Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 53: Chỉ có anh.




Tiết tấu của Phó Thành không nhanh nhưng lực lại nặng, mang theo khí thế hung ác đảo qua cửa đáy huyệŧ của cô, bàn tay bắt lấy mông cô, mười ngón tay dừng sức đến gần như muốn véo nát cô.

Anh Hiền bị anh đâm cho run rẩy loạn xạ, bàn tay mềm mại vô lực hướng xuống giữa hai chân, định hất đồ vật ở trên huyệŧ ra, “Không cần, ưm…”

Phó Thành tưởng cô đang từ chối, anh lại đâm sâu thêm vài cái, lạnh lùng cường điệu nói: “Tôi còn chưa thấy đủ.”

Anh Hiền nhíu mày, cố nén kɦoáı ƈảʍ rồi đẩy mông, phối hợp với tiết tấu của anh, môi đỏ lẩm bẩm vài tiếng: “Ưm… không cần, không cần trứng…”

Cuối cùng thì anh cũng hiểu ý của cô, là không cần trứng tình yêu.

Nhưng anh thì có thể.

Cảm xúc xa lạ đánh trúng ngực, Phó Thành ném đồ vật trong tay xuống, mặc kệ nó lăn cồng cộc sang một bên, đôi tay siết chặt lấy vòng eo thon gọn mà một bàn tay có thể ôm hết, lấy tốc độ nhanh nhất thọc vào rút ra.
Sự tập kích như sóng to dữ dội làm Anh Hiền không nhịn được cao giọng rêи ɾỉ, rất nhiều lần xem như là thét chói tai, nước miếng tràn ra khóe môi, bầu ngực lắc lư trên khăn trải giường, cọ cho hai hạt đậu nhỏ vừa ngứa vừa đau.

Cửa huyệt sưng đỏ phun ra nuốt vào ƈôи ŧɦịŧ đỏ tím, chất nhờn bị ma sát tạo ra bọt trắng đặc sệt, giống hệt như tϊиɦ ɖϊƈh͙ vậy.

Cả người cô nóng lên, làn da mẫn cảm mà yếu ớt, nhưng anh còn mút cắn sau lưng cô, đôi môi khô khốc gần như làm xước da thịt cô, lưu lại từng dải dấu hôn màu đỏ thẫm.

“Bao?” Anh cắn đầu vai của cô, lời ít mà ý nhiều dò hỏi.

Anh Hiền lắc đầu, cơ bản không phát ra được âm thanh.

Không có?

Vận động như mưa rền gió dữ chợt đình chỉ, Phó Thành dừng lại trong cơ thể của cô, một bàn tay ấn bụng nhỏ mướt mồ hôi của cô.
“Em để cho bọn họ bắn vào bên trong sao?” Giọng nói của Phó Thành thâm trầm, nghe thì bình tĩnh nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh là có thể biết người này đang đứng ở bên bờ vực bùng nổ.

Anh Hiền nín thở, kɦoáı ƈảʍ sớm đã ăn mòn lấy đại não của cô khiến cô không tài nào cân nhắc được.

Muốn nói lời thật lòng sao?

Nói thì có ý nghĩa gì chứ?

Sự im lặng của cô rơi vào trong mắt của Phó Thành lại biến thành một hàm nghĩa hoàn toàn khác.

Một sự tức giận ghen tuông bùng lên trong lòng, anh nhặt chiếc roi da đang nằm lăn lốc ở một bên, cưỡng ép bản thân đi hưởng thụ sự ngược đãi thô bạo.

“Anh Hiền, em biết bị nó đánh là cảm giác gì không?”

Chất liệu da mát mẻ nhẹ nhàng đảo qua sau lưng, choáng váng qua đi, Anh Hiền bỗng chốc khẩn trương, cô biết đó là cái gì.

Đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu vào lưng cô, phản chiếu xương bướm tinh tế rõ ràng, cô run rẩy, ánh sáng cũng gợn sóng theo, giống như một con bướm chân chính đang kinh hãi.
“Phó Thành?” Cô dùng giọng nói như mèo gọi anh.

Yết hầu của Phó Thành run rẩy, hung hăng nhắm mắt lại.

Giơ tay lên, đánh xuống.

“Bốp!” Tiếng đánh vào cơ thể vang vọng trong không khí, tiếp sau đó là tiếng xuýt xoa kinh hoàng của người phụ nữ.

Vài giây sau, Anh Hiền mới phát hiện ra đồ vật đánh mông cô không phải roi da mà là tay anh.

Ấm áp, có lực, lòng bàn tay có chút thô ráp, so với chất liệu da hoa mĩ thì càng quyến rũ hơn, hại cô càng thêm ướŧ áŧ.

“Phó Thành…ưm…” Giọng nói của cô thay đổi, mềm mại đến mức có thể nắn ra nước.

Phó Thành cắm ở trong cơ thể của cô, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự ướŧ áŧ của cô, gần như sắp khiến anh hòa tan.

Bị đánh cũng có thể chảy nước, quá mức phóng túng và hư hỏng.

Anh hận cực kỳ, cũng yêu cực kỳ.

“Em thích?” Giọng nói vừa dứt, tiếng đánh bốp bốp cũng nổi lên bốn phía, mông thịt trắng nõn thoáng chốc đã biến hồng, nổi lên những gợn sóng phóng đãng.
“Ưm…ha..thích…” Anh Hiền lên tiếng, “Thích, Phó Thành, Phó Thành…”

Cô luôn gọi anh là Phó Thành, môi răng khép lại, đầu lưỡi cuộn lên, gọi anh cả họ lẫn tên.

