Khoa - Ma - Mộng giới

Chương 48: Sinh sinh hoa




Khi nhóm công chúa đến ngôi nhà ở trung tâm thì đã thấy vu bà ở đó nở nụ cười hiền từ với mọi người. Súc Ích là người đầu tiên nhìn thấy vu bà ngay lập tức anh lao vào lòng vu bà rồi nũng nịu như một đứa trẻ. Ba mẹ Súc Ích mất sớm, từ nhỏ anh đã được vu bà nuôi nấng và chỉ dạy, đối với Súc Ích vu bà chính là gia đình của mình. Từ lúc được vu bà cử đi sứ không ngày nào là ngày Súc Ích không lo lắng. Thời gian của vu bà không còn nhiều, Súc Ích và tất cả mọi người trong Vạn Thụ Sâm Lâm ai cũng biết điều đó, nên giờ ngày nào còn được nhìn thấy vu bà là ngày đấy may mắn. Việc biết một điều cực kì tồi tệ sắp sửa xảy ra với người thân của mình, mà mình lại không thể thay đổi điều gì sẽ tạo ra cho bạn cảm giác cực kì tồi tệ. Nó như bóng ma cứ chực chờ bên mình, như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng; sự bất lực ấy sẽ cắn rứt bạn bất kể lúc nào từ lúc bận rộn đến lúc rảnh rỗi, nó đi cả vào trong giấc ngủ của bạn, thì thầm với bạn rằng bạn vô dụng thế nào khi mà không thể giúp gì cho người thân, rằng bạn chẳng thể đổ lỗi cho ai khác và rằng thế giới đã cho bạn thời gian, nhưng bạn chỉ có thể dùng thời gian ấy để đứng nhìn sự sống của người bạn yêu quý nhất trôi đi từng chút, từng chút một. Cảm giác tồi tệ này khiến Súc Ích bên ngoài luôn tỏ vẻ bình thường nhưng bên trong gần như là suy sụp, chỉ đến khi gặp lại vu bà nó mới được giải toả phần nào. Vu bà vỗ về Súc Ích như một người bà dỗ dành cháu nhỏ, một hồi anh mới nhớ rằng mình dẫn theo khách nên mới đứng lên ngượng ngùng mời mọi người vào trong nhà ngồi. Công chúa giờ mới chú ý tới mái tóc của vu bà bật thốt lên ngạc nhiên, lần cuối hai người gặp mái tóc vu bà vẫn còn màu xanh nhạt vậy mà giờ đây tất cả đều bạc như cước. Vu bà mời mọi người ngồi uống nước chào hỏi rồi mới vào vấn đề chính:

- Như công chúa đã thấy, chẳng bao lâu nữa bà bà này sẽ về với cây mẹ; vì thế nên mới mạo muội mời công chúa đến đây để truyền dạy một vài bí thuật về chiêm tinh cùng quẻ bói, đồng thời mời công chúa nhận danh xưng "người phát ngôn của sâm lâm". Những thứ này sau này sẽ giúp ích công chúa cùng với sâm lâm không nhỏ.

Nói đoạn vu bà quay sang chỗ Hoả Thiết Khai và Phong đang nằm mà nói:

- Lý do mà lão bà đây mất tích mấy hôm nay là để tìm thuốc chữa cho hai thanh niên này đây. Ngoài công chúa thì hai người họ cũng rất là có duyên với vạn thụ. Súc Ích à, con mau đưa hai người họ đến phòng chữa bệnh đi. Thứ lỗi xin công chúa và mọi người đợi ở ngoài, hai cậu trai này bà bà phải dùng đến bí thuật của sâm lâm để chữa trị.

Thế là công chúa còng nhóm hầu cận đành ngồi ngoài phòng khách nhìn Súc Ích đưa Phong và Thiết Khai vào phòng khám. Khi Súc Ích đưa hai người vào thì thấy trong phòng có một thiếu nữ có vóc dánh mảnh mai ngồi trên ghế đang tung hứng những bông hoa trong lòng bàn tay; vừa thấy Súc Ích bước vào cô nàng nhảy ngay xuống ghế tinh nghịch đưa ngón tay lên miệng "sụyt" một tiếng ngăn tiếng hô kinh ngạc từ Súc Ích. Súc Ích hạ giọng thân mật hỏi thiếu nữ:

- Tiểu muội, lâu lắm không gặp. Thảo nào vu bà đi lâu đến thế, hoá ra là tìm muội à.

Cô gái nghe vậy liền phụng phịu với Súc Ích:

- Việc chữa trị chỉ cần vu bà phẩy tay là được mà, cần gì đến muội đâu. Mà chỉ cần dùng thần thụ liên lạc là được, đâu cần thiết phải tìm đến tận nơi đâu. Muội đang chơi ở Thú Tộc đang vui mà.

