Khoa - Ma - Mộng giới

Chương 18: Đoàn diệt (3)




Sáng sớm trong rừng mà hải luôn là khoảng khắc tươi vui nhất ở đây, những tia nắng mặt trời chiếu lên tán cây còn đọng sương phát tán ra những tia sáng rực rõ, chim chóc hót véo von chuyền từ cây này sang cây khác. Nhưng tại khu lều của đoàn mạo hiểm giả lại hoàn toàn trái ngược với khoảng khắc này. Bùn đất trộn lẫn máu tươi văng tung tóe, những bụi cây cháy xém cùng vét những vết chém do vũ khí gây nên. Cả đoàn hơn chục con người hôm qua vẫn còn uống rượu chúc tụng nhau hay kể nhau nghe về những huyền thoại giờ chỉ toàn là những cái xác không hồn. Trong đống xác chết chỉ còn hai người sống sót, một là kẻ gây lên cái chết của tất cả mọi người: Thượng Kim, tiếp là người dẫn đến nguyên nhân của tất cả mọi việc: Phong.

Vết thương trên đùi đã ngưng chảy nhờ nội lực đặc biệt, Phong tập tễnh đứng lên nhìn thẳng vào tên sát thủ với cái nhìn đầy hận thù. Thượng Kim bước đến cách Phong một đoạn rồi nói:

- Khi mới vào tao đã nghe về mày, cả đội ai cũng nói về mày thậm chí còn đạt cho mày một biệt danh ‘kẻ điên bất tử’. Mày nghĩ tao là kẻ xấu, không không Phong ạ mày mới chính là kẻ xấu. Tội tao giết người chả là cái chó gì so với tội phản quốc của mày cả. Thanh kiếm trong tay mày là vật chứng, thay vì đưa đó đến nơi nó cần đến thì mày giết cả đoàn hộ tống rồi cướp nó đi. Khi nhận nhiệm vụ truy sát tao đã nghĩ đến một cuộc chiến hoàng tráng với mày, tiếc quá có vẻ như mày mất trí nhớ thật. Thôi để cho mày một cái chết thanh thản tao sẽ kể cho mày nghe về thân phận của mày trong Ngũ Hành Thượng.

Ẩn Phong hay còn có tên gọi khác là Thượng Mộc trong Ngũ Hành Thượng, là trẻ mồ côi từ nhỏ. Năm 15 tuổi sau khi tốt nghiệp Phong tham gia vào một nhóm mạo hiểm giả lang bạt kì hồ khắp đó đây. Năm 20 tuổi nhóm mạo hiểm của hắn gặp một toán cướp lớn, cuộc chiến diễn ra rất ác liệt cuối cùng tất cả chết hết chỉ còn hắn thoi thóp sống. Đội trưởng nhóm Ngũ Hành Thượng khi đó đi ngang qua tiện tay giải cứu cưu mang hắn. Sau khi ông hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ Phong tình nguyện gia nhập và lấy luôn mật danh của ông: Thượng Mộc. Tính đến nay Phong đã làm cho tổ chức được bốn năm, trải qua hơn bốn mươi nhiệm vụ lớn nhỏ. Đội năm người cũ hắn đầu tiên gia nhập giờ chỉ còn mỗi hắn, tổ chức cũng thay máu mấy lần. Cho nên hắn được mọi người trong đội đặt tên là ‘kẻ điên bất tử’.

Phong cho dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau khi nghe kể về cuộc đời của mình cũng không khỏi bất ngờ. Cứ tưởng hắn trọng sinh vào một người tưởng không đặc biệt ai ngờ lại là người đặc biệt đến không tưởng, đội Ngũ Hành hay tội phản quốc đều quá tầm tưởng tượng của hắn. Nhưng sao hắn mang tội phản quốc mà lại còn muốn đến Cựu Thiên Quốc trung tâm của Tân Thiên Quốc, như thế chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Thắc mắc này chắc phải đợi hắn đến được Cựu Thiên Quốc rồi dung hợp với linh hồn chính chủ mới giải thích được, nhưng muốn đến được đấy điều đầu tiên là phải sống sót rời khỏi đây trước đã. Phong trao đổi với Solas trong đầu nhằm tìm ra cách giải quyết tốt nhất:

- Để mà không đánh nhau mà thoát được là chuyện không thể rồi. Nhưng mà đánh nhau thì hắn chấp ta một mắt, một tay vẫn thắng ta. Solas liệu nếu sử dụng “phá giới hạn” ta có đánh thắng nổi hắn không. Ít ra là ngang tay chứ?

- Cơ hội khá là thấp, tính ra ngươi vẫn chưa được coi là kiếm sĩ chân chính. Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi chỉ được có trên đấu tập. Để nâng cao khả năng chiến thắng ngươi ngoài dùng “phá giới hạn” ngươi cũng phải để cho bản năng của cơ thể này chiếm lấy mình, giống như lúc đấu tập với đội trưởng vậy. May ra...

Sau khi trao đổi xong Phong đứng dậy hét to với Thượng Kim:

- Không phải mày muốn một trận hoành tráng sao, nào đến đây đánh một trận như là hai kiếm sĩ đích thực đi xem nào.

Kim nghe vậy thì mỉm cười:

- Muốn được chết như một kiếm sĩ sao, được tao sẽ cho mày toại nguyện dù gì thì cũng là thành viên của Ngũ Hành Thượng.

