Phó Thành dừng động tác lại, cho cô cơ hội để đổi ý, nhưng người phụ nữ ngồi ở đối diện cũng không hề chớp mắt lấy một cái.
Anh quay đầu, lấy tốc độ nhanh nhất kéo qυầи ɭóŧ xuống, để lộ ra mảng lông nồng đậm và ƈôи ŧɦịŧ đang ngủ say. Chợt mất đi trói buộc, ƈôи ŧɦịŧ màu da thâm lắc lư vài cái rồi nhô đầu ra.
So với kích cỡ, sườn mặt của anh càng thêm hấp dẫn cô.
Gò má hóp vừa phải cùng với đường cong căng chặt của hàm dưới, tất cả đều biểu đạt chuyện anh đang cố hết sức đè nén cảm xúc của chính mình.
Anh đang cảm thấy sỉ nhục bởi vì bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sao?
Thật thú vị.
Anh Hiền lại dùng giọng điệu rất tự nhiên nói: “Mời anh quay hai vòng.”
Cơ bắp của Phó Thành căng chặt, cứng lại vài giây nhưng không nói thêm gì, xoay hai vòng theo ý của cô, sau mới hỏi: “Được chưa?”
Anh tự nhận thấy là đã nhận hết nhục nhã, cô lại càng táo tợn hơn: “Mời anh tự làm mình bắn tinh.”
Anh không hề che giấu lửa giận của bản thân, quay đầu lại nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Cuối cùng là cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn anh tự làm mình bắn ra, hay nên gọi là tự an ủi, tự sướng?” Cô phảng phất như không cảm nhận được cảm xúc của anh, còn có tâm trạng để vui đùa, “Anh Phó, đừng nói với tôi là anh chưa từng tự sướng đấy nhé?”
“Đủ rồi!”
Âm thanh tiếng quát lớn xuyên thấu qua ván cửa, truyền vào tai Kha Nhụy.
Kha Nhụy gõ cửa hỏi: “Sếp, cô tìm tôi sao?”
Cơn giận của Phó Thành bị cắt ngang, dùng sức nhìn chằm chằm vào cửa gỗ, giống như một con thú sắp vồ lấy con mồi. Thậm chí Anh Hiền còn hoài nghi nếu Kha Nhụy đẩy cửa vào lúc này, thì anh sẽ không chút do dự mà cắn đứt cổ cô ấy.
So với sự khẩn trương của anh, Anh Hiền lại thản nhiên rất nhiều, nhẹ giọng trả lời một câu: “Không có việc gì.”
Tuy Kha Nhụy có hoài nghi, nhưng nếu sếp đã nói không có việc gì thì cô ấy cũng không hỏi nhiều, xoay người trở về vị trí của mình.
Lửa giận nửa vời, giống như xương cứng mắc ở trong cổ họng của Phó Thành, làm cho anh cảm nhận được mùi máu. Yết hầu của anh lăn lộn, dùng sức nuốt ngụm nước bọt xuống, tay phải bắt lấy ƈôи ŧɦịŧ, bắt đầu vuốt ve.
Anh đương nhiên là biết phải tự an ủi như thế nào. Hàng năm anh đều ở nước ngoài tham gia nhiệm vụ duy trì hòa bình, không có thời gian và tinh lực để yêu đương. Trong đội có không ít người có bạn giường cố định, cũng có người sẽ tranh thủ lúc nghỉ ngơi chạy ra bên ngoài tìm một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh không thể tiếp thu được việc làʍ ŧìиɦ mà không có tình yêu, cho nên vẫn luôn dựa vào việc tự sướng để giải quyết.
Sức lực của anh quá lớn, động tác cũng thô bạo, ƈôи ŧɦịŧ bị lôi kéo đến mức thay đổi hình dáng, so với tự an ủi thì càng giống như cho hả giận.
Anh Hiền nhìn ƈôи ŧɦịŧ nửa mềm không cứng lên được, nói: “Anh Phó, cứ như vậy thì chỉ sợ đến hừng đông rồi anh cũng chưa bắn ra được. Tôi cứ giơ di động mãi như thế này cũng rất mệt.”
Trong mắt của người đàn ông có lửa giận bùng lên, còn có một mảnh nóng rực khác.
Anh Hiền cũng không để ý, ngược lại nhẹ nhàng đề nghị: “Có muốn tôi hỗ trợ không?”
Ngón tay của anh bởi vì kinh ngạc mà siết chặt lại, vết chai mỏng ở ngón cái cọ qua qυყ đầυ thật mạnh, sau khi đau đớn đi qua là kɦoáı ƈảʍ vi diệu. Anh càng có ý đồ áp loại cảm giác này xuống thì nó càng không chịu khống chế. Kɦoáı ƈảʍ tích lũy được ở lúc trước dường như bộc phát ra trong nháy mắt, ƈôи ŧɦịŧ nhanh chóng sung huyết, tự mình trỗi dậy, ngóc đầu lên.
