Trương Ngọc chiều hôm nay không có tiết học, nàng bèn rủ Mai Lan cùng nhau đi dạo phố, làm quen với các cung đường. Hai người tản bộ được một đoạn thì bất chợt gặp một tòa chung cư bị cháy. Bản tính con người là hiếu kỳ, bọn họ lập tức vây lại xem, không ngờ vừa lách vào được bên trong thì gặp được Lý Đông. Đáng nhẽ Trương Ngọc sẽ vô cùng vui vẻ khi thấy hắn nhưng tình huống trước mắt có chút ngoài dự liệu. Chứng kiến cảnh hai người phía trước tình chàng ý thiếp săn sóc nhau, Trương Ngọc nóng mặt rồi.
- Tên khốn Lý Đông này làm cái gì giữa chỗ đông người thế này? Ai lại ở trần để một cô gái vuốt ve hắn như vậy? Không phải vừa lên thủ đô đã học đòi yêu đương vớ vẩn rồi chứ. Hừ hừ… cô gái kia dường như lại còn tựa tựa vào ngực hắn nữa…
Trương Ngọc khó chịu thầm chưởi rủa rồi bước về phía Lý Đông.
Lý Đông thấy Trương Ngọc hùng hổ đi tới, có chút tê cả da đầu.Quan hệ giữa hai người thời gian gần đây, mặc dù còn chưa có nói rõ nhưng cũng ngầm hiểu với nhau, đó không còn là một mối quan hệ bạn bè thông thường nữa. Ngày nào bọn họ cũng có ít nhất vài tin nhắn hoặc cuộc gọi hỏi thăm nhau những thứ linh tinh vớ vẩn như nhiều cặp đôi khác. Tất nhiên chưa tới mức có những câu từ ngọt ngào sến sủa có điều đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Đông bây giờ đang có cảm giác như mình bị bắt gian giữa đường, đang vụng trộm dắt bồ nhí đi chơi thì bị vợ nhìn thấy vậy. Hắn biết tình huống này mà không giải thích rõ là không ổn rồi. Xốc lại tinh thần, điều chỉnh một chút vẻ mặt, Lý Đông vội vàng nở nụ cười với Trương Ngọc:
- A, thật là trùng hợp nha. Sao bạn lại ở đây?
Thấy Lý Đông không trả lời vào câu hỏi của mình, Trương Ngọc khẽ hừ một tiếng rồi nói:
- Mình cũng đang hỏi bạn đây?
Lý Đông gãi gãi đầu:
- Mình cùng bạn trong lớp tới đây mua vật dụng phục vụ picnic cho lớp, không ngờ lại gặp hỏa hoạn. Đen thế!
Nghe là Lý Đông gặp nạn, Trương Ngọc dùng ánh mắt lo lắng dò xét lại một lần trên người hắn, lúc nãy gặp tình cảnh kia nàng bị tức giận làm mờ lý trí nên không có đánh giá kỹ tình huống. Thấy trên người Lý Đông đúng thật còn lưu nhiều vệt ám khói tuy nhiên không có tổn thương gì lớn, Trương Ngọc mới có chút an tâm đồng thời cũng tin phần nào lời hắn nói. Có điều cứ cho là như vậy nhưng vì sao Lý Đông lại cởi trần cho người ta lau tẩy chứ.
- Hừ hừ… đến mình còn chưa có gần gũi hắn như vậy đâu, cô gái kia chỉ là bạn học mới quen mà lại tự nhiên thân mật như vậy, thật không biết ngại ngùng à?
Nhớ lại hình ảnh vừa nãy, cơn tức giận của Trương Ngọc lại bùng lên, có điều đối tượng giận dỗi lại chuyển từ trên thân Lý Đông sang cô gái bên cạnh. Quả nhiên phụ nữ là giống thù dai, ghen tuông của bọn họ vẫn luôn lâu dài và đáng sợ như vậy.
Hít vào một hơi để bình ổn tâm lý, Trương Ngọc quan tâm hỏi Lý Đông:
- Vừa rồi, bạn không bị làm sao chứ?
- Ha ha, không có gì, bạn nhìn mình thì biết mà!
Nói đoạn, Lý Đông quay trước, quay sau, giơ tay nhấc chân nhảy nhót cho Trương Ngọc nhìn.
