Khoa - Ma - Mộng giới

Chương 29: Cải tiến găng tay




Lúc trước Phong còn nghi ngờ thằng này là một thằng to mồm nhưng bây giờ hắn khẳng định luôn thằng này là một thằng mồm to. Nhà khoa học và kỹ sư kiểu quái gì mà không biết đâu đối song song với đầu nối tiếp, cái kiến thức về vật lý cơ bản này bọn trẻ con cấp hai còn biết nữa cơ mà.

Cũng phải thông cảm cho Thiết Khai, bản chất của quang năng và dòng điện khác hẳn nhau. Quanh năng vốn dĩ không phức tạp như dòng điện không có điện áp, điện trở, dòng điện...từ trước đến nay tất cả các thiết bị sử dụng quang năng đều đấu nối tiếp cả, việc đấu song song bị loại ngay từ đầu vì quá tốn nguyên liệu. Chính vì không có khái niệm đấu nối tiếp với đấu song song vì thế nên Thiết Khai gặp khó khăn trong việc cải tổ lại chiếc găng tay của mình.

Phong càng chán nản hơn khi mà tên tóc xanh tóc đỏ mở tròn to đôi mắt vốn đã không lấy làm lớn của hắn khi mà Phong hỏi. Giải thích mãi Thiết Khai không hiểu, vốn dĩ Thiết Khai không có khái niệm về mạch điện song song nên bắt buộc Phong phải đến bàn mô hình vẽ cho hắn. Đứng hình mất vài phút Thiết Khai như điên chạy đến bản mô phỏng tái tạo lại mô hình như Phong đã vẽ trên bàn rồi bấm nút chạy. Thiết Khai nhìn những con số nhảy nhót trên màn hình thì lại càng tròn mắt hơn nữa. Lại đứng hình thêm vài phút. Bất chợt Thiết Khai hét lớn lên:

- Thành công rồi,thành công rồi.

Rồi Thiết Khai ôm chầm lấy Phong, Phong vội đẩy tên này ra:

- Đệch ta không có hứng thú với đàn ông tránh xa ta ra một chút.

Thiết Khai ngượng ngùng lùi lại nhưng vẫn không thể giấu được sự kích động trong người, hắn nói lắp bắp với Phong:

- Anh là một nhân tài, không thiên tài, không quái tài à mà không anh là cái gì đó chứ không phải là người nữa. Có thể cách đấu này anh không hề để tâm đến nó (Phong không để tâm thật). Nhưng nó có thể làm náo loạn cả giới khoa học đấy. Anh không biết tôi đi tìm cách đấu này mà phải mất bao nhiêu công sức và thời gian đâu.

Phong nghe lời hắn nói tuy có chút bất ngờ và thích thú nhưng mà tuyệt nhiên Phong không để việc đấy trong lòng. Phong cũng không ngây thơ nghĩ rằng mình có thể thay đổi cả một nền khoa học của thế giới hơn ngàn năm tuổi này, vì một điều hiển nhiên Phong không phải là thiên tài. Phong chẳng có bộ não bác học như là Anhxtanh, Newton hay là Edison để mà nghiên cứu và thay đổi quang năng giống như là dòng điện. Trí nhớ của Phong cũng chẳng tốt đến nỗi có thể nhớ hết tất cả các công thức hóa học, vật lý bla..bla..bla để mà "khai sáng" cho một cái thế giới đầy ma năng huyền bí. Việc vừa nãy chỉ là mèo mù vớ cá rán, mà trên hết ở thế giới mới này anh không muốn làm thương nhân hay là nhà khoa học làm gì cả. Ước mơ hồi bé của anh là một kiếm sĩ ngầu lòi chứ không phải là một nhà buôn bán, với Phong buôn bán chán chết.

Thế nên khi mà Thiết Khai hỏi mua lại cách đấu nối độc quyền này của anh, Phong gật đầu cái rụp. Thiết Khai thấy Phong đồng ý thì mừng ra mặt cơ mà một lúc sau hắn lại bẽn lẽn hỏi Phong có thể thư cho hắn vài tháng được không, số tiền hắn được tiêu trong mấy tháng này đã bị ăn tiêu hết cho việc làm găng tay rồi. Thiết Khai sợ Phong đổi ý nên thậm chí đã thề thốt rằng ba tháng nữa hắn sẽ vay mượn trả đủ tiền cho Phong thậm chí hứa hẹn rằng nếu không có việc gì cần giúp cứ bảo hắn Thiết Khai sẽ không ngại ngần gì đáp ứng. Phong cụt hứng nhìn trên tóc xanh tóc đỏ, tưởng dư lào nhiều tiền lắm hóa ra lại là bốc phét. Trong lúc chán nản Phong thuận mồm bảo chẳng cần hắn trả tiền chỉ cần giúp anh gặp công chúa là được.

Hoàng Cung từ trước đến nay vẫn nằm ở trung tâm cựu thiên quốc kể cả khi chỉ có Cựu Thiên Quốc hay đến khi Tân Thiên Quốc thành lập. Theo lịch sử thì Thiên Vương đời thứ nhất hay còn gọi là Thiên Vương đệ Nhất có công lớn nhất trong việc thống nhất và xây idựng lên Tân Thiên Quốc. Ban đầu quốc gia này chỉ có Cựu Thiên Quốc, cạnh Thiên Quốc là mười hai tiểu quốc gia tự phát. Do các nơi không chịu thuần phục nên các thủ lĩnh nổi lên các cứ một vùng thậm chí còn xưng vương rồi đem quân đánh chiếm lẫn nhau. Loạn lạc, dịch bệnh, chiến tranh xảy ra khắp nơi trong mười ha tiểu vương quốc. Người đời sau gọi thời kì này là thời kì “ loạn mười hai sứ quân” tình trạng này kéo dài liên miên suốt hai mươi năm. Sau này Thiên Vương đệ Nhất được lòng người dân thuận theo mong muốn tập hợp quân đội đi dẹp loạn mười hai tiểu quốc. Với tài năng quân sự xuất chúng, binh lực thiện chiến cùng với hậu phương đầy đủ đệ Nhất thắng như chẻ tre. Nhưng cũng phải mất ròng rã ba năm cùng với sự giúp sức từ thanh kiếm thần mang tên " Thuận Thiên" ngài đệ Nhất mới thống nhất được đất nước. Sau khi thống nhất đệ Nhất đổi tên Thiên Quốc thành Tân Thiên Quốc chia quốc gia ra làm ba vùng gồm Cựu Thiên Quốc là lãnh thổ của Thiên Quốc cũ trước kia, Đông Thiên Quốc và Nam Thiên Quốc. Đến nay Tân Thiên Quốc đã tồn tại hơn 500 năm, Thiên Vương cũng đã đến thời đệ Ngũ và là quốc gia có lực lượng về quân sự, khoa học, kinh tế đứng đầu Thánh Giới