mới dừng.


Có người hạ giọng nói, "Mày gan cũng thật lớn, còn rất trấn định. Tụi tao được nhờ đưa mày đến chỗ này."


Xong xuôi, bọn chúng liền đuổi hắn xuống xe, rồi vội nhanh rời đi.


Hóa ra là lấy tiền làm việc, cho nên chúng mới không nghĩ bại lộ thân phận, cũng không muốn chọc phiền phức.


Cố Minh Tranh kéo xuống miếng vải che mắt, chỉ thấy trước mặt là một tòa nhà máy đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Nơi này địa thế rộng rãi, cây cối um tùm, cỏ dại rậm rạp, còn có con sông chảy xuống, trong suốt thấy đáy.


Chỗ này... được chọn đến vô cùng đặc sắc.


Hắn chậm rãi tiến vào bên trong; mới vừa vào cửa, Cố Minh Tranh liền bị người lấy súng hâm dọa. Gả này đeo mặt nạ, dựa trên thân hình thì là một người đàn ông trưởng thành, bốn phía còn được sắp đặt vài tên cao to vặm vỡ, trên tay đều cầm súng.


"Cảnh Nhiên!"


Nhóm người Hứa Mạt bị trói ở góc phòng, họ đều trong trạng thái thanh tỉnh. Diệp phụ sắc mặt đen kịt, Cố Dung thì hai mắt rưng rưng, chỉ có Cố Nhược Sơ là một bộ sóng lớn không sợ, cúi đầu.


Cố Minh Tranh trực tiếp đến chỗ Cố Nhược Sơ, "Không lâu trước đây còn mạnh miệng nói mấy lời hung ác, quay đầu liền bị người ta trói rồi?"


Cố Nhược Sơ nghe được giọng hắn thì ngẩng đầu, tại địa phương u ám rách nát này, dung nhan của y rạng rỡ như minh nguyệt, thanh lãnh như tuyết trắng. Mặc dù bộ dáng của Cố Nhược Sơ có chút chật vật, lại không làm giảm mất tư thái kiêu căng trời sinh, như thể muốn nói "là em tình nguyện."


Cố Minh Tranh nhìn y chốc lát, gật gật đầu, "Tâm thái không sai, có muốn tôi khen em không?"


Loại thái độ này của hắn khiến người bên cạnh nổi giận, "Diệp Cảnh Nhiên! Mày muốn chết à?!"


Cố Minh Tranh đã biết gã này là ai, nhưng không vội vạch trần cậu ta. Hắn quơ quơ văn kiện trên tay, sau đó ném thẳng xuống đất, để lộ ra loại khí tràng trời sinh nhầm nghiền ép đối phương, "Đồ tôi đã mang đến, cậu không dự định kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi à?"


Thiên Thần Nhỏ: "Cố tổng, ngài muốn mở ra phó bản "Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều" sao? Ngài cẩn thận, đừng chơi, tên đấy có súng đó!"


"Gã đó có súng, thì cậu không ngăn được à?" Cố Minh Tranh hỏi ngược lại.


Thiên Thần Nhỏ: "... Ngài quả thực chính là tự tìm chết mà!"


Cố Minh Tranh cảm tạ lời lẽ khích lệ của nó, hắn không cảm thấy được chính mình có bất cứ vấn đề gì. Phế vật còn có điểm để lợi dụng, huống chi là hệ thống trí tuệ nhân tạo.


Người đàn ông bên cạnh liếc nhìn văn kiện trên mặt đất, chợt cười lạnh một tiếng, "Nếu đã lấy được đồ, tao hoàn toàn có thể giết chết bọn bây, không chừa một ai. Để xem, nên bắt đầu từ ai đây?"


Gã đàn ông vừa liếc mắt ra hiệu, một tên tráng hán đã đi tới thay gã trông chừng Cố Minh Tranh, còn gã thì tiến đến chỗ nhóm người bị trói, nhìn lần lượt từng đứa.


"Mày, mày, hay là mày đây?" Gã lần lượt đảo qua Hứa Mạt, Cố Dung cùng Diệp phụ.


Cuối cùng, ánh nhìn dừng tại trên người Cố Nhược Sơ, "Hay là xử mày đi! Đôi mắt của mày rất đẹp, có thể, ánh mắt của mày làm cho tao... thật khó chịu."


