“Cái gì? 5 người? Vậy tức là tên kia… né được sao?”
“Nhanh như vậy mà vẫn né được sao?”
“Hư cấu!”
Một làn sóng xôn xao từ các khán đài.
“Ực… con lợn gặm tỏi?” Tên ngồi gần Yến Nhi nuốt nước bọt. Hắn có vẻ vẫn chưa tin vào tai mình.
“Hứ, ngươi thấy chưa?” Yến Nhi nói với hắn rồi tiếp tục theo dõi cuộc thi.
“Thế éo nào? Cuộc đời nhiều phi lý! Lẽ nào mình sẽ bị cả thế giới thông… Mà chắc không ai nghe đâu hí hí.” Tên đó mừng thầm. Bỗng nhiên ngay sau đó, một bàn tay đặt lên vai hắn. Tên đó quay lại thì thấy đó là bàn tay của một tên vạm vỡ nhưng lại có khuôn mặt rất… biến thái. Tên đó siết chặt bàn tay đang nắm vai lại, đưa đôi mắt rạo rực của mình và nói một câu:
“Tối nay, phòng 69 khách sạn Tường An nhé! <3” “Ực…” … Lời thông báo của dẫn chương trình không chỉ dành cho khán giả bên ngoài mà còn dành cho các thí sinh trong cuộc thi bằng cách thông qua mạng lưới tinh thần (kiểu như thần giao cách cảm ấy). “Hmmm…” Đăng Quang trầm ngâm nhìn lỗ thủng trên thân cây. Không cần nghe thông báo, hắn cũng đã biết được rằng Khải Minh đã kịp né tránh trước đó, chỉ là hắn không nhìn rõ cách mà tên đó né tránh. Thu Thúy đang đứng ở phía sau bỗng bước lại gần hắn. Cô nàng có vẻ khá ngạc nhiên khi có kẻ né được Thánh Quang Chỉ. “Đăng Quang… có vẻ đội chúng ta mất Tháp Cứ Điểm rồi!” Thu Thúy nhẹ nhàng nói. Đăng Quang vẫn chăm chú nhìn vào thân cây và trả lời: “Hmmm… đừng lo lắng. Cậu đừng quên mục đích của chúng ta đến đây không phải để chiến thắng… Mà là để tìm những người như hắn!” Nói rồi, Đăng Quang siết chặt tay bước đi. … Vẫn ở trong khu rừng Chết Chóc đó, có một thiếu niên đang ngồi dựa lưng vào tảng đá lớn sau lưng. “Phù… may quá!! Xém tí bị loại rồi! Hộc… hộc.” Thiếu niên ấy lau giọt mồ hôi đang chảy dài trên má. Hắn ta không ai khác chính là Khải Minh, kẻ vừa né tránh thành công Thánh Quang Chỉ của Đăng Quang. “Hộc… may là dùng hết tất cả kĩ năng về tốc độ mới thoát được… thằng đó quả nhiên rất mạnh!” Khải Minh cố điều khiển hơi thở gấp gáp của mình. Hắn bây giờ vẫn chưa tin là mình lại né tránh được. Cảm giác lúc ấy như Thánh Quang Chỉ đã sượt ngang qua hắn vậy, chỉ cần nhích thêm tí nữa thì hắn dính đòn ngay. “Hừ!! Chắc mình phải quay lại chỗ của đội thôi… Ơ… chỗ nào nhỉ? Sao mình chẳng nhớ đường nào hết vậy?! Định mệnh, lạc con mẹ nó rồi huhu… mà không sao, bình tĩnh, định hướng lại cái đã, được rồi, chắc chắn là hướng kia… à không hướng này…” … 3 tiếng sau... “Định mệnh, lạc thiệt rồi!” Khải Minh ngẩng đầu lên trời than khóc. Đã qua bốn tiếng mà Khải Minh vẫn chưa tìm được Tháp Cứ Điểm do đội mình chiếm. Hắn đang khá lo lắng. Ít ra thì hắn cũng có thể an tâm vì số điểm sau một tiếng của đội vẫn tăng đều, chứng tỏ cả đội vẫn đang trụ vững. Về phần điểm số của các đội hiện tại thì đội Hoa Sen vẫn đang dẫn đầu với 740 điểm; theo sau là đội Hoàng Kim và đội Dã Thú với 400 điểm; tiếp đó là đội Nữ Hoàng với 210 điểm, đội của những cô gái xinh đẹp này có vẻ đã tìm được một Tháp Cứ Điểm cho mình; cuối cùng là đội Hải Dương và đội Thiên Long với số điểm là 0. Hiện tại thì số thành viên trong các đội vẫn chẳng