Haizz, thiệt tình… thằng này chết nhanh quá! Đáng lẽ mình sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn, nhưng mà thôi kệ vậy! ”
Lộc thở dài đầy tiếc nuối trong khi đang ghi chép lại kết quả buổi thử nghiệm hôm nay. Nhờ có Hồi Trí, hắn đã có một buổi thử nghiệm thành công, những loại thuốc hắn chế tạo đều mang lại hiệu quả khá vừa ý. Tuy nhiên, Hồi Trí đột nhiên chết giữa chừng khi hắn đang quan sát loại kịch độc quan trọng phát huy tác dụng, điều này làm hắn khá hụt hẫng.
“Haizz… nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng tiếc thật chứ, mình muốn hành hạ nó nhiều hơn! Vậy mà lại chết! ”
Lộc vẫn không thể kiềm hãm nổi sự ức chế của bản thân, thứ hắn muốn không chỉ được biết về công dụng của các loại thuốc độc mà còn được chứng kiến sự đau đớn mà Hồi Trí phải nhận, hắn muốn tra tấn nhiều hơn, nhiều hơn nữa để trừng phạt Hồi Trí.
“Hmmm… nhưng vài giây nữa, ngươi sẽ phải hối tiếc vì ta không chết đó! ”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Lộc giật mình. Vội vàng xoay người lại, hai mắt của hắn tròn xoe, miệng há hốc trông vô cùng bất ngờ. Rốt cuộc hắn đã thấy gì?
Ở trên chiếc giường sắt mà hắn thường hay cho ‘chuột bạch” của mình nằm lúc thí nghiệm, một thiếu niên đang ngồi, một tay đang xoa xoa lên cổ tay của tay còn lại.
“Mày… mày… còn sống? ”
Sau một vài bước loạng choạng về sau, Lộc hét lên kinh hãi.
Trước mắt hắn lúc này, rõ ràng là Hồi Trí, kẻ mà hắn xác định đã chết.
Không chỉ thế, tay chân hắn hoàn toàn thoát khỏi những sợi dây trói buộc ở bốn góc giường, làm sao hắn làm vậy được chứ?
“Công nhận trước giờ tao chưa bao giờ thích chích thuốc cả… Nhưng mà, lần này phải nhờ ơn mấy mũi thuốc của mày mà tao… ”
“—Lấy lại được kí ức! ”
“Mày… mày là ai? ” Lộc hơi hoảng loạn khi thấy Hồi Trí thay đổi. Vẻ yếu đối đã biến mất, nhường chỗ cho sự tàn ác, lạnh lùng hiện rõ trong ánh mắt của hắn. Cứ như một con người khác vậy.
“Tao chính là… KHẢI MINH! ”
Vừa dứt lời, Khải Minh vung tay, từ người hắn, hai luồng tử khí đen lao đến tấn công Lộc.
“Cái gì? ”
Quá đỗi bất ngờ, Lộc bị trúng đòn, bay thẳng vào kệ thuốc sau lưng.
“Rầm! ”
Kệ thuốc gãy làm đôi, các lọ thuốc thi nhau rớt xuống sàn và bể ra, khiến mảnh thủy tinh văng tung tóe.
“Ah… làm sao… ngươi mạnh như vậy? ”
Lộc gượng dậy đồng thời rút ra trong túi ba cây kim châm độc.
“Ta vốn dĩ là vậy… ”
Khải Minh bước đến.
“Hừ… Chết đi con! ”
Lộc phóng kim châm về phía Khải Minh, khoảng cách này rất khó để né tránh, Lộc tin chắc Khải Minh sẽ ăn trọn ba mũi kim và gục ngã.
“Hừ! ”
Khải Minh hừ lạnh một tiếng, tử khí lập tức xuất hiện che chắn trước ngực, ngăn cản thành công những mũi kim kia chạm đến hắn. Không chỉ thế, ngay sau đó, luồng tử khí kia còn đánh bật những mũi kim, khiến chúng quay ngược về với chủ nhân của mình.