Đình Hương khi này đang chăm chú theo dõi cuộc hội thoại của hai người, nhìn thấy vẻ mặt như chó nhà gặp chủ của Lý Đông, nàng có chút ngao ngán thầm nghĩ “Hừ! Không phải là người yêu của hắn chứ, làm gì mà nịnh nọt dữ vậy?”
Và để giải tỏa cho thắc mắc của mình, Đình Hương kéo kéo tay Lý Đông hỏi:
- Lý Đông, đây là ai vậy?
Lý Đông lúc này mới nhớ ra là cần phải giới thiệu những người này cho nhau, vội nói:
- À, Đình Hương, đây là Trương Ngọc và Mai Lan, bạn học cùng quê. Trương Ngọc, đây là Đình Hương, lớp trưởng lớp đại học của mình.
Hai cô gái dùng ánh mắt đánh giá nhau một chút, cả hai người đều nhận ra hình ảnh của mình trên người đối phương. Hai người có chút tương đồng về mặt khí chất, xinh đẹp thanh lệ, tinh linh khả ái, đứng cạnh nhau ai cao ai thấp thật khó mà phân rõ ra được.
Đình Hương chủ động chào hỏi:
- Chào các cậu, rất vui được gặp mọi người!
Nói xong nàng đưa tay lần lượt bắt tay Mai Lan và Trương Ngọc.Trương Ngọc cũng không vì việc lúc trước mà làm mất đi sự tinh tế của mình, nàng mỉm cười đưa tay bắt lại:
- Chào cậu, mình cũng thế! Lúc nãy bạn không sao chứ?
- Cảm ơn bạn, mình không sao.
- Uhm, nói cho bạn biết đi với Lý Đông là toàn gặp những chuyện rắc rối như vậy thôi, ngày trước mình còn gặp phải cướp cơ.
- Ha ha, vậy à?
- Đúng thế. Có điều bọn chúng bị Lý Đông lừa bịp thảm lắm. Ha ha, nghĩ lại vẫn còn buồn cười. À, nghe giọng bạn là người thủ đô đúng không?
- Đúng rồi!
Đinh Hương mỉm cười khẳng định. Trương Ngọc lúc này lại nói:
- Vậy thì tốt quá, Lý Đông từ tỉnh lẻ lên đây, ở lớp có gặp khó khăn gì, vẫn mong bạn hỗ trợ nha. Dù sao bạn vừa là lớp trưởng lại là thổ địa ở đây mà!
Đinh Hương nheo nheo mắt nhìn Trương Ngọc. Nàng hiểu đối phương đang ngấm ngầm ra hiệu khẳng định chủ quyền đây. Trương Ngọc chủ động nhờ vả Đinh Hương giúp đỡ Lý Đông không phải là ý thật, chủ yếu nàng muốn cho Đinh Hương biết quan hệ thân mật giữa nàng với Lý Đông, vì có tầng quan hệ này mà nàng là có quyền quan tâm tới khó khăn của hắn đấy.
Biết Trương Ngọc đang có ý đề phòng mình, Đinh Hương có chút buồn cười, mở lời trêu chọc:
- Được! Không cần bạn phải nói, Lý Đông là ân nhân của mình, đương nhiên mình phải báo đáp chứ. Vừa nãy nếu không có cậu ấy nâng mình xuống đây từ trên lầu, không biết tình cảnh của mình sẽ thế nào đây. Nghĩ lại còn có chút sợ hãi!
Đình Hương giả bộ đưa tay vuốt vuốt bộ ngực sữa, ra điều còn chưa bình tâm lại.
Trương Ngọc nghe tới đây thì cơn giận lại sắp dâng lên rồi, nàng liếc mắt về phía Lý Đông hừ lạnh nhưng vẫn cố kìm giữ cảm xúc lại.
Thấy hai người miệng lưỡi lợi hại, Lý Đông cảm thấy mình sắp không xong rồi. “Không được, nếu tình huống tiến triển tiếp thế này thì rắc rối to” Lý Đông tự nhủ rồi vội vàng quay sang phía Mai Lan hỏi:
- Mai Lan, hai người là đi đâu vậy?