biến đổi gì sau lần thông báo đầu tiên. “Hmmm, cố lên, mình tin con đường phía trước chắc chắn sẽ dẫn tới… Oái!” Khải Minh bỗng giật mình nhảy ra phía sau, hai tay giơ sẵn thủ thế. Chuyện gì vậy? Có vẻ có thứ gì đó ở phía trước. “Uh… ngươi là…” Giọng nói run run đến từ phía trước. Đó là giọng của một cô gái, một thành viên của đội Hoàng Kim. Cô gái này chính là một trong ba người đã đối đầu với Vương Ám và cũng là người duy nhất may mắn chưa bị loại. À không! Nếu nói may mắn thì chưa hẳn đúng. “Cô gái này?? Sao mặt mày có vẻ sợ hãi vậy ta?? Mình đã làm éo gì đâu!! Để xem thử… Ồ Hồn Sư tầng 7 thôi à!! Phen này ngon rồi!!” Khải Minh cười khì khì đắc chí, một nụ cười có phần dâm đãng. Hắn nghĩ rằng cô gái kia đang sợ hắn. Nhưng hắn đã sai lầm. Cô gái kia thật ra là kinh sợ những gì mà mình chứng kiến, chính xác rằng nàng sợ Vương Ám. Đã bốn tiếng trôi qua nhưng cô gái ấy vẫn còn sợ như thế, chứng tỏ Vương Ám đã mang lại một nỗi ám ảnh thật sự kinh hoàng. Còn đối với tên như Khải Minh thì… “Hừ, cứ tưởng gặp ai, thì ra là tên ngáo ngơ của đội Hoa Sen, hên thật. Mà hắn đi một mình sao? Hmmm…” Cô nàng ấy nhìn Khải Minh với ánh mắt hoài nghi. Còn Khải Minh thì nhìn nàng bằng ánh mắt rạo rực, ánh mắt chăm chú vào cặp ngực của nàng. “Ngon à nha. Ngực vừa văn đó, mặt lại đẹp nữa chứ! Khà khà lại đi một mình, phen này phải kiếm chát gì mới được!” Khải Minh nghĩ. “Sao hắn nhìn mình ghê thế nhở? Hừ, thật kinh tởm. Phải mau loại hắn thôi! Nhìn hắn thế này chắc yếu lắ…” Có vẻ cô nàng kia khá xem thường Khải Minh. Nhưng sau khi nhớ lại tên Vương Ám thì nàng thay đổi suy nghĩ ngay: “Không được! Mình không được xem thường hắn!!” Nói rồi, nàng âm thầm truyền hồn lực vào cây cung đang cầm của mình. “Hmmm, này cô em, ngoan ngoãn đưa vú… á nhầm, ngoan ngoãn đầu hàng đi thì anh tha cho!!” Khải Minh hất cằm nói với cô gái kia. “Cái gì?? Ngươi nghĩ sao mà bảo ta đầu hàng…” Cô nàng kia nghiến răng tức giận. Bị một tên như Khải Minh khinh thường thì còn gì tức hơn nữa. Vả lại cô nàng này là một quý tộc, tầng lớp mà đáng lẽ ra chỉ đi khinh thường người khác chứ chẳng quen với việc bị người khác khinh thường. Chính vì vậy cô nàng thật sự đã sôi máu lên sau câu nói của Khải Minh. “Hừ, tên khốn như ngươi dám nói vậy với ta sao!! Nếu đã vậy thì… CHẾT ĐI!!” Cô nàng kia giương cung lên, tạo một mũi tên bằng hồn lực và bắn một cú. Thao tác của nàng nhanh vô cùng. Mũi tên được bắn đi lao vun vút đến chỗ Khải Minh. “Oái hình như cái đó là… bảo vật trung cấp!!” Khải Minh giật mình trước cú đánh bất ngờ đó. Nãy giờ hắn chỉ toàn nghĩ đến việc cô nàng kia ngoan ngoãn đưa tay chịu trói chứ không hề nghĩ đến việc nàng ấy sẽ phản kháng. “Hừ, chết đi!” Cô nàng kia mỉm cười như tin chắc rằng mũi tên sẽ trúng đích và nhìn thấy được cảnh tượng tên Khải Minh biến mất khỏi tầm mắt mình nhưng… “Ầm!!” Một tiếng nổ lớn phát ra, nó được tạo bởi vụ va chạm giữa mũi tên của cô gái đội Hoàng Kim và… một gốc cây đối diện. Còn tên Khải Minh vẫn đứng yên một chỗ và bình yên vô sự. Cái gì?” Cô nàng ấy trợn mắt nhìn thân cây ấy đổ xuống. Lẽ ra mũi tên ấy