Hang ổ của băng cướp Nanh Sói…
Tài “dê”, thủ lĩnh của băng cướp Nanh Sói đang ngồi vắt chân trên một chiếc ghế cao, một tay ve vãn cặp ngực của nữ nhân bên cạnh, một tay đưa ly rượu quý lên miệng nhấm nháp.
“Haha… rượu mua từ tiền cướp được quả là ngon… Nàng có thấy đúng vậy không mỹ nữ? ”
Bàn tay của Tài “dê” bóp mạnh ngực của nữ nhân bên cạnh kia trong lúc nói.
“… Vâng… ạ! ”
Nữ nhân đó cúi đầu trả lời, tránh để Tài ‘dê” thấy được nét mặt đau đớn, căm phẫn của nàng.
“Cạch! ”
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, tiến vào là hai kẻ bộ dạng vô cùng khác người, một tên chột dữ tợn và một tên trông dị hợm với chiếc mũi dài quá cỡ.
“Ồ về rồi đấy à? ” Tài “dê” khẽ cười một cái như để chào đón hai “cánh tay” đắc lực của mình trở về.
Phải, hai kẻ đang đứng đối diện hắn không ai khác chính là Hiệu “chột” và Lộc.
“Vâng! ” Cả hai gật đầu đáp lại.
“Hmmm… mọi chuyện sao rồi? ” Tài “dê” hất cằm về phía Hiệu “chột”. Tên đó thấy vậy liền cung kính trả lời:
“Dạ thưa đại ca… Chuyến này cũng khá dễ dàng, không có quá nhiều thiệt hại, của cải cướp được cũng khá nhiều, hiện tôi đã sai một số anh em ở lại để thu gom và vận chuyển về. ”
“Ừm… Thế còn… ” Tài “dê” như cố tình nói nửa mở nửa úp, tuy vậy, Hiệu “chột” lại nhanh chóng hiểu rõ ý hắn, quả không hổ là “cánh tay phải”.
“Về phần phụ nữ chúng tôi bắt được khá nhiều, cũng nhiều hàng ngon… Mời ngài xem qua ạ! ”
Nghe đến đây, hai mắt Tài “dê” sáng rực, lưỡi đảo quanh mép một cái đầy thèm khát. Qủa nhiên không phải không có lý do mà sau tên hắn lại có chữ “dê” (lý do là tác giả thích đặt vậy thôi:)).
“Mau… mau cho vào! ”Tài “dê” thúc giục.
Không để hắn phải đợi lâu, từ bên ngoài, hai tên lính lác dẫn theo sau hơn chục nữ nhân bước vào, tất cả bọn họ đều là những người của làng Cao Linh.
“Haha… ” Tài “dê” nhảy bật khỏi ghế, chạy xuống xem xét. Ánh mắt nóng bỏng lướt qua tất cả, không chừa một ai.
Những cái gật đầu ưng ý cùng những tiếng chép miệng đến từ Tài “dê” khiến các cô gái làng Cao Linh sợ hãi, cúi gằm mặt xuống đất. Họ biết, họ biết rất rõ bọn cướp muốn điều gì ở họ, đó cũng là lý do chúng không ra tay giết họ.
“Khà khà… con mỹ phụ này được đó chứ! ”
Câu nói của Tài “dê” làm cho Trần Ái Thi, người phụ nữ đứng trước mặt hắn lúc này lạnh cả sống lưng.
Nói rồi, hắn liền sấn tới, bàn tay lao thẳng vào ngực của Ái Thi.
“Ah… không… ”
Một chút phản kháng yếu ớt.
Nhưng rồi cũng bị dập tắt bởi ánh mắt của Tài “dê”.
Ở ngay bên cạnh, Hiệu “chột” có vẻ không hài lòng với cảnh tượng trên. Hắn cũng là đàn ông, mà đã là đàn ông tất phải có sắc dục. Hắn vốn định tối này sẽ “vui vẻ” với một trong những cô gái bắt được và người mà hắn nhắm đến lại chính là Ái Thi. Xui xẻo cho hắn khi Tài “dê” trông bộ cũng thích người phụ nữ này. Tuy có chút bất mãn nhưng cũng đành vậy, dù sao Tài “dê” cũng là đại ca của hắn mà.
“Đại ca… ”
Vào lúc này, Lộc, kẻ đứng im không nói gì nãy giờ bất ngờ lên tiếng gọi.
Tài “dê”: “Hả… chuyện gì? ”
“Thật ra thì… em cũng mang về cho đại ca một mỹ nhân! ”
“Cái gì? Ngươi nói thật à? ”
Ánh mắt sững sờ, ngạc nhiên không chỉ đến từ Tài “dê” mà còn cả Hiệu “chột” nữa.
