Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 19: Ngứa (H)




Sáng sớm, Anh Hiền lười nhác không muốn mở mắt.

Buông thả có thể sánh ngang với tên đã giương cung, không còn đường lui. Ban đầu chỉ buông thả chút thú vui hèn mọn, về sau lại thành tự mình ra trận. Giờ thì hay luôn, không còn sức để rời giường.

Năm giác quan dần sống lại, cô cảm nhận được có thứ gì đó ở sau lưng đang cạ vào mông mình.

Một thứ vô cùng cứng cáp.

Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe miệng lại vểnh lên.

Anh Hiền vờ như không biết, vẫn không nhúc nhích, thế mà cánh tay vắt ngang bụng cô cũng không hề cử động.

Nhịn được hay thật.

Rõ ràng thứ kia lại lớn hơn.

Cuối cùng cô là người trở mình trước, đưa tay xoa cái bụng của Phó Thành, thì thào: “Cứng rồi kìa.” Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lướt xuống phía dưới, khẽ khàng áp sát dương vật vừa thô vừa dài, chốc chốc lại cọ nó.

Hai người trần truồng ôm nhau. Dưới lớp chăn mỏng đắp chung, rõ ràng đang là thời khắc tình dục lên ngôi, nhưng lại vì nắng sớm mông lung mà trở nên ấm áp đôi phần.

Phó Thành nhắm mắt, chậm chạp không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.

Anh còn có thể nói gì đây.

Nơi cô vuốt ve dần dần biến đổi, ngón tay càng áp sát hơn, sự cọ xát càng lúc càng mạnh. Mồ hôi thấm đầy lòng bàn tay lại trở thành chất bôi trơn, tiện cho cô vuốt ve thứ kia từ trên xuống dưới.

“Đừng nhúc nhích.” Phó Thành cất giọng khàn đục.

Không nói thì thôi, anh vừa mở miệng, cô càng cử động mạnh hơn, dùng một lúc hai tay. Một tay vuốt ve cán, tay còn lại nắm túi tinh trêu chọc: “Sướng không nào?”

Bực quá, anh xoay người đè cô xuống, kéo đôi tay không chịu yên phận kia lên rồi cố định trên đỉnh đầu cô.

Anh Hiền đã thấy sức lực của anh nên cũng không định giãy dụa.

Thú thật, anh đã thay đổi sự hiểu biết của cô về độ chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ. Nếu như anh muốn, bóp chết cô là chuyện quá dễ dàng.

Người có được sức mạnh tuyệt đối, phải làm thế nào mới kiềm chế bản thân không đi chà đạp những người yếu ớt nhỏ bé?

Liệu có ngày nào đó anh giận đến mức không kiềm được mà bóp chết cô không?

Anh Hiền nhướng mày, chuyển sang dùng chân đạp anh.

Phó Thành cứng đờ, sau đó nảy lên như điện giật, bàn tay rộng lớn nắm lấy mắt cá chân cô.

Ánh sáng hiền hòa như thoa sắc vàng lên da thịt Anh Hiền, vì vậy trông cô có vẻ mềm mại hơn, vết đỏ trên mu bàn chân càng trở nên chói mắt.

Anh Hiền nhíu mày hừ hừ: “Chắc chắn là hôm qua, lúc anh đẩy làm tôi bị xước da.”

Cô nói bừa.

Cô vốn không nhớ vết xước kia từ đâu ra, có đến chín mươi phần trăm là cọ trúng nơi nào đó lúc đi lung tung quanh khu dân cư. Vết xước nông và rách da, nếu không phải hôm nay nhìn thấy thì cũng không cảm nhận được đau đớn.

Thấy anh mím môi thật sâu, hình như anh tưởng là thật, Anh Hiền lại được voi đòi tiên, nhấc chân đến cạnh miệng anh: “Liếm giúp tôi đi mà.” Do vừa thức dậy nên giọng cô hơi khàn: “Người ta nói nước bọt có thể sát trùng đó.”

Cơ thể trần trụi của cô đầy vết đỏ, từ ngực xuống dưới đùi, có thể mơ hồ nhận ra đây là dấu tay. Đến giờ mà hai núm vú vẫn sưng, khỏi nói đến khu vực phía dưới. Khoảnh khắc cô nhấc chân lên, cảnh xuân hiện ra, khiến anh nhìn thấy khe nhỏ đã đỏ lên khác thường, hơn nữa ngoài cửa khe cũng phồng lên một lớp thịt.

Đều do anh gây ra.

Phó Thành nhắm mắt, ngừng nghỉ giây lát, anh hôn nhẹ lên vết thương.

Anh Hiền chưa bao giờ biết khi được đàn ông hôn chân sẽ thoải mái như vậy, sướng đến mức khiến cô rên rỉ, mà cô cũng rên thật: “Ưm… Thoải mái quá…”

Ngoài cửa sổ đã bừng sáng, ánh nắng xuyên qua tấm màn vải bông, soi rõ từng phản ứng cực nhỏ của cô: Lông mày hơi nhíu lại, vùng eo bất giác ưỡn lên, quầng vú co rúm, ngoài ra còn có con đường nhỏ hẹp mà đêm qua anh tới lui vô số lần, nó ướt át, nó mềm mịn…

Cổ họng lại ngứa nữa rồi, Phó Thành yên lặng híp mắt.