phải trúng vào tên Khải Minh chứ không phải thân cấy ấy. Chuyện gì vậy? “Phù… mém tí bị loại cmnr!” Khải Minh kinh ngạc nhìn gốc cây nói. “Ngươi… làm sao chứ? Tại sao mũi tên không trúng ngươi” Cô nàng kia kinh ngạc. “Há há! Nó đi xuyên qua ta đó!!” Khải Minh chống nạnh cười. Thật ra điều hắn nói không phải sự thật. Lúc nãy khi mũi tên gần chạm vào thì hắn đã kịp né sang một bên, khi mũi tên đã bay qua thì hắn quay lại vị trí cũ. Tốc độ Khải Minh lúc đó rất nhanh nên tạo cảm giác như hắn đang đứng yên vậy. “Vãi hàng chim én!” “Sao hắn làm được?” “Thánh né!!” “Hmmmm, thằng này được đó!!” Khán giả lại một lần nữa kinh ngạc. “Tên đó trông cũng mạnh đó!” “Nhìn mặt hơi ngáo nhưng cũng mạnh phết.” “Hmmm, nhìn hắn lâu cũng thấy hắn đẹp trai chứ bộ…” “Tự nhiên ta cũng thấy thích hắn…” Một vài khán giả nữ thay đổi quan điểm của mình về Khải Minh. Những lời bàn tán nhanh chóng lọt đến tai Yến Nhi và Mỹ Linh. Cả hai trông bộ rất khó chịu. Trong khi đó, tên Quốc Vinh âm thầm xem xét tình hình rồi đứng phắt dậy nói: “Hề, các người có biết không. Tên đó là đồ đệ của ta đó, hắn làm được như vậy đều là nhờ ta chỉ dạy cả đó haha…” “Ơ… Quốc Vinh…” Hoài Nam trợn mắt nhìn Quốc Vinh đang khoanh tay đắc chí. Tên đó có vẻ muốn dựa hơi của Khải Minh để lấy le với gái đây mà. “Ồ thật sao…” “Quaooo…” “Hmmm…” Có vẻ có người tin điều Quốc Vinh nói là sự thật. Yến Nhi nhíu mày nhìn tên đó thở dài nói: “Chậc, thiệt là…” Ở một khán đài khác, có một vài lão già cũng chăm chú xem trận chiến giữa Khải Minh và cô gái đội Hoàng Kim. “Hình như đó là Đặng Gia Bộ Pháp! Tên đó là người của Đặng Gia Tộc sao?” “Hmmm, ta thấy thể thuật của hắn ta cũng giống với thể thuật của Huỳnh Gia nữa. Tên này có vẻ thú vị đấy…” Một lão già ngồi đó vuốt râu nói. Đôi mắt chăm chú nhìn vào Khải Minh. “Ngươi… ngươi nói láo!” Quay lại với cuộc chiến của cả hai. Cô gái đội Hoàng Kim có vẻ không tin những gì Khải Minh nói. “Hehe, tin hay không thì tùy… nhưng mà…” Khải Minh bỗng cuối người thấp xuống, chân phải sải về phía sau. Trông hắn giống như đang lấy đà vậy. Rồi hắn hét lên: “… Bây giờ thì tập trung mà bắn trúng ta đi!!” Khải Minh dồn lực phóng nhanh về trước. Tốc độ có thể nói là không tưởng, khoảng cách của cả hai đang rút ngắn một cách nhanh chóng. “Cái gì chứ!!” Cô gái kia giật mình khi thấy tên Khải Minh lao đến. Nàng vội giương cung lên, tạo ra ba mũi tên và bắn về phía hắn. Tuy nhiên Khải Minh né tránh vô cùng dễ dàng. Hắn chỉ nhích khẽ sang một bên đã né tránh được hết những mũi tên kia. Đang chạy với tốc độ cao thế này mà vẫn né tránh được, điều này làm rất nhiều người ở ngoài kia thêm phần khâm phục hắn. “Gì chứ!!” “Hế hế, sợ ta chưa!!” Khải Minh tiếp tục lao đến, hắn bây giờ đã áp sát cô được cô nàng kia nhưng… “Cái gì…” Ngay khoảnh khắc hắn vừa áp sát thì cô nàng kia đã nhanh tay giương cung chĩa thẳng vào mặt hắn một mũi tên vàng rực. Có vẻ cô nàng này phản ứng không hề chậm. “Đừng xem thường ta!!” Nói rồi, cô nàng kia nhả dây cung đưa mũi tên bay đi nhưng… “Keng…” Một âm thanh vang lên, âm thanh này giống như sự va chạm của kim loại. Nó