Khóa Thế Tình Duyến

Chương 3




Tiểu Bạch vẫn đi theo phía sau ta, nhìn đến ta bị người uy hiếp, không dám  tiến lên nhưng vẫn gầm không ngừng.

Ta không nhìn thanh kiếm bên cổ, quay đầu nhíu mày cảnh cáo Tiểu Bạch “Tiểu Bạch! Đừng kêu nữa, lỗ tai ta rất đau!”

Tiểu Bạch nghe lời ta nói, ngoan ngoãn khép miệng lại, trừng mắt nhìn kẻ kia. Giống như chỉ cần nam tử này có một chút thương tổn đến ta nó liền nhào tới, cắn chết hắn.

Ta cười đối Tiểu Bạch nói “Thực ngoan” rồi mới quay lại nhìn nam nhân cả người là huyết trước mặt.

Người này thực anh tuấn, tuy rằng trên mặt có vết máu nhưng vẫn ngăn không được sự uy nghiêm của hắn (=.,= Ôi trai đẹp là mầm mống tai họa). Ánh mắt lạnh như băng, mũi cao thẳng, môi mỏng cùng một dáng người hoàn mỹ, ta không khỏi thầm nghĩ ông trời bất công, nhìn xem chính mình sao có thể so với hắn đây?

“Cái kia… Tiên sinh, ngươi bị thương, tốt nhất là nên nhanh chóng trị liệu, ta có biết chút y thuật, có thể hay không để ta giúp ngươi?” Bị thương thành như vậy cũng rất giỏi đi! Mà người bị thương lại được người khác xin chữa thương cho thật sự là hư cấu mà!

Nam nhân trước mặt như trước dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ta, không nói lời nào. Thật đúng là cùng Tiểu Bạch rất giống nhau đi!

Ta nhìn miệng vết thương đang hăng hái đổ máu không để ý tới sinh mệnh chính mình đang bị bảo kiếm uy hiếp, xoay người đi đến dưới tàng cây cầm lấy một ít dược liệu trân quý lại trở lại trước mặt nam tử.

Mà nam tử lúc này đã buông kiếm xuống, lại vẫn không nói gì nhìn ta giống như nếu ta có hành động gì sẽ lập tức giết ta.

Lắc đầu đối với Tiểu Bạch giương lên nụ cười bất đắc dĩ “Tiểu Bạch, hắn và ngươi thực giống nhau!” Tiểu Bạch ánh mắt trông như thực mất hứng vì ta đánh đồng bộ dạng nó với một cái thối nhân loại mà rống lên đầy cáu kỉnh. Ta thấp giọng cười ra tiếng rồi mới quay đầu nhìn nam tử.

Ta cứng rắn để nam tử ngồi xuống, lột ra quần áo hắn.

Phản ứng đầu tiên là: Oa ~~~ hảo dáng người! Cùng Long Nham có ngang nhau!! Bất quá nhìn đến vô số vết thương lớn nhỏ không đồng nhất đang chảy ra máu tươi, tươi cười trên mặt ta nhanh chóng được thay thế bằng nghiêm túc. Mặt nhăn mày nhíu, phát hiện nguyên lai nam tử này còn trúng độc.

Hắn rốt cuộc là làm cái quái gì vậy? Sao lại có thể biến thành như vậy? Phát huy mong muốn cứu người đến mức cao nhất, ta bắt đầu cẩn thận thượng dược lên miệng vết thương, nhưng lại phát hiện không có vải dệt để buộc lại miệng vết thương. Lúc trước bởi vì Tiểu Bạch là động vật, miệng vết thương lại nhỏ cho nên dùng lá đắp tạm là được. Nhưng không thể đắp lá khắp người nam nhân đi!

Làm sao bây giờ?

