“Ngươi không ngại chứ….” Mễ Tự Lai nói xong, cẩn thận nhìn Tiểu Hắc, quan sát nét mặt của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc liếm liếm cái mũi, gãi gãi cái lỗ tai, “Tôi…. Chú thích chủ nhân của mình, như vậy tôi cũng nên thích cậu ấy a.”
“Cậu ấy là người tốt.” Mễ Tự Lai lập tức nói.
“Tôi đây…” Tiểu Hắc lắc lắc đuôi, “Tôi đây không ngại, tôi ở đâu cũng được, hơn nữa tôi đây có thể tự bản thân tìm đồ ăn, tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho chủ nhân của chú. Tôi đây vốn là sợ cậu ấy không vừa ý tôi….”
Đây cũng là tâm sự của Mễ Tự Lai. Mễ Thanh là người yêu mèo không sai đâu, nhưng không thể trăm phần trăm cam đoan cậu ấy có thể thu nhận Tiểu Hắc.
“Tìm một thời gian thích hợp, cậu theo tôi về nhà đi. Cậu tới trước cửa đã, rồi tôi sẽ giới thiệu chủ nhân cho cậu gặp mặt.”
Phải gặp người giám hộ? Tiểu Hắc nhất thời khẩn trương, cái đuôi cũng thẳng đơ rồi, “Gì? Để tôi đây đi gặp chủ nhà….”
Thấy Tiểu Hắc lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, Mễ Tự Lai nâng chân vuốt vuốt đầu Tiểu Hắc, “Tôi đi theo cậu mà, cậu đi theo tôi đi, cậu cũng phải gặp mặt chủ nhân của tôi mà.”
“Tôi đây, tôi đây biết.”
“Vậy để tìm thời gian thích nào nào đã.” Mễ Tự Lai suy nghĩ, muốn chọn ngày cuối tuần, hơn nữa tốt nhất thời điểm không có Tiêu Lương, thứ nhất ngày cuối tuần tâm trạng của chủ nhân phần lớn đều rất tốt, bầu không khí tương đối dễ chịu; thứ hai, ít một người ở bên cạnh thì bớt đi một kẻ mù cho ra ý kiến.
Sau khi giao hẹn xong với Tiểu Hắc, Mễ Tự Lai cảm giác thoải mái hơn rồi.
Mễ Thanh đi công tác, cậu ấy van cầu Tiêu Lương chiếu có Mễ Tự Lai, mà Tiêu Lương chiếu cố Mễ Tự Lai chính là mỗi ngày đúng giờ quy định đến nhà Mễ Thanh một lần, cho Mễ Tự Lai ăn, thêm nước cùng với quét dọn phòng vệ sinh của mèo, Mễ Tự Lai muốn ra khỏi nhà? Không có cửa đâu nha!
Mễ Tự Lai khẩn trương a, hắm muốn gặp Tiểu Hắc, muốn nói cho Tiểu Hắc chủ nhân tạm thời đi công tác, nhưng mà Tiêu Lương kiên quyết không để cho Mễ Tự Lai đến được cửa, mặc cho Mễ Tự Lai dùng hết chiêu làm nũng, uy hiếp, đá đánh, cắn xé, rống giận và vô số thủ đoạn khác, Tiêu Lương thủy chung vẫn kiên trì nguyên tắc, sừng sững bất động. Hơn nữa, Tiêu Lương bây giờ vẫn chưa chính thức đến ở chung với Mễ Thanh, hắn mỗi ngày chỉ tới vì con mèo này, vì vậy ngay cả cửa ban công cũng không mở, vì thế, Mễ Tự Lai muốn nhảy tới cửa sổ ban công, xem có thể hay không nhìn thấy thân ảnh Tiểu Hắc cũng không được.
Cho dù có thể ra ban công, trên lầu 12 kêu meo meo thảm thiết, Tiểu Hắc nhất định cũng không thể nghe nổi.
Mễ Tự Lai thử khi Tiêu Lương đến, trong nháy mắt lúc cửa mở ra, hắn muốn mượn khoảng không khi cửa mở để chạy ra, nhưng mà Tiêu Lương động tác nhanh nhẹn ngăn cản hắn, một phen nắm thắt lưng của Mễ Tự Lai ôm lên. Mễ Tự Lai giãy dụa trong lòng Tiêu Lương, meo meo meo meo kêu to.
Buông thúc ra! Tiểu tử ngươi buông ra cho ta! Không cho ôm ta!
Hung hăng mà cào Tiêu Lương, Mễ Tự Lai hết cáo lại cắn, nhưng mà, cũng vô dụng thôi, Tiêu Lương vẫn ôm chặt Mễ Tự Lai không tha, đem Mễ Tự Lai bắt trở vô nhà. Hơn nữa sau sự kiện lần đầu tiên kia, Tiêu Lương cảnh giác rồi, vì thế luôn đặc biệt chú ý, Mễ Tự Lai nào có cơ hội nữa.