“Aaaa… ”
Ba cây kim thì hết hai cây đâm trúng Lộc, một cây trong đó đâm ngay vào mắt phải của hắn, khiến hắn rú lên vô cùng đau đớn.
“Haha… xem ngươi giống thằng chột kia ghê! ”
“Ugh… thằng khốn… ” Lộc ngã xuống, cơ thể mất hết sức lực vì chất độc trên mũi kim châm. Còn Khải Minh thì cứ thế tiến bước. Đến gần Lộc, hắn giơ chân lên và giáng xuống đầu tên đó một đạp.
“Rầm! ”
Cú đạp khiến Lộc đập mạnh vào tường, đầu óc trở nên choáng váng.
“Ta hiện không có thời gian nên ngươi làm ơn nói vắn tắt vị trí của Linh Chi cũng như những người làng Cao Linh dùm tao! ”
Vừa nói Khải Minh càng dồn lực hơn vào chân.
“Không… thằng chó! ”
Lộc có vẻ không chịu nói, bị một thằng mà hắn xem như nhãi ranh đạp đầu làm hắn vô cùng khó chịu.
“Ờ… ”
Sắc mặt Khải Minh không chút thay đổi, hai ngón tay chỉ vào Lộc. Sau đó, tử khí xoáy lại trước đầu ngón tay hắn thành hình một viên đạn rồi bắn thẳng vào bắp tay Lộc.
“Phập! ”
“AAA! ”
Viên đạn tử khí xuyên thủng cánh tay của Lộc lẫn bức tường phía sau, uy lực phải nói là khủng khiếp.
“Có nói không? ”
“Thằng chó… ”
“Phập! ”
Thêm một quả viên đạn tử khí khác xuyên qua cơ thể của Lộc.
“AA… Khốn kiếp! ”
“Phập! ”
“Aa… thằng chó… sao – ”
“Phập! ”
“Không… làm ơn… ”
“Phập! Phập! ”
“A… nói… nói… ta nói! ”
Cơ thể Lộc gần như nát bấy trước những viên đạn tử khí kia, nếu tiếp tục, hắn có thể sẽ bị giết mất, đành phải khuất phục trước Khải Minh thôi.
“Nói mau! Nếu gian dối nữa lời thì đừng trách ta! ” Lời đe dọa của Khải Minh làm người Lộc run lên.
“Vâng… vâng! ”
Lộc sau đó rối rít nói cho Khải Minh tất cả những gì hắn muốn biết.
“Hm… ”
Khải Minh nghe xong không nói gì, lấy chân ra khỏi đầu Lộc.
“Phù… ”
Tên đó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có lẽ hắn đã lầm chuyện gì đó.
Khải Minh bỗng đưa tay bóp cổ hắn, sau đó nhấc lên.
“Cái – gì… ”
Tiếp đến, Khải Minh lấy chiếc hộp không gian ra khỏi người Lộc và nói:
“Ngươi nghĩ với những chuyện ngươi đã làm với ta… thì ta sẽ tha cho ngươi chắc! ”
Khải Minh nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn đằng sau đó là một luồng sát khí kinh khủng, khiến tim Lộc như đứng lại.
“Không… làm ơn tha… ”
“Tha? Ngươi nghĩ ta sẽ tha? ”
“Không, làm ơn, tha… tha… AAA! ”
Khải Minh vung tay ném Lộc về phía chiếc nồi chứa dung dịch màu đen cực độc kia, miệng hắn thì thầm:
“Tận hưởng đi! ”
“Rầm! ”
“Beng! ”
“Không… ”
Vì đang kêu la, Lộc vô tình nuốt phải một ngụm lớn thứ chất độc kia và…
“AAAAAAAAAAAA! ”
Cơn đau đớn nhanh chóng kéo đến khiến Lộc la lên điên loạn, cơ thể quằn quại trên mặt đất.
Cảm giác “muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.
“AA… ”
Khải Minh quay lưng rời đi, trước khi đi khỏi còn nói: “Nếu muốn biết được thuốc có tác dụng tốt như thế nào, thì tự thử lên chính bản thân của mình đi! ”