Sau nửa tháng, ta và Lãnh Thiên Hàn quan hệ càng ngày càng tốt, tuy Lãnh Thiên Hàn vẫn như cũ lãnh ngôn thiếu ngữ (ít nói, lạnh lùng) nhưng số lần hắn đáp trả ta tăng lên không ít. Ta hỏi một câu hắn sẽ đáp trả một câu, hiệu quả này làm cho ta thực vui vẻ!
Bởi vì Lãnh Thiên Hàn mang trong người tuyệt thế võ công, mỗi ngày ở trong rừng đều ngồi điều chỉnh nội công lại thêm ta cống hiến một số lượng lớn cỏ linh chi thần dược, Lãnh Thiên Hàn thương thế sau nửa tháng đã hoàn toàn bình phục không để lại chút sẹo nào
Lúc trước khi ta đưa cho Lãnh Thiên Hàn dược trừ sẹo, Lãnh Thiên Hàn dùng lý do là nam nhân lưu sẹo cũng không sao để cự tuyệt.
Không ngờ,ta lại trừng lớn hai mắt, thực nghiêm túc nhìn Lãnh Thiên Hàn “Thân thể ngươi dễ nhìn như vậy sao có thể để lại sẹo được?”
Lãnh Thiên Hàn dở khóc dở cười chỉ có thể để ta ở trên người hắn làm xằng làm bậy.
Nửa tháng này, Tiểu Bạch cùng Lãnh Thiên Hàn quan hệ cũng có một ít cải thiện, ít nhất không giống như lúc vừa mới gặp mặt, suốt ngày trừng mắt nhìn nhau.
Lãnh Thiên Hàn ngồi dưới tàng cây, đem ta ôm ở trong ngực. Đối với Vọng Như Nguyệt trình độ sủng nịch trừ phi là người mù thì đều có thể thấy rõ ràng. Mà kẻ đơn bào như ta cũng chỉ cảm thấy ngủ trong lòng Lãnh Thiên Hàn thực thoải mái nên cũng không phản kháng.
Lãnh Thiên Hàn cúi đầu nhìn ta đang nghịch ngón tay hắn nói “Nguyệt, đi thôi.”
Trong lúc dưỡng thương, ta kiên trì bắt Lãnh Thiên Hàn kêu ta là Nguyệt mà chính mình kêu Lãnh Thiên Hàn là Hàn để gia tăng tình cảm. Lãnh Thiên Hàn cũng chỉ có thể nghe theo ta bày bố.
Vọng Như Nguyệt thân mình run lên, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt kinh hỉ “Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài?” Vọng Như Nguyệt ta cũng không phải ngốc tử (người ngốc). Ta cũng biết Lãnh Thiên Hàn đối ta sủng nịch mức độ đã muốn vượt qua mức bằng hữu bình thường nhưng là cũng không dám hy vọng xa vời. Dù sao chính mình nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở về đến. Lúc đó chính mình sẽ thực thương tâm, dù sao mình cũng là một kẻ trọng tình cảm! Cho nên ta chỉ có thể giả ngu mà thôi.
“Ân” chỉ một chữ này đã bắt đầu những ngày sau của Lãnh Thiên Hàn và ta.
Lãnh Thiên Hàn nhìn ta đang vui vẻ hoan hô, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu.
“Tiểu Bạch ~ chúng ta có thể ra ngoài rồi!”ta dừng lại một chút, cẩn thận nhìn Tiểu Bạch “Tiểu Bạch, ngươi sẽ đi cùng ta ra ngoài chứ, đúng không?” Ta cũng biết rõ Tiểu Bạch là vương của rừng rậm nhưng thói quen có Tiểu Bạch ở bên làm ta nghĩ muốn cùng nó ra ngoài.
“Ô~~” Tiểu Bạch đối ta gầm một tiếng, chạy đến bên người ta dùng đầu cọ cọ ta.
“Ta chỉ biết Tiểu Bạch ngươi sẽ không để ta phải cô đơn mà ~” ta rõ ràng đã quên mất Lãnh Thiên Hàn.
“A! Nhưng dược liệu nhiều như thế làm sao giờ? Ta cũng không thể hái hết chúng xuống được!” Ta chỉ đống dược liệu mà phát sầu.
Tiểu Bạch đột nhiên đứng dậy chạy về phía rừng rậm, trong chốc lát thân ảnh đã không thấy đâu.
“Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì vậy? Thời gian cơm trưa còn chưa tới mà?” Ta nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Hàn.
Lãnh Thiên Hàn lắc đầu tỏ vẻ không biết nhưng ở trong lòng thầm đoán đại khái Tiểu Bạch là đi tìm lọ đựng dược liệu đi! Sau lại cười thầm Vọng Như Nguyệt chỉ biết ăn.
Trong chốc lát, thân ảnh màu trắng của Tiểu Bạch từ xa chạy trở về. Trong miệng còn ngậm một cái……. Thùng?
Tiểu Bạch đem thùng bỏ xuống, ý bảo ta đem dược liệu bỏ vào. Cái hòm này sao nhìn có vẻ quen mắt vậy? Vở là da màu coffee, còn là loại mở bằng vân tay, bên trong lại chính là…… quần áo của ta?!
“A ~ ~ ~” Ta đột nhiên thét chói tai làm cho Lãnh Thiên Hàn cùng Tiểu Bạch đều hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Thiên Hàn không rõ vì cái gì Vọng Như Nguyệt lại nhìn một cái thùng mà hét chói tai như thế.
“Cái thùng này…….. cái thùng này là của ta a!” giật mình nhìn rương quần áo, đúng vậy, tất cả quần áo bên trong đều là chính tay ta ở trước lúc đi du lịch tùy tiện nhét vào. Có lẽ cũng cùng ta rơi xuống nơi này. Lại lập tức khôi phục tâm trạng…..
“Quên đi ~ có thùng đựng đồ lại còn có thể thay quần áo! Hì hì ~”
Lãnh Thiên Hàn nhìn Vọng Như Nguyệt trong chốc lát hết nhíu mày rồi lại cười hì hì thực sự có một cảm giác vô lực. Nhưng lại càng thêm khẳng định ý niệm muốn Vọng Như Nguyệt trong đầu mình. Y thực đáng yêu, không phải sao?
Ta đem quần áo trong rương đổ hết ra, đã biết chính mình ở Đường triều thì những quần áo này đều không mặc được. Cổ nhân cũng đều mặc quần áo giống Lãnh Thiên Hàn mà thôi~
Đem dược liệu giống nhau cẩn thận bỏ vào rượng, kiểm tra lại vali. Vẫn còn nhớ rõ vali này là Long Nham mua tặng cho mình, nói cái gì công năng mật mã vân tay. Muốn mở ra thì cần vân tay của chính mình thay cho mật mã và tuyệt đối không thể phá hư. Ai ~ lúc trước còn cảm thấy Long Nham không đủ nhàm chán, mua cái vali xa hoa lại phiền toái như thế làm gì?
Tìm một chiếc áo dài sạch sẽ và một cái quần. Chạy vào sâu trong rừng để thay quần áo, ta cũng không có thói quen ở trước mặt người khác thay đồ a.
Khi đi từ rừng rậm ra Vọng Như Nguyệt đã mang hảo bộ đồ mới. Cười hì hì bắt lấy cánh tay Lãnh Thiên Hàn “Đi thôi ~” trong lòng còn bỏ thêm một câu: Chuyến du lịch Đường triều ~ ta đến đây!!!!!!!!!!
Lãnh Thiên Hàn biết đường nên không bị lạc trong rừng, mang Vọng Như Nguyệt và Tiểu Bạch cứ thế chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi rừng rậm ước chừng cũng chỉ mất 3 canh giờ.
Khi ba chữ “Thành Lạc Dương” ánh vào trong mắt Vọng Như Nguyệt trong lòng cao hứng không lời nào nói được.
Lãnh Thiên Hàn đưa Vọng Như Nguyệt đi vào thành Lạc Dương, cư dân bốn phía đều nhỏ giọng nghị luận. Dù sao Lãnh Thiên Hàn vẫn còn đang mặc trang phục khi bị thương loang lổ đầy vết máu mà Vọng Như Nguyệt quần áo cùng mọi người lại hoàn toàn bất đồng (không giống) mà tối làm người ta giật mình thì phải là mãnh hổ ở bên cạnh hai nam tử
Dưới ánh mắt chỉ trỏ của người khác,Lãnh Thiên Hàn đưa Vọng Như Nguyệt đến “Lãnh hiên các”
Lãnh Hiên các – tên như ý nghĩa ( ờ hớ ta cũng chả hiểu nổi nghĩa), chính là nơi bán quần áo.
