Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 123: Phiên ngoại 12




Lưu Nhiễm quyết tâm giữ khoảng cách với Phó Thành, nhưng khi đêm khuya yên tĩnh, vẫn không nhịn được nghĩ: Nếu anh ly hôn, nếu anh không thích vợ mình… Làm quân tẩu vất vả, người đó vừa nhìn đã biết không phải là phụ nữ có thể chịu khổ, nói không chừng hôn nhân của bọn họ là nhất thời xúc động? Nói không chừng sau khi kết hôn mới phát hiện hai người không thích hợp?

Hôn nhân khác với đam mê, và điều quan trọng là phải phù hợp.

Mỗi khi sắp rơi vào hố sâu, cảm giác đạo đức lập tức nhảy ra, mắng mình không biết xấu hổ.

Bị giằng xé nhiều lần như vậy, Lưu Nhiễm rất khó chịu.

Hứa Giai Lý nhìn sơ qua thấy tinh thần cô ta không tốt, khuyên cô ta xin nghỉ hai ngày.

Lưu Nhiễm từ chối, cô ta không thể nhàn rỗi, càng nhàn rỗi càng dễ suy nghĩ lung tung.

Thứ Sáu, Phó Thành mang theo sinh viên đại học đi huấn luyện, một sinh viên vô tình ngã xuống, chân trái không thể duỗi thẳng, Phó Thành vội vàng đưa người đến bệnh viện của trường. Lưu Nhiễm kiểm tra một phen, nói: “Hẳn là không làm tổn thương tới xương, đi chụp phim xem thử. Nếu sụn chêm bị đứt hoặc dây chằng có vấn đề, cần phải phẫu thuật. Cơ sở của chúng tôi không có phẫu thuật chỉnh hình, không thể làm, phải chuyển đến bệnh viện trực thuộc bên phía thành phố để làm.”

Thấy học viên căng thẳng, Lưu Nhiễm an ủi: “Đừng lo lắng, phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, vết thương chỉ to bằng móng tay. Bảo hiểm sinh viên của em cũng bao gồm chi phí phẫu thuật và chi phí nằm viện.”

Học sinh thở phào: “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”

“Không có gì, đau lắm sao? Nếu đau quá thì cô sẽ kê cho em một ít thuốc giảm đau.”

“Cũng ổn ạ, chỉ cần đừng động đậy thì sẽ không đau.”

Lưu Nhiễm ngồi lại bàn làm việc, cây bút khẽ run rẩy.

Hôm nay, sau bữa trưa cô ta bắt đầu cảm thấy bụng không thoải mái, vốn tưởng rằng dì cả sắp tới nên cô ta không để ý đến, hiện tại cô ta đau đến toát mồ hôi lạnh, dạ dày cũng co rút theo, muốn nôn. Cô ta không muốn biểu hiện khác thường ở trước mặt Phó Thành, cứng rắn chống đỡ viết xong đơn thuốc đưa cho Phó Thành, cũng ra sức ép mình không nhìn anh. Phó Thành cảm ơn, quay đầu nói với học viên: “Em đừng nhúc nhích, tôi đi nộp phí trước, nộp xong rồi quay trở về đón em đi chụp phim.”

“Cảm ơn thầy Phó.”

Lưu Nhiễm nói: “Thầy Phó, tầng một có thể mượn xe lăn, tôi giúp anh hỏi xem họ có còn không.”

Điện thoại ở bên kia bàn, Lưu Nhiễm đứng dậy với lấy, sau khi đứng lên đột ngột thì cơn đau càng trở nên trầm trọng, kèm theo một trận ù tai, thân hình loạng choạng chực ngã, nôn thẳng ra ngoài.

Biến cố bất ngờ khiến học viên giật nảy mình, hơn nữa đi lại khó khăn, mắt thấy Lưu Nhiễm lung lay sắp ngã, không kịp phản ứng.

Phó Thành nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy Lưu Nhiễm, “Bác sĩ Lưu, cô bị sao vậy?”

Trong không khí tràn ngập mùi nôn mửa khó chịu, Lưu Nhiễm rõ ràng nhìn thấy học viên giơ tay sờ mũi, bộ dạng muốn ghét bỏ lại không dám biểu hiện ra ngoài. Đau đớn và tủi thân làm cho nước mắt nhanh chóng tụ lại hốc mắt, lắc lư xoay tròn. Cô ta nhẫn nại bằng mọi cách, nhưng vẫn bị người mình thích chứng kiến một màn như vậy… Mặt Lưu Nhiễm không còn chút máu.

Phó Thành cho rằng cô ta đang khóc, nhíu mày nói với học viên: “Thầy đưa bác sĩ Lưu đến phòng cấp cứu trước.”

“Thầy Phó, không cần quan tâm em, em gọi bạn học tới đưa em đi.”