Từ gần đến xa.

Anh không muốn quản nữa, tinh hoàn cực lớn mãnh liệt đập vào cửa huyệt lầy lội đầy nước, từng tiếng da thịt va chạm, tiếng bộ phận sinh dục vuốt ve lẫn nhau vừa kịch liệt lại nồng nhiệt vang lên.

“Tưởng Anh Hiền, cuối cùng thì em đã chơi qua bao nhiêu người rồi?” Trong kɦoáı ƈảʍ ngập đầu, bỗng nhiên nghe được một câu chất vấn như vậy, Anh Hiền khẽ run lên, vô thức kẹp chặt hai chân.

“Nói chuyện!” Anh đè phía sau lưng của cô, nắm lấy một bên bầu ngực tê ngứa, bóp chặt núʍ ѵú rồi xoay chuyển.

“Ưm…” Anh Hiền choáng váng, nước miếng trong suốt tràn ra từ khóe miệng, đứt quãng nói: “Chỉ chơi với anh thôi, ưm ha…Phó Thành, tôi chỉ chơi anh thôi.”
Một hũ giấm chua nổ tung trong lồng ngực của Phó Thành, thấm vào từng tế bào mao mạch máu.

Loại thời điểm này rồi mà cô còn muốn dùng lời ma quỷ để lừa anh sao?

Nhưng trong khoảnh khắc khi lỗ tai nghe thấy những lời đó, thế mà anh lại muốn tin!


Anh mạnh mẽ cắn cô, hàm răng cọ xát đầu vai mượt mà, từ kẽ răng tràn ra giọng nói áp lực, “Tưởng Anh Hiền, em nói thật cho tôi.”

Anh Hiền thút thút, “Thật đấy, Phó Thành, chỉ có anh…”

Cảm giác đau âm ỉ ở trên vai tạm dừng, anh ghé vào trên người cô thở dốc, hơi nóng nung lấy xương tai của cô, giống hệt như lửa.

Hồi lâu, anh lại hỏi: “Mấy thứ này ở đâu ra?”

“Trước kia mua, mua xong thì chưa từng dùng, ngoại trừ anh ra… lần đó.”

“Vì sao lại mua?”

Anh nghiện rồi, dò hỏi tới cùng.

Cô không nói thì anh sẽ liều mạng lăn lộn cô, cho đến khi cô nói mới thôi.
“A ha… tôi muốn, muốn thử xem…ưm…sau lại…không có hứng thú.”

Cô cuộn tròn, mặt chôn sâu vào trong gối đầu.

Chỉ có một bên sườn mặt cũng đủ khiến anh nổi điên.

Phó Thành chống cơ thể lên, thấy trên tấm lưng như ngọc của cô toàn là dấu vết của mình làm ra. Eo bị anh bóp lấy mạnh mẽ đưa đẩy, mông phiếm hồng bị đâm cho lắc lư, trên hai cái đùi toàn là nước.

Anh Hiền nhấc hàng mi đã treo đầy nước mắt lên, thở ra một luồng khí nóng: “Phó Thành, ưm, a… anh chơi đủ rồi sao?”

Ánh mắt của Phó Thành đen lại, vừa dùng sức thẳng lưng vừa nói: “Chưa đủ.”

Như là bị lực lượng nào đó lôi kéo, anh bỗng nhiên lật cô lại, để cô nhìn rõ động tác của bản thân.

Môi cô sưng lên, hồng đến mức giống như muốn xuất huyết, núʍ ѵú và huyệt nhỏ cũng sưng, núʍ ѵú vừa nãy bị anh véo thì càng sưng đến không ra gì.
Anh còn có thể làm cái gì, còn có thể chơi cô như thế nào nữa?

Chơi thế nào cũng không đủ.

Anh bóp chặt chân cô, ép cô quấn quanh vòng eo của mình, nhìn vào trong con ngươi mờ mịt hơi nước của cô, nói: “Chưa đủ, Anh Hiền, tôi vẫn chơi chưa đủ.”

Anh Hiền bỗng nhiên cong khóe môi, vươn cánh tay không được tự do lên với anh, ý bảo muốn anh ôm.

Phó Thành có chút sửng sốt, cúi đầu xuống, giúp cánh tay của cô tròng lên sau cổ của chính mình.

Cô như có như không liếm nhẹ lỗ tai của anh, cả người treo lên người anh, mặc kệ anh muốn làm gì mình thì làm.

Phó Thành càng cắm càng hăng hái, ôm hẳn người lên trên cơ thể mình, hoàn toàn không màng cô kêu khóc, lôi kéo hai chân cô ép xuống phía dưới, cả phần lông và một góc nhỏ tinh hoàn cùng nhau chen vào trong huyệt.

“Ha…..” Anh Hiền rơi lệ rêи ɾỉ. Tư thế này tiến vào quá sâu, huyệt nhỏ càng lúc càng tê trướng, thậm chí còn có chút đau, nhưng ƈôи ŧɦịŧ trong cơ thể lại không hề có chút ý muốn bắn tinh.
Anh Hiền không biết anh còn muốn cắm trong bao lâu, cô thật sự có chút chịu không nổi, không ngừng nghẹn ngào.

Cho đến khi nửa người dưới của cô tê rần, cuối cùng Phó Thành cũng bắn ra.

Cảm giác nóng rực ở trên bụng nhỏ đó thế mà lại khiến cô run rẩy chân, lại tới cao trào một lần nữa.

Trang 2 / 2