Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Chương 28




Một vài giây sau Ôn Cẩm Hàn bên kia trả lời: Không cần, coi như anh mời em.

Sau đó không đợi Lục Thời Hoan trả lời, anh lại gửi một tin nhắn tới: Chờ em được nhận lương rồi lại về mời anh.

Câu nói này lục Thời Hoan có thể chấp nhận được, cho nên cô trả lời một câu "Được rồi", sau đó bổ sung một câu "Chúc ngủ ngon", liền đặt điện thoại lên bàn trang điểm sạc pin, rồi xoay người đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mây đen che trời, bầu trời âm u đến mức khiến tâm trạng người ta u ám.

Hôm nay Lục Thời Hoan dậy sớm, làm bữa sáng cho mình và Tạ Thiển.

Hoang mang hoảng loạn ăn xong, cô liền muốn ra ngoài.

Lúc thay giày ở cửa ra vào, Lục Thời Hoan chợt nhớ tới trong nhà không có ô. Bên ngoài đang mưa to, cô cứ như vậy dầm mưa đi vào đội, sợ là sẽ bị dầm thành một con gà ướt sũng, nói không chừng còn có thể bị cảm.

Cũng may đầu óc Lục Thời Hoan xoay chuyển nhanh, một giây sau cô đổi giày xong đi ra ngoài, đi đến cách vách gõ cửa nhà Ôn Cẩm Hàn.

Vừa vặn Ôn Cẩm Hàn cũng chuẩn bị ra cửa.

Trong tay anh cầm một chiếc ô thẳng, nhìn cô gái ngoài cửa mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn hoa vụn, khiến anh có một khoảnh khắc thất thần.

Hôm nay Lục Thời Hoan ăn mặc đặc biệt nữ sinh, còn cố ý buộc tóc bồng bềnh, cuốn không khí tóc mái.

Một đôi mắt hạnh giống như một quả nho đen dính mưa, ẩm ướt, trơn tru và có ánh sáng.



Dáng vẻ xinh đẹp của cô, làm cho Ôn Cẩm Hàn liên tưởng đến anh đào kết giữa cành lá xanh biếc trong tháng tư.

Cho nên anh nhìn mà trợn tròn mắt, ngơ ngác vài giây, mới không chút biến sắc dời tầm mắt.

Lục Thời Hoan ngược lại không chú ý tới điểm khá thường của Ôn Cẩm Hàn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Anh Cẩm Hàn, nhà anh có bao nhiêu cái ô?”

"Có." Người đàn ông đáp một tiếng, hiểu được ý đồ của Lục Thời Hoan, liền thuận tay đưa chiếc ô thẳng trong tay mình cho cô: "Cái này cho em.”

Còn anh trở về phòng lại cầm một cái ô gấp đi ra, thuận tay đóng cửa phòng.

Ôn Cẩm Hàn nói: " Cùng nhau đi thôi.”

Lúc này, Tạ Thiển cũng vừa vặn thay giày và đi từ trong phòng ra.

Mà bây giờ Lục Thời Hoan mới nhớ tới, Tạ Thiển cũng không có ô: "Anh Cẩm Hàn, nhà anh có còn ô không?”

"Đúng là còn có một cái.” Ôn Cẩm Hàn hồi.

Dứt lời anh muốn móc chìa khóa mở cửa, vào nhà lấy.

Kết quả bị Tạ Thiển ngăn lại: "Không cần phiền phức như vậy, đưa ô trong tay anh Cẩm Hàn cho em là được.”



"Dù sao hai người cũng cùng đường, dùng chung một cái không phải là được rồi sao.”

Tạ Thiển nói xong, từ trong tay Ôn Cẩm Hàn nhận lấy chiếc ô gấp tinh xảo, để lại chiếc ô thẳng lớn hơn một chút cho Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn.

Xong rồi, cô ấy còn không quên thúc giục hai người kia: "Đi nhanh đi, một chút nữa không kịp xe buýt lại đến trễ.”

Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn cứ như vậy bị Tạ Thiển tác hợp dưới một chiếc ô.

May mắn là ô thẳng có diện tích che chắn rất rộng, thừa sức chứa đựng hai người bọn họ, nên ai cũng không bị ướt.

Ba người cùng nhau ra khỏi tiểu khu, băng qua cầu vượt, đến trạm dừng xe buýt chờ xe buýt.

Chỉ có điều con đường xe buýt mà Tạ Thiển đi không giống nhau, cô ấy lên xe trước một bước. Sau đó Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn lại đợi đại khái khoảng hai phút, mới lên xe.

Xe buýt vào giờ cao điểm luôn đông đúc.

Lục Thời Hoan lên xe trước Ôn Cẩm Hàn một bước, gần như là bị đám người đẩy vào sâu trong toa xe.

Đến đoạn trong buồng xe, dựa vào cửa sau, Lục Thời Hoan bị kẹt giữa hai người đàn ông trung niên, không thể bắt tay vào khuỷu tay, trái phải ngăn cản, duy trì khoảng cách một quyền với bọn họ.

Sau đó xe khởi động, Lục Thời Hoan không nơi nương tựa bị kẹt trong đám người, chỉ có thể theo quán tính thân xe cúi xuống ngửa ra sau, lăn qua lăn lại một đầu mồ hôi dày đặc.

Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ từ sau lưng cô thò tới, nắm chặt cánh tay cô.