Trong khi đó…
“Uh… không… cơ thể mình… ”
Linh Chi không ngừng quằn quại trên giường, một cảm giác ham muốn nhục dục đang dần xâm lấn lấy lý trí của nàng.
Nàng không thể kiềm chế bản thân lâu hơn nữa, cơ thể hoàn toàn chống lại nàng.
Cổ họng bất giác rên rỉ.
Hơi thở càng ngày càng nhanh.
Cơ thể tự động uốn éo gợi dục.
Đặc biệt là khe suối ở giữa hai chân nàng đang không ngừng rỉ nước, nếu tiếp tục, nó có thể gây ướt giường mất.
“Haha… nàng thấy thế nào rồi? ” Tài “dê” khẽ cười một nụ cười đắc thắng. Ánh mắt hướng về Linh Chi như muốn liếm khắp cơ thể nàng.
Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ còn vài phút nữa thôi, Linh Chi sẽ phải khuất phục trước hắn. Lúc đó, hắn ta sẽ bắt nàng phải cầu xin đến gãy lưỡi mới ra tay.
Vừa nghĩ đến khung cảnh đó, cái dương v*t của hắn lại ngóc đầu lên, khiến tấm khăn quấn quanh hông rớt xuống.
“Ái chà rớt rồi… Mà thôi kệ… có khi thấy cái này… nàng ta sẽ cảm thấy kích thích hơn chăng? Haha… ”
Tài “dê” tiến đến sát Linh Chi, khoe cái dương v*t đen xì của hắn trước mặt nàng.
“Ngươi… ngươi… ”
Linh Chi vội vàng nhắm mắt lại, nhìn thấy thứ đó của hắn ta đối với nàng là một sự sỉ nhục.
“Haha… lát nữa nàng sẽ phải yêu quý nó hơn cả bản thân luôn đó! Chép… chép! ” Tài “dê” liếm mép đầy dâm dục.
“Không… ”
Nước mắt nàng lại chảy ra.
“Đừng khóc mỹ nhân… ta không làm hại nàng đâu! ”
Những ngón tay của Tài “dê” nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Linh Chi, từ bụng của nàng cho đến khe ngực, vừa chạm vào đó, hai bầu vú của nàng rung lên một cách đầy dâm đãng.
“Ực… ”
Tài “dê” xem ra bị kích thích rất mạnh. Cái dương v*t hắn cố tìm cách vươn dài thêm nữa nhưng không thể vì nó đã đạt đến giới hạn, điều này khiến Tài “dê” vô cùng khó chịu.
“Hmmm… cái cơ thể này thật tuyệt vời… muốn quá… nhưng mà… ”
Tài “dê” đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Liệu hắn có nên ‘xơi’ Linh Chi ngay hay không?
“Thôi kệ đi… ta sẽ thử sơ múi một chút… còn chịch choạc thì để sau… haha! ”
Không kiềm hãm được nữa, ý định ‘để dành’ ban đầu tan biến, Tài “dê” bắt đầu nằm lên người Linh Chi.
“Không… tránh ra… ”
“Vẫn còn kháng cự à? Ta cũng kệ! ”
Tài “dê” cười đê tiện. Bàn tay hắn đặt lên bên đùi trái mát lạnh của Linh Chi mà vuốt ve lên xuống, mỗi lần vuốt hắn càng dấn gần đến âm đ*o của nàng.
“Không được! ”
Linh Chi khép chặt chân lại đồng thời vùng vẫy, thế nhưng sức nàng làm sao thoát khỏi sự khống chế của Tài “dê”, thêm việc cả hai tay bị trói chặt phía sau càng khiến nàng khó chống lại hắn.
“Haha… đã quá! ”
Tài “dê” đưa mũi đến sát cổ Linh Chi hít lấy hít để, mùi hương của nàng là một trong những thứ khiến hắn say mê nhất. Đồng thời, tay hắn sờ lên ngực của nàng.
“Không… đồ khốn… ”
“Haha… quá ngon… ”
Tài “dê” lè lưỡi liếm lên cổ Linh Chi, trông hắn rất thích thú.
“Không… Hồi Trí… Hồi Trí… cứu… cứu ta! ”
Linh Chi chỉ còn biết kêu cứu trong vô vọng.
Không.
Vẫn còn hy vọng.