Anh Hiền không kiêng nể gì mà thưởng thức sự biến hóa của anh, đùi phải đè lên chân trái, thong thả ung dung nói: “Xem ra là không cần.”
Hôm nay cô cũng mặc chân váy âu phục, chỉ để lộ ra một đoạn cẳng chân mảnh mai cân đối, dưới ánh đèn chiếu rọi thì tinh tế như sữa bò.
Phó Thành chán ghét cô, chán ghét cô nhục nhã mình, liên quan cả sự bất lực của mình trước tiền tài cũng giận chó đánh mèo mà trút lên người cô. Nhưng mà ƈôи ŧɦịŧ lại đang cứng lên, tìиɦ ɖu͙ƈ vào đầu, tức giận cũng vào đầu, làn da của người phụ nữ với mùi hương của người phụ nữ lại thành thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Động tác vuốt ve càng lúc càng nhanh, kɦoáı ƈảʍ cũng dâng lên cao theo. Anh đã không thể phân rõ cuối cùng là lửa giận nhiều hơn một ít hay là lửa dục nhiều hơn một ít, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải thoát khỏi sự bực bội cực nóng này.
Đang muốn lại kích thêm vài câu thì một dòng dịch trắng đột nhiên phun ra từ giữa tay anh, hướng tới mặt cô. Phó Thành cuống quýt áp nó xuống phía dưới, làm cho bản thân không đến mức bắn đầy mặt cô.
Chất nhầy trắng đục phun đầy trên ngực của Anh Hiền, rất nhanh áo sơ mi đã bị thấm ướt, dính vào trên làn da. Tuy rằng anh kịp thời đè ép xuống, nhưng vẫn có vài giọt bắn lên trên mặt cô.
Trong đó có một giọt dừng ở trên khóe môi, theo rãnh môi thấm vào trong miệng.
Không biết là đã bao lâu rồi anh chưa bắn, tϊиɦ ɖϊƈh͙ vừa nhiều lại vừa nồng, đầu lưỡi cô theo bản năng liếm một chút, toàn bộ khoang miệng đều là hương vị vừa tanh vừa nồng của anh.
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, Anh Hiền cũng chưa phản ứng kịp, ngơ ngẩn một hồi lâu mới nhớ tới việc rút khăn giấy ra. Sau khi lau một giọt ở khóe miệng rồi mới không nhanh không chậm xử lý đống hỗn độn ở trên người, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở đối diện. Côи ŧɦịŧ vẫn còn cương cứng khẽ giật giật, mã mắt phun ra chất lỏng còn sót lại, tí tách tí tách, quấn bện vùng lông thành từng sợi.
Từ đầu tới đuôi anh không phát ra bất cứ tiếng động gì, ngay cả thở dốc cũng rất kiềm chế.
Phó Thành nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói khàn khàn, “Được rồi chứ?”
Tìиɦ ɖu͙ƈ trong ánh mắt vẫn còn chưa tiêu tán, lộ ra vài phần kiềm chế sự phẫn nộ.
Anh Hiền chỉ cảm thấy thú vị.
Đây là thế giới của anh sao? Chính trực lương thiện như là trong truyện cổ tích? Anh cho rằng cô là loại người có thể bởi vì như vậy mà sinh ra một tia hổ thẹn?
“Chờ một lát.” Cô kiểm tra video dưới cái nhìn chăm chú của anh, thậm chí còn phóng to mặt anh và ƈôи ŧɦịŧ để xác nhận có chụp rõ ràng hay không.
“Có thể, anh Phó, quay rất rõ ràng.” Anh Hiền buông di dộng xuống, nhìn anh nói, “Anh Phó, tuy rằng hiện tại nói những lời này không có ý nghĩa gì, nhưng tôi làm như vậy đều không phải xuất phát từ hứng thú cá nhân, đây chỉ là một giao dịch.”
Lời nói dối thông minh nhất là lời nói nửa thật nửa giả.
Anh Hiền thân thiện mà đưa khăn giấy ra, Phó Thành không nhận, làm lơ sự chật vật giữa hai chân, trực tiếp mặc quần vào.
“Cô Tưởng, hy vọng cô nói chuyện thì giữ lời.”
Anh Hiền hơi mỉm cười, thu tay lại, đứng dậy trở lại trước bàn làm việc, dùng máy bàn gọi đến văn phòng của Kha Nhụy, ngay trước mặt anh bảo Kha Nhụy đến bệnh viện thanh toán tiền thuốc men cho Phó Chi.
Kết thúc trò chuyện, giao dịch của bọn họ cũng coi như kết thúc. Phó Thành liếc nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi, tay vừa đụng phải then cửa thì nghe thấy người phụ nữ sau lưng nói: “Tôi có một đề nghị tốt hơn đối với cô Phó, anh có hứng thú nghe qua một chút không?”