Khi Vọng Như Nguyệt đến gần cửa hàng, cảm giác đầu tiên chính là mặt tiền của cửa hàng vô cùng lớn nhưng cũng trang trí rất tốt. Các khoanh vải dệt đặt ở quầy hàng vô cùng đầy đủ làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay.
Lão bản (quản lý, chủ cửa hàng) bước nhanh chạy ra từ cửa, cười tủm tỉm đối với Lãnh Thiên Hàn chắp tay nói “Trang chủ”
Cái gì? Trang chủ? Ta ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Hàn. Tuy hắn từng nói hắn là kinh thương, có rất nhiều cửa hàng, trên giang hồ cũng có địa vị, nhưng thật không nghĩ tới hắn lại là chủ của cửa hàng này. Nơi này lại làm quần áo nói như vậy không phải chính là miễn phí sao? Kia chờ chút bảo bọn họ làm nhiều món một chút đi~ hì hì~ ngẫm lại có nên cấp Tiểu Bạch làm vài món quần áo không nhỉ? ≧☉_☉≦
“Trần thúc, lấy cho ta mấy bộ quần áo’ Lãnh Thiên Hàn đối người khác nói chuyện luôn lạnh như băng như trước.
“Trang chủ muốn màu gì? Dùng vải dệt nào?” Trần thúc cung kính hỏi Lãnh Thiên Hàn, xác thực ở trong mắt bọn họ Lãnh Thiên Hàn chính là thần a! Cho bọn hắn tiền, không phải thần thì là gì?
Lãnh Thiên Hàn hỏi Vọng Như Nguyệt “Nguyệt, ngươi muốn màu gì?”
“A? Cái gì? Nga!” Thật vất vả từ trong tưởng tượng hồi phục tinh thần trả lời vấn đề của Lãnh Thiên Hàn “Có màu trắng không? Màu trắng ngà cũng được”
Dừng một chút ta nghĩ Lãnh Thiên Hàn cũng nên đổi quần áo trên người vội vàng nói với lão bản “Hàn thì màu lam đi!”
Không rõ Trần thúc vì cái gì lộ ra biểu tình giật mình mà Lãnh Thiên Hàn nhìn Vọng Như Nguyệt hồi lâu.
“Lấy loại vải dệt tốt nhất, làm cho Nguyệt hai kiện, cứ tùy tiện làm cho ta một kiện đi, mau lên!” Lãnh Thiên Hàn đối Trần thúc hạ mệnh lệnh
Tuy nói là lấy kiện nào thuận tiện nhất nhưng là Trần thúc nào dám lấy bừa a! Trực tiếp đưa cho lãnh đạo còn không phải đồ tốt nhất?
“Dạ, trang chủ, vừa lúc có hai kiện quần áo màu trắng ngà cao đẳng, thỉnh trang chủ cùng công tử vào bên trong thay đồ” Trần thúc thỉnh Lãnh Thiên Hàn và Vọng Như Nguyệt vào bên trong, một bên lại kêu hạ nhân nhanh chóng đi lấy quần áo.
Chỉ trong chốc lát, Lãnh Thiên Hàn mặc một kiện thâm lam xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch. Lại đợi trong chốc lát lại không thấy Vọng Như Nguyệt đi ra. Lãnh Thiên Hàn mặt nhăn mày nhíu nhìn buồng trong.
Trần thúc cũng đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Cuối cùng, Lãnh Thiên Hàn nhịn không được tiến vào buồng trong tìm Vọng Như Nguyệt.
Khi Lãnh Thiên Hàn nhìn thấy Vọng Như Nguyệt là lúc y đang loay hoay trái phải cố mặc y phục. Mặt nhăn mày nhíu nhìn đám quần áo.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấp giọng hỏi.
“A ~ Hàn, rất đẹp trai nga ~” Hai mắt chớp a chớp, Hàn thật sự là rất soái nga ~ một thân quần áo màu lam càng làm cho dáng vẻ của Hàn cao ngất “Không đúng! Mau tới đây giúp ta! Ta không biết mặc loại trang phục này đâu!” Vừa rồi khi tiến vào buồng trong chuẩn bị thay quần áo ta mới ảo não nhớ ra rằng ta căn bản không biết mặc quần áo thời cổ đại.
