Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 86: Đừng đùa




Phó Thành vội vàng liếc mắt nhìn Anh Hiền một cái, sau đó xoay người đi về phía Lyon. Đầu tiên anh đè chân Lyon lại để đảm bảo anh ấy không vung vẩy lung tung vì mỏi, sau đó bật điện thoại lên rọi sáng vùng dưới chân Lyon để quan sát.

“Đúng không?” Lyon hỏi.

“Ừ.”

Niềm hy vọng vừa được dấy lên lại bị dập tắt bởi hiện thực một lần nữa, lòng Lyon như tro tàn, anh ấy bình tĩnh nói: “Phó, cậu dẫn Tưởng đi đi, chân của tôi đã bắt đầu tê cứng rồi.” Đội của bọn họ không có chuyên gia xử lý bom nên chỉ có thể mượn người của bộ đội gìn giữ hòa bình. Cho dù bộ đội gìn giữ hòa bình có bằng lòng cho mượn thì anh ấy cũng không thể kiên trì đến lúc đó.

Nhưng Phó Thành chỉ nói: “Để tôi quan sát một lúc nữa.”

Anh ngậm điện thoại trong miệng, hai tay xới phần đất xung quanh lên từng chút từng chút rồi nằm rạp trên mặt đất quan sát thật kỹ. Lyon: “Đừng nhìn nữa, Phó, tôi biết rõ mà. Loại lựu đạn này sẽ phát nổ ngay khi tôi dời chân, tối đa chỉ có một giây để lùi lại thôi, một dây còn chưa đủ để tôi dịch chân ra nữa, không chạy thoát được đâu.”

“Cậu đừng bận tâm, chúng ta không phải chiến hữu, chỉ là quan hệ hợp tác kiếm tiền mà thôi, không cần thiết.”

Phó Thành không trả lời mà tiếp tục cẩn thận đào đất từng chút một, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, chảy dọc theo lông mi thấm vào mắt.

Lyon bỗng dưng nổi giận: “Phó! Đừng có ngu ngốc, cậu nhanh cút đi cho tôi!”

“Nếu không rời đi, chúng ta sẽ cùng chết ở nơi này.”

Phó Thành vẫn im lặng, mãi đến khi toàn bộ quả lựu đạn lộ ra mới ngừng tay. Anh đè chân Lyon lại trước, giúp anh ấy ổn định lại, sau đó mới giơ tay lên lau mồ hôi trên mi: “Một giây lùi lại là đủ, cậu đưa tay cho tôi, tôi kéo cậu, sau đó cậu hãy cố gắng nhảy về phía trước theo hướng tay của tôi. Phạm vi nổ của thứ này chỉ khoảng chừng ba mét, chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, nhiều nhất là chân sẽ bị thương một chút mà thôi.” “Một giây là theo lý thuyết! Trên thực tế rất có khả năng chỉ có nửa giây thậm chí còn ngắn hơn. Đây là bom đất! Không có tiêu chuẩn!”

Phó Thành đáp: “Cũng có thể là hai giây.”

Lyon trợn mắt: “Giờ cậu muốn trông chờ vào may rủi sao? Cậu điên rồi có đúng không hả?”

“Có thể đó. Nên tốt nhất cậu đừng có cãi cọ với một kẻ điên.”

Phó Thành giương mắt nhìn Anh Hiền, lấy thiết bị định vị của mình ra ném cho cô: “Anh Hiền, cầm cái này rồi lùi về phía sau, cách xa một chút. David đang trên đường tới rồi, sẽ nhanh chóng đến thôi.”

“Phó Thành?” Anh Hiền hoảng sợ. “Anh định làm gì?”

Thật ra cô đã nghe thấy hết tất cả, nhưng cô không thể tin được rằng anh thật sự muốn làm như thế.

“Anh Hiền, nghe lời nào, lùi về phía sau.” Giọng điệu của anh dịu dàng lạ thường. “Chân của Lyon đang run, càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm.” Cô không lùi về khu vực an toàn, anh không dám buông tay.

Anh Hiền khẽ cắn môi, xoay người nhanh chóng chạy đi mười mấy bước, từ xa xa đứng nhìn bọn họ.

Bóng cây xiên vẹo cùng với ánh chiều tà ảm đạm khiến cô không thể nhìn rõ. Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, Phó Thành đứng thẳng người, đi ra xa khoảng một mét rồi vươn tay ra. Lyon do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh.

Cô nghe anh cất giọng đếm ngược: Ba, hai, một, nhảy!

Trong tích tắc đó, Anh Hiền nhắm nghiền mắt theo bản năng, mạch máu đập loạn xạ, trái tim gần như tê liệt, không cảm nhận được bất kỳ điều gì.

Mãi một lúc lâu sau, Anh Hiền mới ý thức được rằng tiếng nổ ầm vang vẫn chậm chạp chưa có đến.