Nói xong Thượng Kim vận nội lực vào thanh dao găm làm nó dài ra, rồi làm động tác vào thế kiếm, hắn từ tốn nói với Phong: mời. Cảm nhận áp lực gần của tên sát thủ hướng vào mặt Phong hít một hơi sâu lấy tinh thần. Lần này không phải là đấu tập, đối thủ cũng không phải là đội trưởng của mình. Cái áp lực kia còn chứa một phần sát khí tanh máu nữa. Phong đáp lại Thượng Kim: mời, rồi xách kiếm lao đến chém thẳng vào đối thủ. Thượng Kim nhếch mép cười rồi cũng lao đến, nhẹ nhàng né qua cú chém chính diện rồi cúi người chém thẳng vào vết thương cũ trên đùi Phong, trong chiến đấu fair play đồng nghĩa với tự hại mình.

Phong đau đớn khụy xuống rồi giật cùi trỏ phải vào đầu tên sát thủ đang áp sát mình, cú đánh cự ly gần trúng vào đầu Thượng Kim làm hắn choáng váng lùi lại. Tiện tay Phong dùng tay trái đang cầm kiếm đâm một nhát về phía Thượng Kim, tên sát thủ vội vàng lộn mèo tránh ra xa rồi ném ba thanh dao găm về phía Phong. Vì ở khá gần nên Phong chỉ kịp đánh bay một thanh còn hai thanh còn lại đâm vào bả vai và bụng hắn. Cơn đau cùng với áp lực chiến đấu làm nhịp tim tăng mạnh, Phong cảm thấy con dã thú khát máu ở trong hắn bắt đầu trỗi dậy, hắn nuốt 1 viên “phá giới hạn” rồi để mặc con thú chiếm lấy cơ thể mình.

Phong ngẩng mặt lên con mắt đỏ vằn những tia máu, hắn rút hai lưỡi dao cắm trên người mình rồi ném chúng về phía Thượng Kim đoạn xách kiếm tiếp tục lao lên. Vết thương do ám khí đã khép miệng, vết chém trên đùi dường như cũng biến mất: đây là 1 trong tác dụng của phá giới hạn, nó tăng khả năng của nội lực lên rất nhiều. Giờ khả năng hồi phục của hắn phải ngang ngửa với wolverine của x-men. Thượng Kim né hai thanh dao găm được ném tới rồi đưa kiếm lên đỡ cú bổ của Phong, tay hắn khụy xuống bởi lực chém quá lớn. Kiếm bị hất ra Phong lại lao vào chém liên tiếp về phía Thượng Kim, bị khớp nhịp tên sát thủ cũng chỉ biết đưa kiếm lên đỡ. “Điệu van tử thần” ngốn khá nhiều nội lực, trong người hắn giờ chả còn dư giả được bao nhiêu nên hắn không dám dùng bí kĩ tùy ý. Giờ mỗi cú chém của Phong nặng như là búa bổ, bị dồn vào thế bí hắn liền dùng bộ pháp của mình hòng kéo dài khoảng cách. Phong thấy hình ảnh hắn bắt đầu nhòe đi liền biết Thượng Kim muốn chạy nên liền húc thẳng người vào đám ảo ảnh kia, phá giới hạn giúp Phong nâng cao cả giác quan lẫn thị lực nữa. Cú đâm trúng đích đẩy cả Phong lẫn Thượng Kim trượt trên mặt đất, chưa kịp ngồi dậy Thượng Kim đã bị Phong gì chặt xuống đất rồi gã thả kiếm dùng tay không nện liên tục vào mặt tên sát thủ.

Bị đè lên rồi liên tục bị Phong dùng cú đấm dồn vào mặt, Thượng Kim tức giận vận nội lực đẩy văng Phong ra xa. Thượng Kim vùng dậy thở dốc, Phong lúc này và Phong lần đầu tiên gặp trong rừng hoàn toàn khác xa nhau, đánh với hắn Kim cảm tưởng như mình đang vật lộn tay không với một con chó điên vậy. Cách đánh cực kì hoang dại và bản năng cộng thêm sức chống chịu như trâu bò thế này quả là khắc tinh với sát thủ.

Bị đẩy văng ra xa, Phong lại lồm cồm bò dậy lao đến kẻ địch thuận tiện cầm theo thanh kiếm dồn “toái thức” vào đó rồi chém về phía Thượng Kim. Không dám đón đỡ Thượng Kim vội dùng bộ thức né sang bên, dù đã nhanh chóng né cú chém vẫn lướt qua sát sạt bên người hắn. Phong chém hụt liên bỏ luôn kiếm lao đến gần làm một cú đầu chọi đầu đối diện, nhân lúc đối thủ còn choáng váng hắn tiếp tục lao đến đấm liên tục vào dầu rồi thậm chí dùng răng xé luôn một miếng thịt ở bả vai của Thượng Kim nhai ngấu nghiến trong mồm. Đang cắn xé nhiệt tình thì Thượng Kim bỗng dưng biến mất, Thượng Kim đã dùng bĩ kĩ dịch chuyển tức thời của mình để thoát khỏi thế khó.

Thượng Kim xuất hiện ở phía xa, hắn gầm lên với Phong:

- Con chó điên này hôm nay ông đây phải giết chết mày.

Phong nhổ miếng thịt vẫn còn đang nhễu máu trong mồm mình ra nhặt kiếm lên rồi gầm lại:

- Thằng chó, đéo nói nhiều nữa kết thúc trong một chiêu đi.

Nói đoạn Phong lao tới phía Thượng Kim. Phong phải tận dụng thời gian, thuốc “phá giới hạn” có thời gian sử dụng rất ngắn nếu không kết thúc nhanh khi thuốc hết tác dụng hắn sẽ như cá nằm trên thớt. Không nói đúng ra thì cá nằm trên thớt còn giãy được, thuốc mà hết tác dụng hắn còn chả có sức mà giãy nữa.