“Xông lên! ”
Những tên cướp tàn ác của băng Nanh Sói vẫn đang ra sức càn quét toàn bộ ngôi làng Cao Linh.
“Mẹ ơi… con sợ! ” Ở trong một căn nhà nọ, một bé trai bốn, năm tuổi đang nép trong lòng mẹ, cả cơ thể run lên bần bật vì sợ.
“Nín đi con… mình núp ở đây sẽ không ai tìm thấy đâu. ”
Người mẹ ra sức trấn an cậu bé, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu nó.
“Rầm! ”
Cánh cửa nhà bất ngờ bị đá bay, ngay sau đó, hai tên cướp hung hãn xông vào.
“A… Có một con đàn bà với một đứa nhỏ. ”
“Ngon! ”
Hai tên cướp lè lưỡi thích thú, chúng tiến đến hai mẹ con kia.
“Làm ơn… mấy anh tha cho chúng tôi! ”
Người mẹ gào thét van xin.
“Đừng lo, bọn ta không giết hai người đâu… ”
Hai tên cướp nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đê tiện.
“Hai tụi bây còn giá trị đối với bọn ta lắm… haha! ”
Nói rồi, hai tên cướp lao đến, một tên kéo đứa con ra trong khi một tên khống chế người mẹ.
“Mẹ ơi… mẹ cứu con! ”
“Không… con tôi… xin đừng làm hại nó! ”
“Haha… vậy thì ngoan ngoãn phục vụ ta đi! ”
Tên cướp liếm mép, đôi mắt rực lửa khi nhìn vào thân thể của người mẹ.
“Cái… gì? ”
Người mẹ dường như đã hiểu được ý chúng. Thứ bọn chúng muốn bây giờ, chính là cơ thể của cô.
“Không… ”
“Rẹt! ”
Tên cướp xé rách y phục của người mẹ, phơi bày thân thể trắng trẻo thơm ngon ra.
“Haha… gái một con trông mòn con mắt quả không sai! ”
Vừa nói, tên cướp vừa móc cái dương v*t đã cương cứng của mình ra và…
“Phập! ”
“AAA… ”
Người mẹ nấc lên một tiếng đầy uất ức.
“Thả mẹ tôi ra… ”
Đứa con tội nghiệp gào lên khóc thảm thiết. Thế nhưng, những tiếng khóc của nó càng khiến tên cướp thích thú hơn, hắn ra sức đẩy nhanh dương v*t công phá âm đ*o.
“Ah… cứu… ai đó hãy cứu với! ”
“Haha… cứu gì mà cứu… không ai có thể cứu chúng mày đâu… hahaha! ”
Có lẽ đúng như lời tên cướp nói.
Không ai.
Không một ai có thể cứu họ thoát khỏi số phận bi thảm này.
…
“Hộc… hộc… ”
Hồi Trí dựa lưng vào gốc cây thở dốc, tay sờ vào vết thương đang rỉ máu trên vai.
“Đau quá… ”
Khoảng vài phút trước, trong lúc đang chạy trốn, hắn bị một tên cướp chém trúng. Vết chém không sâu nhưng đủ gây ra đau đớn dai dẳng cho hắn.
“… ”
Hồi Trí ngước mắt nhìn về phía ngôi làng Cao Linh, hiện tại hắn đã chạy đủ xa khỏi đó và không có một tên cướp nào đuổi theo hắn cả. Tuy vậy, cảm giác sợ hãi vẫn còn hiện hữu trong tâm trí hắn, hệt như hắn vẫn đang ở trong làng, chứng kiến khung cảnh máu me bi thảm kia.
“Không… không! ”
Nước mắt Hồi Trí giàn dụa khi nhớ lại những gì xảy ra.
Đó là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Không.
Ác mộng một khi tỉnh giấc sẽ kết thúc.
Còn những việc đã diễn ra đối với hắn và làng Cao Linh sẽ không thể thay đổi được.
Thực tế luôn tàn khốc.
“Uh… ”
Chợt, Hồi Trí nấc lên một tiếng.
“Cái gì… vậy? ”
Nước mắt tạm thời ngừng chảy, đôi mắt hắn chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Hắn đã thấy thứ gì đó. Một chuyện gì đó rất kì lạ.
Xung quanh làng Cao Linh, những hạt bụi đen kì lạ từ đâu xuất hiện bao quanh làng, khiến bầu không khí ở đó trở nên u ám hết mức.