Lãnh Thiên Hàn đến gần Vọng Như Nguyệt, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm, tự mình giúp Vọng Như Nguyệt mặc quần áo. Mặc dù có điểm nghi hoặc vì cái gì Vọng Như Nguyệt không biết mặc quần áo nhưng là vẫn không hỏi vì vấn đề này căn bản không trọng yếu.
Thật vất vả thay xong quần áo, Lãnh Thiên Hàn lại ngây ngẩn cả người. Quần áo màu trắng ngà lại càng phụ trợ thêm làn da trắng nõn của Vọng Như Nguyệt, thật sự là một tiên tử chốn phàm trần.
Tay ở trước mặt Lãnh Thiên Hàn lắc lắc “Hàn, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
Lãnh Thiên Hàn lấy lại tinh thần, trấn định một chút “Không có việc gì, đi thôi” rồi dắt Vọng Như Nguyệt ra bên ngoài.
Trần thúc thấy hai người đi ra, mạnh thở ra một hơi. Ca ngợi Vọng Như Nguyệt “Công tử một thân quần áo thực thích hợp a! Bộ quần áo này giống như vì công tử mà tạo ra vậy!”
“Cảm ơn!” vui vẻ tiếp nhận lời ca ngợi của lão bản đối với chính mình.
Giãy khỏi bàn tay Lãnh Thiên Hàn đang nắm tay ta, hưng phấn chạy đến phía trước mặt Tiểu Bạch. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta mặc cổ trang a~
“Tiểu Bạch ~ ta có đẹp không?”
Tiểu Bạch rất phối hợp mà thấp giọng gầm một chút tỏ vẻ đồng ý với ta.
Sờ sờ đầu Tiểu Bạch cho nó một nụ cười thật to. Ta hôm nay tâm tình cùng thời tiết giống nhau, mặt trời cao quá đầu a ~
Lãnh Thiên Hàn nhìn ta cùng Tiểu Bạch diễn nháo, xem nhẹ việc vừa rồi khi Vọng Như Nguyệt giãy khỏi tay mình trong nháy mắt liền cảm thấy mất mát. Đầu cũng không quay lại đối với Trần thúc ở phía sau hỏi “Gần đây có sự vụ gì phát sinh không?”
Trần thúc thu lại khuôn mặt tươi cười, bộ dạng nghiêm túc so với lão nhân hiền lành lúc nãy hoàn toàn khác nhau.
“Dạ, trang chủ. Sinh ý gần đây đều rất ổn định. Trên giang hồ cũng không có đại phân tranh gì hết. Nhị trang chủ bọn họ nghe thấy người bị ám toán sau bị thương mất tích liền lập tức phái người tìm kiếm ngài”
Biết huynh đệ quan tâm đến mình, Lãnh Thiên Hàn thực vui mừng, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết “ Nói cho Thiên Trì ta mấy ngày nữa sẽ hồi bảo”
“Dạ trang chủ. Đây là mấy bộ quần áo còn lại của bằng hữu ngài, bên trong còn một ít ngân lượng” Trần thúc dâng đồ lên.
Lãnh Thiên Hàn thuận tay cầm lấy, biết ngân lượng bên trong tuyệt không ít.
Cùng Tiểu Bạch nháo xong, ta cười hì hì chạy ào đến bên người Lãnh Thiên Hàn “Hàn chúng ta đi thôi! Ngươi đáp ứng đưa ta đi dạo phố rồi!”
Lãnh Thiên Hàn thân thủ dùng cổ tay áo nhẹ nhàng giúp ta lau một ít mồ hôi trên trán.
“Hảo, đi thôi” liền mang Vọng Như Nguyệt rời khỏi “Lãnh hiên các”
“Trang chủ đi thong thả!” Trần thúc cười tủm tỉm cung kính tiễn Lãnh Thiên Hàn xuất môn thẳng đến khi bọn họ đi ra khỏi tầm mắt mình.
“Trang chủ chưa từng coi trọng một ngoại nhân như vậy! Huống chi còn để người khác kêu mình là Hàn, xem ra vị Nguyệt công tử này có thể thay đổi tính cách lạnh lùng của trang chủ đi! Hy vọng trang chủ có thể hạnh phúc a!” Trần thúc ở phía sau sờ sờ râu mình nhìn chỗ Lãnh Thiên Hàn cùng Vọng Như Nguyệt vừa biến mất.