Phó Thành gật đầu, hỏi Lưu Nhiễm có thể đi hay không, thấy cô ta yếu ớt lắc đầu thì nói xin lỗi, trực tiếp cõng cô ta đến phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu ở tầng một, Lưu Nhiễm không đi được, anh cõng cô ta đi nhanh hơn là đẩy giường bệnh.

Xóc nảy làm cơn đau thêm trầm trọng, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Lưu Nhiễm đau đến run rẩy. Nhưng nghĩ đến Phó Thành đang cõng mình, lại có chút vui vẻ: trên người cô có mùi nhưng anh vẫn đồng ý cõng cô……. Các bác sĩ chẩn đoán Lưu Nhiễm bị viêm ruột thừa cấp tính và ngay lập tức sắp xếp phẫu thuật.

Sự việc xảy ra đột ngột, Phó Thành cũng không hiểu tình hình cá nhân của Lưu Nhiễm, không biết liên hệ với ai, trước tiên ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi.

Thời gian phẫu thuật không dài, hơn một giờ sau, Lưu Nhiễm được đưa vào phòng mổ.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lưu Nhiễm chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn trước giường bệnh, không khỏi mỉm cười.

Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, cô ta không tỉnh táo mà dâng trào cảm xúc.

Đối mặt với ánh mắt của cô ta, Phó Thành hơi giật mình, hỏi: “Tỉnh rồi sao? “Giọng nói của anh bình thản, nhưng lại có một sức mạnh trấn an.

“Ừm.”

“Bác sĩ Lưu, cô có người nhà ở Kinh Châu không?”


Lưu Nhiễm gật đầu trước, lại lắc đầu. Cha mẹ cô ta đều ở quân khu bên ngoài, Kinh Châu chỉ có một bà ngoại ở đây. Cô ta không muốn khiến bà lo lắng. “Ngoại trừ người nhà, còn có người nào có thể đến chăm sóc cô không?”

“Hứa Giai Lý…”

Phó Thành biết Hứa Giai Lý là ai, gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.

Sau khi gọi điện thoại, Phó Thành nói rõ tình huống. Hứa Giai Lý vừa nghe thì gấp đến không chịu nổi, nhưng cô ta đang tham gia huấn luyện ở ngoài trường, nhất thời không kịp trở về, vì thế nhờ Phó Thành giúp cô chăm sóc một lát, Phó Thành đồng ý.

Trong lúc anh gọi điện thoại, Lưu Nhiễm lại ngủ, Phó Thành im lặng ngồi một bên.

Gần tám giờ, Lưu Nhiễm từ từ tỉnh lại, thấy Phó Thành vẫn còn, nở nụ cười yếu ớt.

“Thầy Phó, anh vẫn còn ở đây.” Cô ta tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều, nói chuyện cũng lưu loát.

Phó Thành giải thích: “Cô Hứa ở bên ngoài huấn luyện, muộn một chút mới có thể tới đây. “Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói, “Hẳn là sắp rồi, nửa tiếng trước cô ấy gọi điện thoại nói đã về.” Im lặng một hồi, Lưu Nhiễm cẩn thận hỏi: “Có phải là làm lỡ việc anh về nhà không?”

“Không sao.”

Không sao chính là làm lỡ việc anh rồi?

Trong lòng không khỏi dâng trào, giọng điệu Lưu Nhiễm giễu cợt hỏi: “Thầy Phó anh… người nhà anh quản lý nghiêm ngặt không, bình thường có hay kiểm tra anh không?”

“Cô ấy sẽ không.”

“Cô ấy tín nhiệm anh như vậy, tình cảm của hai người nhất định rất tốt phải không?”

Phó Thành chậm rãi mỉm cười.

Lưu Nhiễm đột nhiên không còn lời nào để nói.

Tiếng rung ngắn phá vỡ sự im lặng của hai người, Phó Thành liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, nói: “Bác sĩ Lưu, cô ấy đến rồi, tôi ra ngoài đón cô ấy một chút.”

Lưu Nhiễm lập tức hiểu được “cô ấy” này chỉ ai, trêu chọc nói: “Thầy Phó, còn nói là quản không nghiêm?” Mới về muộn một tí mà đã tìm tới cửa rồi.

Lưu Nhiễm biết mình đang ghen, nhưng cô ta không khống chế được. Anh cõng cô ta đến phòng cấp cứu, lại một mực canh giữ ở chỗ này, chẳng lẽ thật sự một chút ý tứ cũng không có?

Phó Thành lại nói: “Là tôi gọi cô ấy tới.”

Lông mi run rẩy, giọng nói Lưu Nhiễm càng vui vẻ hơn: “Thầy Phó, không phải là anh sốt ruột gặp cô ấy chứ?”

Phó Thành cụp mắt, giống như ngượng ngùng, nhưng anh không phủ nhận.