Cố Dung ở một bên trừng lên hai mắt, thét to, "Không được!"


Gã đàn ông kia bỗng dưng lấy súng chặn ngay trước mặt của Cố Nhược Sơ, hỏi Cố Dung, từng chữ từng câu cực kỳ hung ác, "Tại sao không được?"


"Nó là con trai của tôi, cậu không thể giết nó!"


Cố Nhược Sơ nghe nói như thế, mặt mày khẽ run.


"Y là con trai của bà?" Gã nghe hận cực, tê thanh nói, "Vậy tôi là ai? Người bị bà vứt bỏ vào hai mươi hai năm trước là ai?!"


Diệp phụ trợn mắt ngoác mồm, sau khi ông phục hồi tinh thần liền mạnh mẽ nhìn chằm chằm Cố Dung, "Ý cậu ta nói là sao? Cả hai người đều cùng một phe?"


"Ha ha ha!" Gã cười lớn nói, "Đương nhiên là cùng một phe, nếu không phải do bà ta bỏ thuốc vào nước trà của ông..."


Diệp phụ tức giận đến toàn thân run lên, khó có thể tin mà nhìn bọn họ.


"Câm miệng!" Cố Dung lớn tiếng đánh gãy lời của gã, không thể không cắn răng nghiến lợi gầm lên, "Cậu không phải nói cầm được tiền thì sẽ đi sao?!"


"Bà quá ngu ngốc, bị tôi gạt còn không biết!"


Cố Dung dưới sự tức giận, hô lên tên của gã, "Vệ Nghiêu!"


Vệ Nghiêu xốc lên mặt nạ, Hứa Mạt nhẹ nhàng thở phào một cái.


Lúc này, Cố Minh Tranh bình tĩnh mở miệng, "Hiện tại chúng ta nên nói chuyện một chút, chân tướng vào hai mươi hai năm trước, còn có... thân phận của cậu và Nhược Sơ."


Vệ Nghiêu tức giận hô, "Mày cũng đoán được?"


Cố Minh Tranh nói, "Ngày đầu tiên lúc tôi và Cố Nhược Sơ về nước, cậu liền để Hứa Mạt tới thăm dò chúng tôi. Việc này quá mức trùng hợp, thường thường không dễ xảy ra."


Thiên Thần Nhỏ: "Nói hưu nói vượn mà cũng thật nghiêm trang, rõ ràng là nhờ vào tác động bên ngoài của tôi mà!"


Hứa Mạt sợ hết hồn, phút chốc ngẩng đầu định bụng mở miệng, Vệ Nghiêu liền xoa nhẹ khuôn mặt của cô, động tác ôn nhu đến quỷ dị, "Ngoan, nghe lời, em trước tiên không cần nói chuyện."


Lập tức, gã nhấc lên khẩu súng trong tay, chỉa vào Cố Nhược Sơ bóp cò.


Tiếng súng vang lên.


"A ——" Cố Dung thét một tiếng chói tai, tê tâm liệt phế khóc nức nở, "Không được!"


Đồng tử của Cố Minh Tranh đột nhiên co rút, "103!"


Lúc trước còn khen hắn bình tĩnh Thiên Thần Nhỏ, "... Chớ sốt sắng, không có chuyện gì đâu."


Viên đạn xẹt qua đỉnh đầu của Cố Nhược Sơ, xuyên vào vách tường.


Quỷ dị nhất chính là đôi mắt của Cố Nhược Sơ không nháy đến một lần, cực kỳ hờ hững. Tuy nhiên, dưới bầu không khí căng thẳng, mọi người ai cũng không chú ý.


Nhìn phản ứng của Cố Dung, trong mắt Vệ Nghiêu dần ngân ngấn thủy quang, còn có sâu hơn phần nào hận ý, "Bà biết rõ y không phải con trai ruột của mình mà? Tại sao còn để tâm y đến vậy? Hai mươi mấy năm, bà không một lần nghĩ đến đứa trẻ thân sinh mình đã vứt bỏ sao?"


Cố Dung khóc lóc lắc đầu, nghẹn ngào đến không nói ra lời.


Diệp phụ rốt cục bạo phát, ông giận dữ gầm lên, "Tất cả những thứ này là sao? Cố Dung, bà nói!"