Ở thời điểm ta còn đang lưỡng lự, nam tử vẫn quan sát ta. Cho dù tại thời điểm ta đắp thảo dược lên người hắn cũng không phát ra bất luận âm thanh gì, giống như thân thể này không phải của hắn vậy. Nếu thay vào là ta đã sớm oa oa hét to! Duy nhất biến hóa đại khái chính là tầm mắt nguyên bản lạnh băng nhìn ta bị một tia tò mò, thú vị cùng ôn nhu thay thế. Đáng tiếc ta vẫn cúi thấp đầu không thể phát hiện biến hóa này.

Ta phát hiện nam tử thật sự mặt quần áo thời cổ đại, nghi hoặc suy nghĩ, đừng bảo là đang đi diễn phim đi? Còn mặc quần áo như vậy, dài? Đúng rồi! Dù sao quần áo cũng dài như vậy, ở dưới xé xuống một ít cũng không quan hệ đi!

Ngẩng đầu nhìn phía nam tử, phát hiện ánh mắt lạnh như băng của nam tử đã không còn, nhưng chính mình cũng đọc không ra  ý nghĩ trong ánh mắt hắn bây giờ. Ánh mắt nam tử tựa như nước suối, bình tĩnh, không dễ phát hiện.

Lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười “Cái kia, có thể hay không xé một chút quần áo phía dưới của ngươi? Ta không có vải bao miệng vết thương, chỉ cần một chút thôi!”

Nam tử gật đầu, còn chính mình động thủ kéo xuống một ít quần áo, nhanh-gọn-lẹ . Thân thủ đưa cho ta, ta lập tức giúp hắn băng bó miệng vết thương. Một bên băng bó một bên nói với Tiểu Bạch “Tiểu Bạch! Đem tuyết liên đưa cho ta! Chính là cái màu trắng kia kìa!”

Tiểu Bạch ở túi dược tìm tìm, gậm lấy tuyết liên chạy đến bên ta.

Dừng lại băng bó, theo thói quen vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch “Ngoan~” Cầm lấy tuyết liên từ miệng Tiểu Bạch nhả ra, đi đến bên suối nhẹ nhàng tẩy một chút.

Đưa cho nam tử “Ăn đi! Không có độc! Đây là để giải độc trên người ngươi! Rất hiệu quả đấy, không lừa ngươi đâu!”

Trong ánh mắt nam tử hiện lên một tia cảm kích, lúc ấy ta không biết vì cái gì hắn lại kích động như vậy, sau này ta mới biết nguyên lai, ta cho hắn ăn là tuyết liên ngàn năm- thứ mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ ngàn vàng vẫn không mua được! Ngàn năm mới có một cây, ăn xong không chỉ có thể giải độc mà từ nay về sau còn bách độc bất xâm! Mà ta cư nhiên như thế đơn giản đưa cho một nam nhân xa lạ ăn. (=.,= Dại trai thấy mệ à)

Tuy rằng về sau ta thực hối hận, sớm biết vậy liền thu thập thêm một chút! Nếu không đưa nam tử ăn thì vốn tuyết liên còn lại hai đóa. Kỳ thật vậy vẫn còn một đóa nhưng là sau đó bởi vì ta muốn thử xem dược tính của tuyết liên cho nên cũng ăn một đóa. Nhưng rồi lại không thấy có phản ứng gì, lúc ấy ta còn thất vọng thực lâu. Sau khi đọc mấy lần [Dược Vương thực kinh] ta mới biết tuyết liên là để giải độc. Bất quá sau này cũng vì đã ăn tuyết liên mà tránh thoát một kiếp.

Nam tử vươn tay, tiếp nhận tuyết liên ăn lấy. Rồi mới mở miệng nói câu đầu tiên “ Cảm ơn, tên”

“A” Ta sửng sốt một chút, người này nói thật quá đơn giản a! May mắn năng lực lý giải của ta cao! Bằng không ai mà biết hắn đang nói cái gì!

Nam tử nhìn Như Nguyệt đang sững sờ, nghĩ là hắn không nghe rõ lời mình nói vừa rồi, cho nên lặp lại to hơn “Tên”

“Nga!” Phục hồi tinh thần lại, triển khai nụ cười động lòng người “Ta gọi là Vọng Như Nguyệt, còn ngươi?”

