Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 116: Phiên ngoại 5




Phó Thành không nói gì, thế nhưng cũng không từ chối.

Không từ chối là đủ để giải thích tất cả mọi thứ.

Anh Hiền khó nhịn nổi sự hưng phấn, môi thổi một luồng khí nóng ẩm ngọt ngào vào lỗ tai của anh: “Em yêu anh.”

Hơi thở Phó Thành ngừng lại, cơ thể chợt căng cứng.

Sao cô có thể?

Sao có thể dùng những lời như vậy mà dụ dỗ anh.
Hai người mặt kề sát mặt, tiếng nuốt nước bọt của Phó Thành đều truyền vào tai Anh Hiền. Cô ngậm lấy vành tai của anh nhẹ mút, đầu lưỡi khuấy nước bọt thành tiếng: “Phó Thành, em yêu anh.”

Âm thanh mềm mại như nước lọt vào màng tai, mang đến một cảm giác tê dại như điện giật.

Phó Thành nhắm mắt lại, đột nhiên cúi đầu cắn một ngụm vào xương quai xanh của cô, sau đó giữa lúc cô hít khí, anh rút lấy mảnh vải màu đỏ rượu, bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Động tác của anh quá nhanh khiến Anh Hiền có chút ngơ ngác, sau khi nghe tiếng đóng cửa, cô mới phản ứng lại Phó Thành đang làm gì.

Mặc thì mặc thôi, còn muốn trốn vào nhà vệ sinh đổi nữa.

Anh Hiền khẽ nhướng mày, nở một nụ cười quyến rũ ngồi trở lại bên giường.

Giữa chân toàn là nước với nước, Anh Hiền bắt chéo chân, lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt dính nhớp ở trên da.
Cũng chỉ có anh mới có thể khiến cô ướt thành cái dạng này.

Cởϊ qυầи, mặc quần thì có thể dùng bao nhiêu thời gian, hai phút là đủ, thế nhưng cửa nhà vệ sinh vẫn cứ đóng chặt đến gần 10 phút đồng hồ.

Anh Hiền cũng không hỏi hay thúc giục, kiên trì chờ đợi.

Cuối cùng, cửa thủy tinh tách ra, Phó Thành đi ra.

Trải qua ba tháng huấn luyện, đường cong cơ thể của anh càng rõ ràng hơn một chút, theo hô hấp của anh, bụng dưới hơi phập phồng. Toàn thân trên dưới của anh chỉ còn mảnh vải nho nhỏ giữa hai chân, là ren, màu đỏ rượu, hình thành nên sự trái ngược hoàn toàn với thân hình cường tráng. Thật sự gợi cảm muốn chết, mà ngay cả làn da rám nắng kia cũng như một ký hiệu tìиɦ ɖu͙ƈ.

Con ngươi Anh Hiền đột nhiên co rụt lại, miệng huyệt cũng phối hợp co lại, tiết ra một dòng nước lớn.
Tầm mắt cô quanh quẩn ở vị trí dưới eo anh, mảnh vải quá nhỏ, kích cỡ cũng không xứng đôi, vật nam tính thẳng tắp dựng đứng, qυầи ɭóŧ căng ra, lộ gần nửa đoạn cán và đầu khấc, thậm chí ngay cả phần lông cũng lộ ra một nắm, vốn chẳng che kín được bất kỳ cái gì.

Gò má cô ửng hồng, đáy mắt tràn ra hơi nước, vừa nhìn là đã biết đang động tình.

Ánh mắt cô càng lộ liễu thì lại càng khiến anh cứng rắn, gậy thịt không thành thật run run, dưới háng truyền đến một trận tê dại.

Anh Hiền vươn tay, ngón tay tinh tế chạm vào đầu khấc, như có như không mà vuốt ve.

Phó Thành nhíu mày, hàm răng cắn chặt, phát ra một loại thở gấp giống như rêи ɾỉ.