“Khà khà, mau mang mỹ nhân vào cho đại ca thưởng thức! ” Lộc hét lớn.
“Uh… uh… ”
Một tên to cao bước vào, vác trên vai là một thiếu nữ đang kêu la nhưng không thành lời vì bị bịt miệng bởi một miếng vải.
“Thả xuống! ”
Như lệnh của Lộc, tên kia nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống.
“Haha mau cho ta xem? ”
Hiểu ý của đại ca, Lộc vội vàng đến chỗ thiếu nữ, đưa tay kéo mặt của nàng cho tài “dê” chiêm ngưỡng. Và…
Đôi mắt của Tài “dê” bỗng chốc trở nên si dại.
Mặt hắn thộn ra, miệng há hốc.
“Đẹp… đẹp quá! ”
Đã thưởng thức qua rất nhiều nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác si mê đến vậy, si mê bởi vẻ đẹp của người con gái trước mắt.
Mái tóc dài đen mượt mà.
Làn da trắng hồng không tì vết.
Bộ ngực đầy đặn phập phồng theo nhịp thở.
Xuống tí nữa là vòng eo thon gọn cuốn hút.
Còn trên gương mặt?
Chiếc mũi cao thanh tú nổi bật.
Hai hàng lông mày lá liễu.
Đôi mắt dịu hiền, quyến rũ dù đang ngấn lệ.
– – Chỉ với chừng đó đã đủ hạ gục tâm trí của Tài “dê” khiến hắn ngẩn ngơ nối liền gẩn ngơ.
Lúc này, Ái Thi bất ngờ lên tiếng, cô rõ ràng biết thiếu nữ vừa bị mang đến là ai.
“Linh Chi! ”
Phải, nàng ta chính là Linh Chi.
“Uh… ả… a… a” (Thả ta ra).
Những tiếng kêu la kia khiến Tài “dê” lấy lại tâm trí, hắn từng bước, từng bước một nhanh tiến đến gần Linh Chi.
Rồi, hắn từ từ quỳ xuống, đưa mũi tiến đến sát cổ của Linh Chi.
“Thơm quá! ”
Hương thơm được tạo nhờ những bông hoa mà Hồi Trí đem về của Linh Chi đang bị Tài “dê” hít lấy, hít để, hắn như muốn đưa toàn bộ mùi thơm ấy lưu trữ vào phổi.
“Uh… uh… ”
Trông thấy việc nói năn của Linh Chi khó khăn, Tài “dê” vội vàng tháo tấm vải đang bịt miệng nàng ra, để lộ bờ môi đỏ mọng, nhìn vào chỉ muốn dùng môi mút lấy.
“Các người… các người mau thả ta, Hồi Trí cùng những người khác ra… ” Linh Chi vừa run vừa nói, nàng rõ ràng đang rất sợ.
“Haha… Đến cả giọng cũng hay nữa… Ta thắc mắc lúc rên sẽ như thế nào nhỉ haha… ”
Tài “dê” chẳng có vẻ gì quan tâm đến câu nói của nàng, càng lúc, hắn càng tiến đến gần nàng, hơi thở nồng mùi rượu liên tục phả vào mặt Linh Chi.
“… Cái gì chứ? ” Nét sợ sệt đang dần hiện rõ trên gương mặt của Linh Chi.
“Haha… Mỹ nữ… mỹ nữ… ” Lưỡi của Tài “dê” thè ra và liếm lên má Linh Chi một cái. (Bình tĩnh: &Gt,)
Bị liếm bất ngờ, cả người Linh Chi rùng lên, kinh tởm và sợ hãi là những gì nàng cảm nhận lúc này.
“Haha… quyết định rồi… Ta sẽ chọn nàng! Tụi bây đâu (nữ hầu), mau mang mỹ nữ này đi tắm rửa sạch sẽ để tối nay ta thưởng thức! ”
Những câu nói của Tài “dê” khiến Linh Chi mặt mày tái mét lại.
Hắn nói là “thưởng thức”?
“Không thể nào… không thẻ nào… ta… ta không muốn… ”
Trước phản ứng mãnh liệt của Linh Chi, Tài “dê” lại cư xử có chút khác thường. Lúc trước, nếu có cô gái nào dám phản kháng như vậy hắn sẽ không ngần ngại tặng một cú tát.
Nhưng… trước vẻ đẹp tuyệt vời thế này, hắn làm sao nỡ.
“Ngoan đi mỹ nữ… tối nay ta sẽ tận tâm chăm sóc nàng mà! ”