Những hạt bụi đen đó?
Chúng là gì?
“… ”
Hồi Trí không biết. Nhưng hắn cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Hắn không có thời gian.
Bây giờ, hắn đặt ưu tiên hàng đầu cho một việc: Quay về nhà và dắt Linh Chi đi trốn.
Bọn cướp kia sau khi cướp xong ở làng chắc chắn sẽ tiến đến những nơi lân cận dò soát, không để sót một ngôi nhà nào. Nếu chúng phát hiện ra Linh Chi thì nguy mất. Vậy nên hắn phải nhanh chóng chạy về nhà để đưa nàng đi trốn.
“Guh… ”
Hồi Trí hít một hơi rồi chạy nhanh thục mạng, cứ như hắn sợ rằng nếu chậm trễ một giây thôi sẽ khiến Linh Chi – người hắn yêu gặp nguy hiểm vậy.
Mà, sự thật là vậy.
…
“Haha! Cuối cùng cũng loài hoa này cũng về tay ta rồi. ”
Một tên đàn ông tuổi tầm 30 nhưng vì chiếc mũi dài quá độ dị hợm mà hắn sở hữu đã khiến hắn trông già như ông lão bảy mươi, dù nét mặt hắn hiện tại có hoan hỉ cỡ nào cũng không thể khiến hắn trông trẻ thêm chút tuổi nữa.
“Chúc mừng anh Lộc… nhưng mà mấy bông hoa này có tác dụng gì vậy ạ? ”
Một kẻ cưỡi ngựa theo sau hỏi. Lúc này, Lộc, tên mũi dài cưỡi ngựa ở trước nhếch môi cười, một nụ cười đến tận mang tai trông vô cùng ghê tởm. Hắn đưa chùm hoa màu đen lên trước mũi và ngửi. Sau đó, hắn đáp:
“Loài hoa này bình thường vô hại, lại còn rất thơm nữa… nhưng một khi đã nhúng vào nước sôi, nó sẽ tạo nên một loại kịch độc. Chỉ cần đưa một ít chất độc đó vào cơ thể sẽ gây ra một cơn đau thấu tận xương tủy… ”
Giọng tên Lộc trở nên trầm trọng.
“Thật sao ạ? ”
“À… đó là ta nghe vậy thôi chứ chưa biết rõ công dụng của loại độc đó. ”
“Hể? Chứ anh chưa thử à? ”
“Đây là lần đầu tao cầm mấy bông hoa này mà mày còn hỏi vậy. Lát nữa tao sẽ thử lên mấy đứa mà Hiệu “chột” bắt được rồi cho mày xem… còn nếu mày muốn nhanh biết hơn nữa thì… ”
“TAO SẼ THỬ LÊN NGƯỜI MÀY… ”
Lộc bất ngờ trưng bộ mặt đáng sợ của mình ra dọa cho tên theo sau sợ đến teo dái, không còn dám hỏi gì nữa.
Phải biết rằng tên Lộc này không được bình thường cho lắm, nhiều lúc điên điên khùng khùng lại đem chính đồng bọn ra thử những loại thuốc độc mà hắn phát minh để tra tấn, vậy nên ít ai dám dây dưa với hắn.
Cơ mà, đồng bọn của hắn là ai?
Chính là những tên cướp trong băng Nanh Sói.
Phải, hắn thuộc băng cướp đó. Không chỉ thế, hắn còn là một thống lĩnh nữa.
Nếu Hiệu “chột” là cánh tay phải của Tài ‘dê” thì cánh tay trái chính là hắn.
Lộc vốn ghét phải chiến đấu nên mỗi lần đi cướp hắn đều trốn việc, đùn đẩy trách nhiệm cho Hiệu “chột”. Đối với hắn, chỉ có việc chế tạo thuốc độc làm hắn hứng thú. Cũng vì vậy, dù hôm nay được lệnh của Tài “dê” phải hỗ trợ Hiệu “chột” tấn công làng Cao Linh nhưng hắn lại trốn đi để tìm mấy bông hoa đen kia.
“Hmm… nhanh về nào… tao nóng lòng lắm rồi… Uh? ”
Đôi mắt Lộc bất ngờ nheo lại, trông như phát hiện ra điều gì đó.
“Một ngôi nhà sao? ”
Phải, ở trên ngọn đồi gần đó có một ngôi nhà.
Và đó là nhà của Linh Chi.