Tiếng cười của Lyon cắt ngang cảnh hoàng hôn trước: “Lựu đạn lép, hóa ra là lựu đạn lép!” Anh ấy huýt sáo, nằm ngửa trên mặt đất vui sướng hét to: “Today is my day! My day!” Thoáng thấy Anh Hiền đi về phía bọn họ, Lyon nhảy cỡn lên khoa tay múa chân: “Tưởng, cô có nhìn thấy không, đạn lép, đạn lép không nổ!” Nói đoạn vẫn không quên kéo Phó Thành, vỗ lên bả vai anh một cái: “Phó, cảm ơn cậu, tuy cậu đã cứu tôi, nhưng có điều này tôi phải nói, con mẹ nó cậu đúng là một tên điên. Tưởng, cô nói có phải không?” Nếu không phải đạn lép thì ngay bây giờ với khoảng cách này, chân của hai người chắc chắn không còn lành lặn.

“Phải.” Anh Hiền đáp lời, giọng điệu lạnh như băng.

Lyon ngẩn ra, nụ cười đông cứng trên mặt.

Anh Hiền cũng chẳng thèm nhìn anh ấy, đôi mắt nhìn đăm đăm khuôn mặt lấm lem đất cát của Phó Thành, dùng tiếng Trung chất vấn: “Đây chính là cuộc sống mà anh lựa chọn sao? Vì tiền mà bán mạng, chết bờ chết bụi ở một nơi khỉ ho cò gáy, chết cũng chẳng có ai nhớ đến ư?” Lần này là may mắn, thế còn lần sau? Vận may sẽ ưu ái anh mãi sao?

Người giống như anh, làm lính đánh thuê mà vẫn không thể bỏ đi cái danh dự và kỷ luật chết tiệt, gặp ai cũng muốn cứu, sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này, sớm muộn gì cũng vậy!”


Phó Thành nhìn cô hồi lâu, ánh mắt không sắc bén mà lại thâm trầm, hỏi: “Em đang quan tâm anh sao?”

Lyon nghe không hiểu bọn họ nói gì, thấy sắc mặt Anh Hiền càng lúc càng lạnh lùng và trắng nhợt, anh ấy nhẹ giọng hỏi: “Này, Tưởng, cô làm sao thế? Cả hai bọn tôi đều không sao hết, cô không vui mừng sao?”

Vui à? Đương nhiên phải vui chứ, nhìn thấy bọn họ không sao cả, cô cười thành tiếng như một đứa ngu. Nhưng sau khi sự vui sướng qua đi, cô lại cảm nhận được một cơn tức giận khó mà diễn tả thành lời, một ngọn lửa từ ngực thiêu đốt đến tận sau ót, hệt như một ngọn núi lửa ngủ say đã lâu chợt bùng nổ. Ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra rằng mình đã tức giận lâu như vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh đã tức giận rồi.

Sao anh lại có thể ở một nơi như thế này, sao có thể ở chung với một kẻ như là Jackson?

Chẳng phải anh rất có lòng tự trọng, cảm thấy bị sỉ nhục khi cầm tiền của cô à? Thế tại sao lại đi làm lính đánh thuê bán mạng vì tiền cơ chứ?

Cảm xúc đột ngột bùng nổ, Anh Hiền nhào đến người Phó Thành, cắn anh dữ dội, miệng dính đầy máu cũng không quan tâm.

Phó Thành không kịp chuẩn bị, loạng choạng vài bước khi bị cô đụng vào.

Cô dùng sức thật mạnh, răng cắm sâu và da thịt, hệt như thể hận không thể xé nát da thịt của anh.

Phó Thành chỉ kêu lên một tiếng đau đớn lúc ban đầu, sau đó liền im lặng để mặc cho cô cắn.

Vai đau đớn, nhưng trái tim thì ấm áp. Cô cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm, đúng chứ?

Anh Hiền cắn mạnh đến nỗi răng bắt đầu đau xót, cảm giác đau xót lan đến khóe mắt, ngưng tụ thành hơi nước. Ánh mắt Anh Hiền dần mờ đi, cuối cùng cô cũng nhả ra, hôn anh với đôi môi nhuốm máu.

Đầu lưỡi tách môi anh ra, xông vào một cách phẫn hận, quấn lấy đầu lưỡi anh mà thô bạo dây dưa.

Có lẽ là bị mùi máu tanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc cũng có thể là bị nhiễm theo cô, Phó Thành cũng trở nên gấp gáp, ôm lấy cô hôn đáp lại một cách kịch liệt.

Môi nghiền ép môi, nước bọt hòa lẫn với nước bọt. Mãi cho đến khi nếm được một chút vị mặn đắng, Phó Thành mới chợt ý thức được điều gì, từ từ buông cô ra.

Đôi mắt hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật kia đã phủ đầy nước mắt.

Cô khóc ư?

Ánh mắt của anh quá mãnh liệt, Anh Hiền không thể chịu nổi, cô cúi đầu muốn tránh đi nhưng lại bị anh ôm lấy mặt, dùng ngón tay lau mi cho cô. Lồng ngực chua xót ê ẩm đến tận cùng, Anh Hiền chẳng còn sức lực chống cự nữa, cô buông xuôi khép hai mắt lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm lấy anh mà nỉ non: “Vừa rồi em thật sự tưởng rằng anh sẽ chết, tưởng rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa…”

Phó Thành cứng đờ, một lát sau, anh cố gắng cười nhưng không cười nổi.

“Anh Hiền, đừng chơi đùa với anh.” Giọng anh vừa thấp lại đau đớn: “Là em bỏ rơi anh.”