Mễ Tự Lai này sinh khí a, này hận a!
Thúc muốn đánh ngươi, thúc tuyệt đối muốn đánh chết ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi là tên đại phôi đản!
Sau khi đập cho đã tay một chén thủy tinh để hả giận, Mễ Tự Lai tỉnh táo rồi. Chuyện này không trách Tiêu Lương được. Tiêu Lương làm như vậy cũng là vì lo lắng Mễ Tự Lai, dù sao hắn không biết Mễ Tự Lai, càng không biết ngôn ngữ mèo của Mễ Tự Lai, hắn chỉ là sợ hãi mèo của người yêu đi ra ngoài sẽ không trở về, hắn không muốn người yêu mất đi thú cưng yêu quí nhất mà thương tâm khổ sở.
Sau khi Mễ Tự Lai ở trong lòng nguyền rủa Tiêu Lương một trăm lần a một trăm lần, buông tha đi, thành thật mà ghét vào ghế sopha ngủ khò khò ngáy meo meo, đếm đầu ngón tay tính toán ngày chấm dứt công tác của Mễ Thanh.
Tiêu Lương thấy mèo cải hóa ngoan ngoãn, yên lòng rồi.
Nhìn bộ dáng huýt sáo của Tiêu Lương giúp mình dọn nhà vệ sinh cho mèo, Mễ Tự Lai hung hăng trừng bóng lưng ngồi chồm hổm của hắn.
Tiểu tử! Đừng tưởng rằng ngươi chiếu cố thúc vài ngày, thúc sẽ tha thứ ngươi! Đừng tưởng rằng thúc không hề cào ngươi, thúc chính là tha thứ ngươi! Thúc muốn nói cho ngươi, thúc vĩnh viễn sẽ không cho ngươi sắc mặt dễ gần! Ngươi cái tên đại phôi đản!
Thật vất vả, Mễ Thanh đi công tác trở về. Chủ nhân vừa vào cửa, Mễ Tự Lai liền meo meo một tiếng đi tới, ôm chặt lấy Mễ Thanh không tha.
Chủ nhân nha! Ngươi đã trở về, muốn chết ta rồi.. ô…. Chủ nhân.
Mễ Thanh ôm Mễ Tự Lai ngồi xuống ghế salon, vừa sờ vừa vỗ, cùng mèo của mình thân thiết, sau đó chỉ huy Tiêu Lương giúp mình dọn dẹp hành lý. Tiêu Lương lầm bầm bĩu môi xách cái vali đi, không nhịn được nhìn chăm chú Mễ Tự Lai được Mễ Thanh ôm trong lòng ngực liếc mắt một cái.
Cùng chủ nhân nói chuyện mệt mỏi, Mễ Tự Lai kêu meo meo a meo meo a, biết Mễ Thanh nghe không hiểu, Mễ Tự Lai vẫn muốn nói: chủ nhân, cậu đã trở về, mau thả tôi ra ngoài đi, tôi muốn tìm Tiểu Hắc, Chủ nhân, cậu chừng nào thì nghỉ ngơi? Tôi mang Tiểu Hắc tới gặp cậu.
Mễ Thanh hoàn toàn không hiểu Mễ Tự Lai meo meo a meo meo ow có nghĩa gì, hắn tưởng rằng mèo yêu quý của mình đang cùng mình thân thiết.
“Tiêu Lương, anh xem mèo của em này.”
“Thấy rồi, thấy rồi, hừ.”
“Có nhớ tới ta không hả, bảo bối, ta biết ngươi có a.” Mễ Thanh ẵm Mễ Tự Lai lên, cùng hắn mặt dán mặt, làm cho Tiêu Lương đứng một bên nhìn mà phát thèm.
“Anh nói em có thể đừng cùng với một con mèo như vậy không.”
“Đây là mèo của em mà.” Mễ Thanh cười nói.
Thu dọn hết hành lý, Tiêu Lương bưng một chén nước tới, lúc đem nước tới cho Mễ Thanh, hắn trực tiếp đem Mễ Tự Lai trong lòng Mễ Thanh ra, đặt lên đùi mình. Mễ Tự Lai mặc kệ, miêu quyền tung ra, Tiêu Lương hiển nhiên biết ý đồ, bàn tay duỗi ra đè lại tay của Mễ Tự Lai.
Có chủ nhân trước mặt, Mễ Tự Lai không muốn đối với Tiêu Lương quá phận, trong cổ họng lèm bèm vài tiếng, rầu rĩ không vui nằm trên đùi Tiêu Lương.