Tiếng khóc của Cố Dung hơi ngưng lại, nhịn một hồi lâu, bà bị ông mắng một tiếng như thế cũng bạo phát, "Còn không phải là do ông sao! Năm đó tôi vì ông mà vứt hết tự tôn, đi cùng với ông; tuy nhiên, ông chưa bao giờ cho tôi một lời cam kết cả. Chúng tôi thật vất vả đợi đến ngày chính thê của ông chết, nhưng là, ông có nhớ bản thân đã nói gì lúc tôi mang thai không?! Ông nói tôi không xứng bước vào Diệp gia! Ông nói tôi không xứng? Tôi lại cố tình muốn cho ông biết tôi có xứng hay không! Thời điểm lâm bồn, ông cũng không đến thăm tôi, nhưng tôi không để ý, bởi vì tôi biết ông không chịu được nơi bẩn thỉu. Chỉ cần tôi sinh ra con trai, khiến cho tất cả mọi người đều biết đây là nhi tử của Diệp gia, ông nhất định sẽ cưới tôi!"


"Tôi một thân một mình tại cái đêm giông bão đó mà sinh con, lại vạn vạn không nghĩ tới, y không có hơi thở, là một cái *tử anh (thai nhi chết khi còn trong bụng mẹ)... Nếu như không có đứa bé này, tôi còn gì để dựa dẫm?"


Cố Dung khóc lóc, dáng vẻ như kẻ thần kinh mà nở nụ cười, "Cho nên tôi đã vứt bỏ đứa trẻ đó, lần nữa chọn một hài tử khác."


"Có thể ông trời thật công bằng, tôi không những không chết, mà còn sống đến khỏe mạnh trưởng thành. Mà đứa con do bà chọn, y nhưng lại có bệnh tim, nhất định sống không lâu!" Vệ Nghiêu cười đến điên cuồng, gằn từng chữ, "Đây là số mệnh!"


"Đúng, là mệnh, là số mệnh của tao! Rõ ràng năm đó những người biết chuyện đều biến mất, còn mày lại sống thật tốt. Sau khi biết được thân thế của mình xong liền đến báo thù... Đây không phải mệnh thì là cái gì?"


Cố Dung tỉ mỉ tìm cách, bà đã chờ đợi thật nhiều năm. Mãi mới chờ đến lúc Diệp phụ đối với Diệp Cảnh Nhiên thất vọng, chờ đến lúc Cố Nhược Sơ trở thành người thừa kế của Diệp gia, chờ đến lúc hết thảy khuất nhục của bà đều trở thành quá khứ. Tuy nhiên, những thứ này đều như hoa trong gương, trăng trong nước, nháy mắt tất cả liền mất.


"Hoang đường! Hoang đường!" Thân thể của Diệp phụ run rẩy, lồng ngực phập phồng thở gấp, hai mắt của ông trắng bệch, gần như muốn ngất đi.


Một mảnh vắng lặng.


Cố Minh Tranh yên tĩnh nghe xong toàn bộ quá trình, sau đó, hắn bỗng dưng đi về phía trước.


"Đừng nhúc nhích!" Vệ Nghiêu gầm nhẹ.


Cố Minh Tranh không để ý đến gã, từ từ đi tới trước mặt của Cố Nhược Sơ. Hắn nhìn y một hồi lâu, chậm rãi hỏi, "Cố sự cũng đã nghe xong rồi, Nhược Sơ, vậy em có thể cho tôi biết, là ai đã nói cho Vệ Nghiêu về thân thế của cậu ta? Là ai đã tiết lộ ngày chúng ta về nước cho Hứa Mạt?"


Cố Nhược Sơ đột nhiên giương mi, ánh mắt lợi hại bắn thẳng vào Cố Minh Tranh.


Sau đó, y cong khóe môi, nụ cười như hoa tuyết bay xuống, quạnh quẽ, man mát, rồi lại mềm mại đến khó tin, "Em biết mà, anh luôn là thông minh nhất."


Tác giả có lời muốn nói:


Dưới chương một tràng Tu La →→


Cố tổng: 818 tiểu mỹ nhân lừa dối tình cảm của tôi.


Nhược Sơ: Đương nhiên là chọn tha thứ cho y nha.