Lúc này vu bà từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy lời than vãn liền giơ tay cốc nhẹ đầu thiếu nữ kia một cái rồi nhẹ giọng mắng:

- Ta mà không đích thân đến đón thì biết bao giờ con nhóc ham chơi như con mới về Diệp Tộc thăm ta hả?

Bị cốc đầu đau cùng nói trúng tim đen cô gái đỏ mặt xấu hổ lủi ra đằng sau lưng Súc Ích. Giống như Súc Ích, Lạc Đinh Đang được vu bà nhận nuôi từ nhỏ cả hai đều coi nhau như huynh muội ruột thịt. Tuy ở chung một nhà nhưng hai người lại rất khác nhau, trái với tính cách luôn luôn điềm của Súc Ích thì Lạc Đinh Đang luôn tỏ ra hiếu động và hoạt bát. Từ nhỏ cô đã có một kết nối tâm linh mạnh mẽ với thần thụ hơn nữa còn được coi là một trong những thiên tài trẻ tuổi của Diệp Tộc, từ tri thức của sâm lâm, bói toán, pháp thuật hay thể thuật đều không làm khó được Lạc Đinh Đang. Chính vì thế toàn bộ vạn thụ sâm lâm đều nhất trí khi vu bà truyền dạy và phong cô làm thánh nữ để sau này kế nghiệp. Từ khi mà vu bà thông báo thời gian không còn nhiều, tần suất cô ra ngoài càng lúc càng cao, miệng nói là đi chơi nhưng thực chất là cô đích thân đến các tộc để làm quen, trao đổi và học hỏi tri thức.

Vu bà đến gần bàn đá xem xét tình trạng của hai người, Thiết Khai tuy vẫn hôn mê nhưng thương thế đã ổn định, còn Phong tuy bên ngoài lành lặn không vết sẹo nhưng vẫn ộc ra máu thậm chí còn nặng hơn lúc đầu. Súc Ích mang thắc mắc này hỏi vu bà thì nhận được câu trả lời:

- Có thể cậu bé này khi chiến đấu đã dùng thuốc hay một loại bí thuật nào đó để ép hết tiềm lực trong cơ thể. Sau khi sử dụng thì toàn bộ tế bào đều trong trạng thái vừa tan rã rồi tái sinh rồi lại bị tan ra, vòng lặp này cứ liên tục lặp lại nếu tế bào nào không tái sinh được nữa sẽ bị đào thải khỏi cơ thể. Nếu để nguyên thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có nguy cơ để lại ám thương hoặc phá hủy tiềm năng của cơ thể.

Nói rồi vu bà quay sang nói với Lạc Đinh Đang đang nấp sau lưng Súc Ích:

- Đinh Đang dùng sinh sinh hoa chữa cho họ đi con.

Lạc Đinh Đang nghe vậy có chút ngần ngừ:

- Dùng đến cả sinh sinh hoa cơ á hả bà, hoa này mười năm mới nở một lần mà thương tích của họ đâu có nguy hiểm đến thế đâu.

- Vì lấy lại thánh vật nên hai cậu này mới ra nông nỗi này, sâm lâm chưa bao giờ bội bạc với ân nhân cả, dùng sinh sinh hoa giúp họ là việc nên làm. Mà mười năm của sinh sinh hoa cũng đâu phải là khó khăn với con, đúng không.

Lạc Đinh Đang ngoan ngoãn nghe lời vu bà, cô bước đến gần bàn đá rồi xoè tay ra, từ lòng bàn tay hai bông hoa trắng muốt lơ lửng bay lên rồi hạ xuống đầu Hoả Thiết Khai cùng Phong rồi biến mất. Một màu xanh biếc bao phủ khắp người Hoả Thiết Khai rồi từ từ thấm vào bên trong, những vết thương bắt đầu khô miệng, mọc da non rồi lành lại, cánh tay gãy cũng từ từ khôi phục. Về Phong sau khi hấp thụ sinh sinh hoa lại không có sự lạ gì xảy ra, chờ một hồi mới thấy khuân mặt hắn dịu đi, mồm cũng ngừng hộc máu, bàn đá nơi Phong nằm bắt đầu mọc ra vài cây cỏ nhỏ màu xanh thân mảnh, hơi có lông, lá có cuống dài mang ba lá chét mỏng hình tim. Nhìn thấy vậy Lạc Đinh Đang bật thốt lên ngạc nhiên:

- Là cây chua me đất, sao có người lại dùng loại cỏ này làm bản ngã chi tâm.

Vu bà xoa đầu Đinh Đang:

- Việc kì lạ trên đời còn nhiều lắm, con còn trẻ nên chưa gặp đấy thôi. Việc ở đây cũng xong rồi, nên để hai người họ tĩnh dưỡng. À mà ghé qua chỗ tộc trưởng chút nhé, ông ấy hỏi thăm con suốt đấy.

Khi tất cả mọi người đi rồi, những bụi chua me đất mọc quanh Phong bắt đầu lác đác mọc lên những cây cỏ nhỏ có bốn cánh.