được tạo ra bởi mũi tên của cô nàng kia khi và chạm vào… thanh kiếm của Khải Minh. “Gì chứ!” Cô nàng kia ngạc nhiên trước những gì mình thấy. Chỉ trong tích tắc, Khải Minh đã lấy từ túi không gian của mình thanh Xích Kiếm và dùng nó để chặn mũi tên kia. “Tốc độ này…” “Mượn lại câu lúc nãy nha: Đừng xem thường ta ver 2!” Khải Minh dồn lực đánh bật mũi tên lên trên. Sau đó hắn vung kiếm đánh vào cây cung của cô gái kia. Nàng ta bị lực đánh của hắn làm lùi về phía sau. Khải Minh thừa thắng xông lên, vung tay chưởng về phía cô nàng kia. Thế nhưng nàng ta lại nhanh chóng dùng một tay để chặn đòn đánh đó. “Bốp!” Uy lực của Khải Minh mạnh hơn nên cô gái kia bị đánh bật ngược lại. Tuy nhiên thế vẫn tốt hơn bị trúng đòn. “Hừ, tên này nguy hiểm quá… mình phải tìm cách xử hắn nhanh thôi!!” Cô nàng kia lập tức giương cung lên. Tuy biết bắn trúng được Khải Minh là rất khó nhưng chẳng còn cách nào khác. Gặp một tên có thể né tránh thế này thì cung thủ như nàng chẳng phát huy được tác dụng. “Uh… sao vậy?” Cô nàng kia chợt cảm thấy kì lạ. Sao nãy giờ trên cây cung không xuất hiện mũi tên hồn lực dù nàng vẫn đang truyền hồn lực vào nó. Chuyện gì thế này? Nàng ta liên tục truyền hồn lực vào nhưng… kết quả vẫn như vậy. “Không thể nào… bảo vật của ta bị hư sao?” Nàng ấy rơi vào tình trạng hoang mang vô cùng. Bảo vật này gần như chiếm phần lớn sức mạnh của nàng. Trước giờ chiến đấu, chỉ cần cầm nó trong tay thì đối thủ của nàng đều ngả mũ. Và như vậy nó khiến nàng dựa dẫm nhiều vào bảo vật này. Kết quả khi không sử dụng được nó là tình trạnh hoang mang hiện giờ. “Hehe…” Một tiếng cười ghê rợn đến từ Khải Minh. Có vẻ hắn biết cô nàng kia gặp phải vấn đề gì và nguyên do từ đâu. “Có phải ngươi đã làm điều này không…” Cô nàng kia lập tức nghi ngờ hắn ta. Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa. “Hể? Ta có làm gì đâu??” Khải Minh giả vờ ngu ngơ. Điều này làm hắn càng đáng nghi hơn nữa. Cô gái kia thấy vậy càng khó chịu hơn. Thật ra vào lúc nãy, khi cô nàng kia dùng tay cản đòn của Khải Minh, ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào tay nàng, Khải Minh đã nhanh chóng dùng một loại thuật đã giúp hắn bán hành cho Huỳnh Thụ Nhân trong kì kiểm tra gia tộc, thuật phong ấn. Chắc hẳn không ai quên công năng bá đạo của loại thuật này, nó khiến đối phương không thể dùng hồn lực trong một khoảng thời gian nhất định. Thật vô cùng ức chế. Nhược điểm của nó là chỉ dùng cho người có cảnh giới thấp hơn. Bởi vậy Khải Minh rất ít dùng chiêu này vì đối thủ của hắn toàn mấy tên mạnh hơn. “Hmmm…” Khải Minh nhẹ nhàng rảo bước đến cô gái kia. Nàng ta nhìn hắn bằng ánh mắt sợ sệt, tay liên tục giương cung nhưng vô ích. “Chết thật, mình thua rồi…” Cô nàng kia gần như tuyệt vọng, hạ cung xuống nhắm mắt chờ Khải Minh loại mình. Tiếng bước chân của hắn ta càng ngày càng gần. Và rồi… “Uh?... Ah?... Ahhhhhh… tên khốn ngươi làm cái gì vậy!!” Cô nàng mở mắt to và hét lớn. Khuôn mặt ửng đỏ vì lý do nào đấy. Nhưng dựa vào lời nói của nàng có thể xác định tên Khải Minh đã làm gì với nàng. Và chính xác thì hắn đang… sờ ngực nàng.