“ Lãnh Thiên Hàn” lạnh lùng phun ra ba chữ.

Xác thực đủ lãnh! Cuối cùng cũng có người đến giúp ta, không nắm chặt cơ hội hỏi rõ ràng về nơi này ta không phải trở thành kẻ ngốc sao?

“Nột! Nơi này là chỗ nào vậy? Máy bay của ta gặp rủi ro, rơi xuống biển lớn khi ta tỉnh lại thì đã thấy mình ở nơi này. Ta chưa đi khỏi nơi này được, sớm biết vậy liền mua nhiều bảo hiểm một chút. Ngươi có biết chỗ này là chỗ nào không?

Lãnh Thiên Hàn mặt nhăn mày nhíu,hắn căn bản không biết Vọng Như Nguyệt nói máy bay, bảo hiểm là cái gì. Nên chỉ trả lời chuyện tình hắn biết “Rừng rậm sương mù, Đại Đường”

“Rừng sương mù? Khó trách ta luôn không đi ra ngoài được! Nơi này xác thực y như mê cung! Nguyên lai nơi này là Đường triều a!………Đường triều?!” Vọng Như Nguyệt trừng lớn mắt lập tức nhảy dựng lên.

Ở ngay trước mặt Lãnh Thiên Hàn đi qua đi lại, trong miệng còn thì thào tự nói “ Trời ạ! Ta vẫn nghĩ mình bị trôi dạt đến hoang đảo thôi! Nhưng là, ông trời a! Ngươi cũng không cần vui đùa lớn như vậy chứ! Đường triều a!! Tuy rằng ta cũng tò mò một chút, nhưng là……. Trời ạ ~~~”

Lãnh Thiên Hàn nhìn Vọng Như Nguyệt đứng ở bên hồ, bóng dáng giống như gió nhẹ thổi phát là bay, trong lòng xuất hiện một loại dục vọng bảo hộ, này khiến cho hắn phải lắp bắp kinh hãi. Sống trên đời suốt 25 năm, bởi vì cha mẹ mất sớm cho nên mình coi trọng nhất cũng chỉ có hai đệ đệ cùng một muội muội, nhưng cũng chưa từng có loại dục vọng này. Tựa như muốn đem Vọng Như Nguyệt ôm vào ngực, muốn hắn vĩnh viễn chỉ biết cười, không muốn nhìn bộ dạng hắn mặt nhăn mày nhíu.

Cổ nhân nói: Ngưu điệu đến cổ đại vẫn là ngưu. Vọng Như Nguyệt đến Đường triều thì vẫn là Vọng Như Nguyệt! Cũng không nghĩ ngợi sự kiện kia vượt quá 5’. Xoay người ngồi trở lại bên người Lãnh Thiên Hàn.

Dù sao ta luôn luôn may mắn, đại nạn không chết tất có hậu phúc thôi! Hiện tại Tiểu Bạch có thể bảo hộ ta, nếu muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể nhờ cậy vào vị mình vừa cứu này- Lãnh đại soái ca. Ha ha~~ của ta  cơm áo, ngươi trốn không thoát .

Nhìn kẻ đang cười hì hì Vọng Như Nguyệt, Lãnh Thiên Hàn lần đầu tiên cảm thấy có cỗ lãnh khí đánh úp lại.

Lương tâm trỗi dậy, Vọng Như Nguyệt mới nhớ tới Lãnh Thiên Hàn bị thương mất máu khá nhiều cần tĩnh dưỡng Vội vàng đem bệnh nhân kéo tới dưới tàng cây. Bản thân dựa vào thân cây để Lãnh Thiên Hàn gối trên đùi mình ngủ.

“Đến a! Ngươi dám phản đối ta sẽ độc chết ngươi nga!”