Nàng vẫn còn chút gì đó hy vọng ở Hồi Trí.
Nàng tin hắn sẽ đến cứu nàng.
Cứu nàng khỏi tên khốn nạn Tài “dê” kia.
Hắn chắc chắn sẽ không bỏ rơi nàng.
Nhưng…
Số phận hắn bây giờ cũng giống nàng, cả hai đều bị bắt.
Liệu hắn có thể sống sót nỗi không chứ đừng nói đến việc cứu nàng.
Vả lại, nếu hắn thoát khỏi tay lũ cướp, nàng nhiều phần không muốn hắn đến cứu mình, vì việc đó chẳng khác gì tự sát cả. Nàng ước gì hắn là kẻ tham sống sợ chết mà chạy đi, bỏ mặc nàng.
Vừa hy vọng hắn đến, lại vừa hy vọng hắn bỏ rơi.
Linh Chi kẹt giữa một vòng xoáy cảm xúc.
Nhưng trước sự đe dọa của Tài “dê”, nàng đã đưa ra một quyết định, tự quyết số phận mình.
“Hồi Trí… Ta xin lỗi… ta muốn tiếp tục bên cạnh ngươi nhưng ta không thể để mình bị vấy bẩn bởi tên này được! Nếu kiếp sau có gặp lại… ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi… Ta yêu ngươi! ”
Linh Chi nhoẻn miệng cười một cái mãn nguyện trong khi nước mắt vẫn cứ chảy giàn dụa.
Nàng hơi thè đầu lưỡi ra.
Hàm răng hé mở.
Nàng đang tính làm gì vậy?
Lẽ nào nàng định cắn lưỡi tự sát?
“Còn lâu nhé! ”
Tài “dê” bất ngờ đưa tay bóp cổ Linh Chi, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn nàng.
“Nàng định tự tử sao? Mơ đi! Nàng sống thì ta mới thỏa mãn dương v*t được! ”
Hắn ta đưa môi đến khóa môi Linh Chi, lưỡi đảo quanh trong miệng nàng ngăn chặn hành động tự sát… dự tính của hắn là vậy. Nhưng, người tính éo bằng tác giả tính…
“Ầm! ”
“Ầm! ”
Hai âm thanh chấn động vang lên từ phía sau rồi đến bên cạnh Tài “dê” khiến hắn giật mình. Vội nhìn sang thì thấy một thằng em của mình đang nằm dính vào tường, đầu vỡ toét đầy máu. Biết có chuyện chẳng lành, hắn lập tức quay lại phía sau. Ánh mắt của hắn hơi có vẻ ngạc nhiên.
Đối diện hắn lúc này là một lỗ thủng to tướng trên bức tường, đứng giữa lỗ thủng ấy, một thiếu niên đang chăm chăm nhìn vào hắn, ánh mắt chứa đầy sát khí, nếu như ánh mắt ấy có thể giết người thì Tài “dê” hẳn đã chết hơn cả trăm lần.
“Oắt con… ngươi là đứa nào? ”
Tài “dê” tỏ vẻ cực kì khó chịu, cũng phải thôi, đang vui mà bị phá ngang ai mà chẳng thế.
Không để hắn ta đợi lâu, một câu trả lời xuất hiện, nhưng không phải từ thiếu niên kia mà là của Linh Chi:
“Hồi Trí! ”
Nàng gọi hắn trong sự vui mừng ngập tràn xen lẫn cảm giác lo lắng.
Vui vì hắn đã đến.
Nhưng cũng chính điều đó gây nên sự bất an trong lòng nàng.
Hắn không bỏ rơi nàng.
Nhưng nàng lại mong mình bị bỏ rơi thì hơn.
Nhận thấy ánh mắt kì lạ của Linh Chi, Tài “dê” sôi máu lên, hắn đang ghen hay sao?
Hắn cũng muốn nàng nhìn hắn như vậy. Thằng oắt con Hồi Trí kia là cái thá gì mà lại có diễm phúc đó chứ?
“Linh Chi… ”
Khải Minh khẽ gọi tên Linh Chi, ánh mắt trở nên thương xót khi nhìn nàng. Nhìn hàng lệ còn chảy dài trên hai gò má, Khải Minh không thể kiềm nỗi tức giận mà gầm lên: “Ngươi… phải… chết! ”