Một tay vuốt lông mao trên lưng Mễ Tự Lai, một tay kia của Tiêu Lương gác trên bả vai Mễ Thanh
“Có mệt không?”
“Hoàn hảo.”
Mễ Tự Lai thấy tay Tiêu Lương khoát trên vai chủ nhân, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đầu cũng tựa vào nhau rồi.
Thấy chủ nhân cùng người yêu âu yếm, Mễ Tự Lai một bụng hâm mộ uất hận, hắn tưởng nhó tới Tiểu Hắc.
“Meo meo …” Mễ Tự Lai kêu một tiếng.
Đem Mễ Tự Lai trên đùi ôm xuống, Tiêu Lương dùng hai tay ôm thắt lưng Mễ Thanh, “Đi tắm rửa đi, giải tỏa mệt nhọc, anh làm đồ ăn cho em ăn, ăn xong rồi hảo hảo nghỉ ngơi”
“Uh.”
Thấy Mễ Thanh rõ ràng muốn đi tắm, Mễ Tự Lai vội vàng nhảy đến trước mặt cậu ngăn cản, “Meo meo ow.”
Chủ nhân, để cho ta ra ngoài đi, ta muốn tìm Tiểu Hắc, ta đã thật nhiều ngày không ra qua khỏi cánh cửa kia rồi, chủ nhân, van cầu ngươi.
Mễ Thanh đương nhiên không hiểu ý nghĩa thực sự của Mễ Tự Lai nói, cậu quay cười nói với Tiêu Lương: “Mèo đều sợ nước, mỗi lần em tắm, bảo bối đều ở ngoài coi chừng.”
Tiêu Lương cười, “Nó coi chừng, sẽ không phải muốn nhìn lén đi.”
“Xem anh nói kìa.”
Mắt thấy chủ nhân đi phía trước, Tiêu Lương đi theo sau kéo tay của cậu ấy lại, Mễ Tự Lai ở phía sau meo meo ow meo meo ow kêu, gấp đến độ xoay vòng.
Để tôi ra ngoài đi a! Tiểu tử ghê tởm, các người đây là muốn làm gì? Buông tay các người ra!
Mễ Thanh cùng Tiêu Lương một trước một sau vào phòng tắm, đóng cửa, Mễ Tự Lai ở bên ngoài xoay long vòng.
Chủ nhân! Chủ nhân! Thả tôi ra ngoài đi! Tiêu Lương ngươi là tên tiểu tử phá hư chuyện, ngươi không phải nói làm đồ ăn khuya cho chủ nhân ta sao? Tại sao trong phòng tắm kêu to như thế? Có lửa sao?
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mễ Thanh cùng Tiêu Lương từ phòng tắm đi ra, Mễ Thanh nửa nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, Tiêu Lương đi vào phòng bếp nấu ăn. Mễ Tự Lai nhảy nhảy trên chân cậu, kêu meo meo a meo meo a, hy vọng cậu ấy có thể thả mình ra ngoài, kết quả chỉ là ôm lấy vuốt lông, Mễ Thanh thậm chí cũng không đứng lên.
Mắt thấy chủ nhân cùng người yêu dắt tay vào phòng ngủ, Mễ Tự Lai biết, buổi tối hôm nay muốn ra ngoài là không thể rồi, ngày mai đi vậy.
Đêm đã khuya, mang theo tâm tình không cam lòng, Mễ Tự Lai ngồi xổm trước cửa phong ngủ chủ nhân, nghe được âm thanh nói chuyện đứt quãng.
“…Ngươi mang tới đây đi.”
“Được.”
“Mèo của ta cũng thích ngươi.”
“…Nói đến mèo, ta…”
“….Có thể cùng nhau làm bạn, bình thường chúng ta cũng không ở nhà, bảo bối cũng cần có người làm bạn.”
“…Có thể chứ?”
“Không biết có thể ở chung vui vẻ với nhau không.”
“Hy vọng có thể.”
Mễ Tự Lai không biết bọn họ đang nói chuyện gì, hắn cũng không quan tâm. Lúc này, trong đầu Mễ Tự Lai chỉ chứa đầy những suy nghĩ về một con mèo duy nhất – Tiểu Hắc.
Ngày thứ hai, sau khi vật vã nấu xong bữa cơm tối, Tiêu Lương không biết vì sao lại đi ra ngoài, Mễ Tự Lai nhảy lên cái kệ để giày, sau đó hướng về phía Mễ Thanh kêu meo meo ow meo meo ow vài tiếng.
“Muốn đi ra ngoài chơi sao?” Mễ Thanh ôm Mễ Tự Lai lên, “Bảo bối, hay là đừng ra ngoài đi, ở nhà đi, ngoan ngoãn nha.”