Lãnh Thiên Hàn nhìn Vọng Như Nguyệt vỗ vỗ lên đùi ý bảo mình gối lên, nguyên bản Lãnh Thiên Hàn khẳng định sẽ không đồng ý nhưng nghe Vọng Như Nguyệt “Uy hiếp” bất đắc dĩ thỏa hiệp, dù sao chính mình xác thực cũng cần nghỉ ngơi.

Nhìn Lãnh Thiên Hàn đang gối trên đùi mình, ta cao hứng cười tươi “Ngủ đi! Tỉnh lại sẽ tốt hơn!” Nhìn Lãnh Thiên Hàn nhắm hai mắt lại, ta cũng không tự chủ đánh một cái ngáp, nguyên lai cứu người là việc mệt như thế. Xem ra sau này vẫn là ít cứu người một chút, quên đi.

Nhu nhu đôi mắt, mí mắt bắt đầu khép lại. Rất nhanh Vọng Như Nguyệt liền tiến nhập mộng hương.

Mà nguyên bản kẻ hẳn là đã ngủ Lãnh Thiên Hàn khi cảm giác được hô hấp Vọng Như Nguyệt đã ổn định liền mở mắt, bình tĩnh quan sát hắn. Lông mi tinh tế che đi đôi mắt to trong suốt sáng ngời, cái mũi khéo léo, cuối cùng là cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn qua vô cùng mềm mại. Vọng Như Nguyệt hình dạng không thô khoáng như nam tử mà có điểm giống nữ nhân. Vừa rồi lúc chính mình đối diện biết hắn cao tới vai mình. Khuôn mặt trung tính cũng làm người ta nghĩ hắn là một cô nương.

Ánh dương quang hoàng hôn của mùa xuân chiếu lên trên người hai người, Lãnh Thiên Hàn thời điểm nhắm mắt lại nghĩ đến Vọng Như Nguyệt như một tiên tử nghịch ngợm. Bên môi lộ ra một nụ cười rất nhỏ khiến người không thể phát hiện ra, khiến cho khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một tia độ ấm. Nụ cười đầu tiên sau suốt 25 năm cứ như vậy cùng Vọng Như Nguyệt thất chi giao tí

Dư quang chiếu lên người Bạch Hổ bên cạnh Vọng Như Nguyệt, một người một hổ cứ như vậy nhìn nhau. Bạch hổ tựa hồ nhận thấy nam nhân trước mặt có lực lượng cường đại giống mình mà không ngừng giằng co.

“Ô ~áo cơm của ta~” Vọng Như Nguyệt nói mớ đánh gãy một người một hổ đối diện.

Lãnh Thiên Hàn nhìn Vọng Như Nguyệt rồi lại nhìn thẳng bạch hổ, lạnh lùng nói “Ta muốn mang hắn đi! Ngươi có hai lựa chọn. Một: ta dẫn hắn đi, ngươi khôi phục thân phận vương giả ở lại rừng rậm. Hai: ta mang ngươi cùng đi luôn, rồi chúng ta cùng nhau bảo hộ hắn!”

Nếu làm cho Vọng Như Nguyệt nghe được Lãnh Thiên Hàn nói không biết sẽ có cảm tưởng gì. Xem ra, Lãnh Thiên Hàn không phải kẻ đơn giản,không như Vọng Như Nguyệt vẫn nghĩ. Chẳng qua lười nói chuyện mà thôi mà cùng Vọng Như Nguyệt lười nghĩ là một chuyện.

Bạch hổ lẳng lạng nhìn Vọng Như Nguyệt thật lâu. Cuối cùng nhìn Lãnh Thiên Hàn, ánh mắt toát ra ý tứ sinh tử tướng tùy.

Lãnh Thiên Hàn vừa lòng gật gật đầu. Bởi vì bị thương nên Lãnh Thiên Hàn cảm thấy hôm nay mình rất mệt mỏi. Nhắm lại mí mắt trầm trọng, cùng Vọng Như Nguyệt rơi vào mộng cảnh.

Dưới bóng thụ, hai người một hổ tạo thành một hình ảnh xinh đẹp làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ đi một mảnh yên tĩnh cùng hài hòa này.