Mai Lan lúc này cũng đang im lặng xem bạn thân và cô gái trước mắt so găng, tình thế lúc này là người tám lạng kẻ nửa cân. Thấy Lý Đông chuyển sang hỏi han mình, nàng cũng hiểu dụng ý của hắn bèn cười trả lời:
- Uhm, bọn mình tranh thủ hôm nay đều được nghỉ, đi dạo làm quen phố phường một chút!
- Vậy à? Sinh hoạt và học tập có gặp khó khăn gì không?
- Tạm ổn rồi, mấy hôm đầu có chút nhớ nhà nhưng may là có Trương Ngọc ở cùng nên cũng đỡ đi nhiều.
Mai Lan là sinh viên Học viện ngân hàng, trường học cũng không quá xa so với Học viện Ngoại thương nên hai người không ở ký túc xá mà tìm chỗ ở chung. Dù sao tính cách bọn họ khá hợp, ở cùng có thể chia sẻ và giúp đỡ nhau nhiều thứ.
- Uhm, vài hôm nữa mình qua chỗ trọ của hai bạn chơi nhé.
- Được, mà cũng phải đến để khẳng định chủ quyền đi nha. Nếu không có người đang bị mấy anh khóa trên ở khu trọ lân la làm quen đó.
Mai Lan có ý cảnh cáo Lý Đông, là bạn thân nàng rất hiểu tâm ý của Trương Ngọc. Một cô gái xinh đẹp thông minh như vậy lại toàn tâm toàn ý hướng tới Lý Đông vậy mà cả tuần trước không thấy cái mặt hắn đâu, bây giờ lại còn đi mua sắm với cô gái khác nữa chứ. Theo nàng, điều này thật đúng là không thể chấp nhận được, tên này có của không biết giữ mất đừng tìm, cho đáng tội.
Trương Ngọc nghe những lời này đương nhiên là hiểu ý Mai Lan, tuy nhiên nghe sao giống như là phe mình tự chủ động thúc Lý Đông làm rõ quan hệ với nàng vậy. Trương Ngọc đỏ mặt đẩy đẩy tay đối phương, nói lời trái lòng mình:
- Mai Lan, bạn nói cái gì kỳ cục vậy. Cái gì mà khẳng định chủ quyền chứ… mình sao lại thuộc sở hữu của ai được hả?
- Hừ… bạn không dám nói thì để mình nói hộ. Không cảnh báo một chút, có kẻ lại còn tưởng ăn chắc đấy…
Mai Lan liền giở giọng điệu phổi bò dọa nạt. Trương Ngọc lại càng thêm xấu hổ, lúng túng không biết nên làm thế nào.
Lý Đông biết lời này có ý nghĩa gì, hắn lắc đầu cười khổ nhưng bây giờ cũng không phải nơi để giải quyết mấy chuyện này. Nhìn xuống một chút bản thân, hắn bèn nói:
- Được rồi, mọi người. Đứng đây thật không tiện, có lẽ mình phải về trước một chút!
Ba cô gái bây giờ mới nhớ ra là Lý Đông còn đang để mình trần, cả người nhem nhuốc bẩn thỉu. Việc này đúng là có chút không thích hợp, thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh do vậy cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của hắn.
Lý Đông dõi mắt nhìn xung quanh, không gặp thân ảnh người phụ nữ khi trước đâu, hắn đoán nàng chắc là theo con trai đi kiểm tra sức khỏe rồi. Lý Đông cũng không bận tâm thêm về nàng, dù sao con nàng cũng đã được cứu ra, gia đình họ không gặp tổn thất về người là được rồi.
Hắn quay sang nói với Trương Ngọc và Mai Lan:
- Mình giờ phải về nhà, vài hôm nữa mình qua chơi. Hai người tiếp tục đi dạo nhé!
Trương Ngọc gật đầu trả lời:
- Uhm, bạn về trước đi!
Lý Đông lại quay sang nói với Đình Hương:
- Cậu chủ động về trường nha, trạng thái của mình có chút không tiện đến đó.
- Được, việc còn lại cũng không có gì. Cậu đi đi!
Chào hỏi xong mọi người, Lý Đông mặc tạm lại chiếc áo ướt, vẫy một chiếc xe taxi, lên xe rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt ba cô gái. Cùng với sự trốn chạy của hắn, cơn phong ba mua sắm này đến đây cũng là kết thúc!