Mễ Tự Lai chớp đôi mắt to nhìn chủ nhân, dùng ánh mắt để cầu xin. Chủ nhân, tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút, tôi là đi tìm Tiểu Hắc, tôi sẽ không chạy loạn, tôi sẽ không chạy xa, chủ nhân, để cho tôi ra ngoài đi.
Mễ Thanh bế một hồi, rốt cuộc buông tay, mở cửa đem Mễ Tự Lai thả ra ngoài. Mễ TỰ Lai không lập tức bỏ chạy đi, đứng ở cửa chần chừ một chút, kêu meo meo meo meo, nói cho Mễ Thanh biết hắn rất nhanh sẽ trở về.
Đi xuống lầu, Mễ Tự Lai trực tiếp chạy tới nơi ở của Tiểu Hắc, lúc này đây, tự hắn qua đường lớn. ngay cả Mễ Tự Lai cũng tự bội phục bản thân hắn.
Thúc trở nên dũng cảm rồi!
Chạy vào bên trong công viên, Mễ Tự Lai nhẹ giọng kêu “Meo, meo….”, kêu vài tiếng, không thấy Tiểu Hắc lên tiếng trả lời, Mễ Tự Lai ra chỗ hòn non bộ tìm, lại dạo vòng quanh hồ một lần nữa, cũng không tìm được Tiểu Hắc.
Mễ Tự Lai nghi ngờ, lo lắng, đi vòng vo bốn phía hòn non bộ thêm mấy lần nữa. Ở công viên lại đợi lại chờ, vẫn không thấy Tiểu Hắc xuất hiện, Mễ Tự Lai bất đắc dĩ kéo đuôi về nhà.
Tiểu Hắc đi nơi nào rồi?
Mễ Tự Lai tâm sự ngổn ngang, không thể ngủ yên. Tự an ủi bản thân mình, có lẽ Tiểu Hắc là đi “làm công” rồi. Mễ Tự Lai quyết định, ngày mai lại đi công viên, đến khi gặp được Tiểu Hắc mới thôi.
Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm tối lại đến thời gian đi tản bộ của Mễ Tự Lai, đi xa xa phía công viên, vẫn không nhìn thấy Tiểu Hắc. Lúc đi ngang qua chợ, Mễ Tự Lai gặp một con mèo hoang liền hỏi thăm, được biết là “Tiểu Hắc hình như đã vài ngày không xuất hiện rồi, không biết là đi đâu nữa.”
Lần này, Mễ Tự Lai thật sự nóng nảy. Tiểu Hắc chắc sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ, trong đầu Mễ Tự Lai hiện lên đủ loại hình ảnh khiến cho hắn lo lắng không thôi, hắn gãi gãi lỗ tai, muốn gạt bỏ hết tất cả suy tưởng trong đầu ra.
Loại tâm tìn không bình tĩnh này vẫn duy trì liên tục tới ngày thứ tư.
Tiểu Hắc xuất hiện rồi.
Mễ Tự Lai vừa ra tiểu khu, liền thấy Tiểu Hắc đứng ở ven đường, hắn mừng rỡ như điên, bước chân chạy băng băng về phía trước, Tiểu Hắc cũng ra đón lấy Mễ Tự Lai.
Hai con mèo gắt gao ôm nhau cùng một chỗ
“Mấy ngà nay cậu chạy đi nơi nào vậy, lo lắng chết tôi rồi!”
Mễ Tự Lai thấy Tiểu Hắc không có việc gì, trái tim bị treo cũng được thả lỏng, nghĩ đến mấy hôm nay không ngừng thắc mắc, lo âu, không nhịn được giơ móng vuốt lên nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Hắc.
“Cậu nếu không ở đây, làm cho chợ hoặc là ở trong công viên thì phải lưu lời nhắn cho các con mèo hoang khá a, tôi nóng ruột muốn chết cậu biết hay không!”
Lỗ tai trái Tiểu Hắc bị nhéo, liếm cái mũi của mình, không hề phản kháng. Sau khi nói ra hết, Mễ Tự Lai muốn đem Tiểu Hắc đến nhà của mình.
Mặc kệ, liền hôm nay đi, thúc không thể đợi được nữa rồi.
Lúc này, Tiểu Hắc lại dừng bước.
Mễ Tự Lai quay đầu nhìn cậu, “Đi nha, hôm nay nhanh đi đi. Cậu đừng thẹn thùng a. Chủ nhân của tôi rất tốt, nhất định sẽ thích cậu.”
Tiểu Hắc ngồi chồm hổm dưới đất, đôi mắt to màu vàng chớp động, “Thúc, tôi đây muốn nói một việc.”
“Cái gì?”
“Tôi đây, tôi đây có nhà rồi….”