Đợi cảm giác sảng khoái lắng lại, anh học theo cô, xoa xoa gò má cô, ngón tay tuần tra tới lui, những vết chai mỏng cọ vào cằm, lỗ tai, cổ, động mạch cổ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cô cảm giác hơi ngưa ngứa.
“Ưm…” Lông mi Anh Hiền run run, ngửa đầu rêи ɾỉ.

Nhìn anh một lúc, cô nâng mông, cởϊ qυầи lót đã ướt đẫm của mình để vào trong tay anh. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô vén tóc ra sau tai, cúi đầu hôn lên đầu khấc nóng bỏng của anh.

Lần này, Phó Thành kêu rên ra tiếng, nắm chặt chiếc qυầи ɭóŧ cô đưa cho anh, cảm nhận sự ướŧ áŧ, mu bàn tay anh nổi lên gân xanh.

Hôn vài cái, đầu lưỡi chọc chọc mã mắt, Anh Hiền đổi sang dùng tay sờ, ngẩng đầu hỏi: “Có muốn chơi cách khác không?”

“Chơi cái gì?” Phó Thành hít một hơi dài, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn.

Anh Hiền nuốt nước bọt có hương vị của anh, nói: “Em hỏi anh đoán.”

Đó là cái gì?

Phó Thành không hỏi lại, nhéo chiếc cằm tinh xảo của cô, cúi người chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi trực tiếp cạy mở hàm răng cô.
“Ư ha…” Đôi môi đỏ mọng của Anh Hiền hé mở, ôm cổ anh, để mặc anh tùy ý làm càn trên cánh môi, đầu lưỡi điên cuồng mà xâm chiếm mỗi một chỗ trong khoang miệng cô, nước bọt trào ra khỏi khóe miệng rồi trượt xuống cổ.

Người như anh, càng im lặng thì du͙ƈ vọиɠ lại càng điên cuồng ngang ngược.

Như là trao đổi gì đó, chờ anh hôn xong, Anh Hiền đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bịt mắt tơ lụa màu xám bạc, quơ quơ nói: “Được không?”

Khuôn mặt tinh xảo bị du͙ƈ vọиɠ hun thành vẻ khiêu gợi, Phó Thành nhìn chằm chằm cô, hô hấp gấp gáp dừng một chút, chậm rãi nhắm mắt cho đến khi hoàn toàn nhắm mắt lại.

Cánh môi mềm mại chạm vào sau lưng, cô vừa hôn anh vừa giúp anh đeo bịt mắt.

Cô kéo anh ngã nằm trên giường, lại trói hai tay anh vào hai bên đầu giường.
Sau khi tiếng sột soạt vang lên, trọng lượng ấm áp đè lên bụng nhỏ, mềm mại mà ướŧ áŧ.

Phó Thành rất nhanh đã nhận ra đó là huyệt nhỏ của cô, cô đang dạng chân ngồi lên trên người anh.

Anh Hiền không nóng nảy bắt đầu mà hai tay chống trên ngực anh, dùng cửa huyệt ướŧ áŧ cọ cọ bụng anh.

Giọng nói cô khàn khàn, âm cuối ngâm khẽ rên: “A… ha… Đều tại anh, ưm… Nhìn anh khiến em ướt thành như vậy…”

Phó Thành cứng đờ, sau đó thở dốc nặng hơn, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “… Anh Hiền.”

“Em đây, em đây.” Cô hôn môi anh, đầu lưỡi đỏ tươi lần theo vành môi của anh, thay đổi phương hướng, chui vào lỗ tai của anh, mập mờ nói nhỏ, “Em yêu anh, anh cũng biết mà phải không?”

Cái mông của cô vẫn tiếp tục uốn éo, nước xuân thoa khắp bụng nhỏ của anh.

Lại dùng những lời này câu dẫn anh đi vào khuôn khổ!
Phó Thành cảm thấy mình nên tức giận, thế nhưng, anh lại không tức giận nổi.