Nhưng dương vật dưới người anh không phải thứ anh muốn khống chế là có thể khống chế được. Đầu gậy phồng đến mức sưng tím, không ngừng run rẩy như thể đang cầu xin.

Dáng vẻ này lại khiến Anh Hiền không đành lòng, dù sao cô cũng lừa anh, có lẽ cô nên gánh tội này.

Cô vươn tay lần tìm quanh gối, tìm được một chiếc bao cao su chưa xé và đưa cho anh, sau đó “có lòng tốt” tách hai chân ra, dịu dàng nói: “Cắm nhẹ thôi, được không?”

‘Cắm’ với ‘được không’, Phó Thành không rõ rốt cuộc từ nào khiến anh nổi điên hơn.

Anh để chân cô gác lên vai mình, tiếp theo đỡ dương vật đang ngẩng đầu, đầu gậy nhắm ngay cửa khe, sau đó từ từ, từ từ khiến nơi đấy của cô căng tràn.


“Á…” Anh Hiền cắn môi, khó chịu rên rỉ, cảm giác căng tràn mãnh liệt đã thành công đánh thức ký ức đêm qua của cô. Cô nhớ mình bị anh đè dưới người như thế nào, làm cho xỉu lên xỉu xuống.

Phó Thành cử động cực chậm. Không lâu sau, trên trán anh toát mồ hôi. Anh cố hết sức kiềm chế ham muốn đâm vào rút ra, nhưng vẫn có vài lần không khống chế chế được, đầu gậy khuấy mạnh vách thịt mềm mịn, đâm cho nó chảy đầy nước sốt, đồng thời làm cô rên rỉ.

“Á há, nhẹ thôi…”

Thân dưới không thể nào sướng nổi, anh đành trút hết ham muốn lên chân cô, liếm tới liếm lui rồi thành cắn, lưu lại dấu răng chi chít trên mu bàn chân trắng nõn nà.

Anh Hiền vừa sướng vừa ngứa, ngón chân cô cuộn tròn, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đây là lần làm tình dịu dàng nhất mà cô từng trải qua, đồng thời là lần giày vò nhất, khi lên đỉnh mê người tột cùng. Nó không phải kiểu sướng giữa mưa gió quần quật, mà là ngứa đến tận xương, khiến cô ngứa muốn chết đi được.

“Á… Phó Thành… Ưm á…”

Phó Thành cảm nhận được âm hộ của cô không khống chế được mà sít chặt, anh biết cô lên đỉnh, thế là anh không do dự cắn chân cô rồi bắn ra.



Lần này cởi quần áo sớm nên không dính quá nhiều chất dịch kỳ lạ, nhưng chắc chắn không thể mặc lại quần lót nữa.

Cô đang định không mặc thật thì Phó Thành đưa cho cô một chiếc quần lót vải đen.

Anh Hiền nhận lấy rồi mở ra, nhìn một lát mới nhớ đây là quần lót của mình.

Thảo nào không tìm thấy trên xe, hóa ra nó ở nơi này của anh.

“Anh trộm quần lót của tôi hả?” Cô cười hỏi: “Giặt sạch đến mức này, lẽ nào anh dùng nó để tự an ủi sao?”

Cô làm lơ sắc mặt lạnh lùng của anh, càng hỏi càng hăng hái: “Vậy anh thích tôi hay thích nó hơn?” Cô không trông cậy vào câu trả lời của anh. Dứt lời, cô nhét quần lót vào tay anh, sau đó nhặt chiếc quần nhăn nhúm dưới đất lên, quần lót ấy có vệt nước đọng lại. Hai tay cô kéo căng lưng quần co dãn, xem nó như cái ná mà bắn vào ngực anh, cười tủm tỉm: “Cái này cũng tặng anh nốt.”

Phó Thành giơ tay đón lấy như một phản xạ, sờ vào nơi ướt át, anh mím môi chặt lại, mở miệng nói: “Tôi đưa cô đi.”

Còn phải hỏi sao?

Đúng là không nhớ lâu.

Anh Hiền nghiêng đầu nhìn anh, cười như có như không: “Được.”

Lúc hai người ra cửa thì vừa khéo gặp hàng xóm đi đổ rác. Gã đàn ông đứng tuổi kia mặc đồ ngủ, khi nhìn thấy Phó Thành, gã sửng sốt rồi đưa mắt nhìn sang Anh Hiền đi ra chung với anh. Ánh mắt gã dần biến chất, quan sát cô từ trên xuống dưới với vẻ sâu xa.

Anh Hiền đã hiểu, chắc hẳn gã chính là người đấm tường đêm qua.

Phó Thành đột nhiên chắn ngang hai người, thân hình cao lớn của anh chặn tầm mắt gã đàn ông đứng tuổi này. Anh nắm tay Anh Hiền và nói: “Đi thôi.” Giọng nói của anh kèm theo sự không vui rõ rệt.

Anh Hiền hơi giật mình, nhoẻn miệng cười nhạt.

Đương nhiên cô sẽ không cho rằng Phó Thành yêu mình, cô hiểu rất rõ, đây là bản tính trời sinh của người đàn ông: Nơi mà họ để lại ký hiệu, họ sẽ không cho phép kẻ khác ước ao, giống y như chó vậy.