Đỗ Hạ Hi tay nhè nhẹ nắm vạt áo ngủ ngồi ở cạnh giường, xuyên qua cửa phòng ngủ nhìn về hướng phòng tắm, sau đó cúi đầu lấy ngón tay nhè nhẹ sờ môi mình, mặt vẫn còn rất nóng, ánh mắt hơi thẫn thờ.
Cô không dám hồi tưởng lại nụ hôn lúc nãy, trước giờ chưa từng trải nghiệm qua, chỉ vì một nụ hôn sâu mà tâm hồn điên đảo, nơi nào đó sâu trong nội tâm đột nhiên được thắp sáng.
Tuy lần đầu tiên yêu đương nhưng tới tuổi này rồi thì những chuyện cần biết cũng biết được chút ít, Đỗ Hạ Hi tất nhiên có thể đoán được lát nữa hai người bọn họ sẽ làm gì, trong lòng cũng khó tránh khỏi hồi hộp và căng thẳng.
Từ nụ hôn vừa dài vừa kích liệt lúc nãy cho thấy Tây Môn 'thành thạo' hơn mình ở phương diện này, cái quá khứ vẫn còn mơ hồ của Tây Môn làm cô không dám tiếp tục đào sâu thêm, nhất thời lại nghi ngờ không biết Tây Môn đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời thôi hay là nghiêm túc muốn sống với nhau lâu dài.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Tây Môn đã ra khỏi phòng tắm, cái áo ngủ mới mua hơi rộng, bàn tay nhỏ bé rõ ràng nhỏ hơn ống tay áo rất nhiều.
Tây Môn dựa vào mép cửa phòng ngủ, nụ cười có chút mệt mỏi, Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt Tây Môn không được tốt lắm, Tây Môn giơ tay ra tắt đèn phòng ngủ, chỉ chừa lại ngọn đèn ở đầu giường.
"Ai ngờ lại tới tháng đúng lúc này." Tây Môn đi đến đằng trước Đỗ Hạ Hi, nắm lấy tay cô ấy, ngón tay xoa nhè nhẹ ngón tay Đỗ Hạ Hi, ngón tay cô ấy gọn gàng sạch sẽ cắt ngắn tới nỗi không thể ngắn thêm được nữa.
Đối với ám thị rõ ràng như vậy, Đỗ Hạ Hi càng căng thẳng hơn, cánh tay vòng qua eo Tây Môn, ngưỡng mặt lên nhìn, "Vậy chị đi nấu chút nước đường đỏ." Cô cũng đã thấy được trạng thái Tây Môn lúc trước khi tới tháng, cũng hơi lo lắng, cho nên mấy chuyện khác tạm thời để qua một bên.
Tây Môn lắc đầu, "Không muốn uống cái đó, em chỉ thấy hơi lạnh thôi." Giọng nói như sát bên tai Đỗ Hạ Hi, hơi thở cũng như cô ấy đã nói, không có độ ấm gì hết, đầu mũi lành lạnh cạ vào tai Đỗ Hạ Hi, nhưng tiếng hô hấp lại giống như là xuân dược có hiệu quả nhất, toàn thân Đỗ Hạ Hi lại căng thẳng lên, cô có chút cứng đơ ôm Tây Môn vào lòng.
Tây Môn nhạy cảm phát hiện được sự thay đổi của Đỗ Hạ Hi, lập tức ngừng hành động lại, trán đặt vào vai Đỗ Hạ Hi, "Hạ Hi, chị có tâm sự à?" Giọng nói có chút sợ sệt.
Đỗ Hạ Hi ngẩn người, không lẽ Tây Môn biết đọc tâm thuật hả? Nhưng chút tâm tư đó của mình lại không hỏi ra được, cô không muốn giống như lúc trước chạm vào vết thương lòng của Tây Môn.
Ôm thân người ốm yếu trong lòng, cho dù cách một lớp quần áo thì cũng có thể sờ được xương trên đó, Đỗ Hạ Hi cảm thấy đau lòng hơn, đối với hoài nghi của mình lúc nãy cảm thấy áy náy, một người có thể xả thân cứu mình mà mình lại đi nghi ngờ.
Toàn thân trọng lượng của Tây Môn đè lên người Đỗ Hạ Hi, hai người cứ như thế ngã vào giường, người nằm trên không có nặng lắm, nhưng làm cho Đỗ Hạ Hi có chút khó thở, "Tây Môn?"
Người nằm trên không có nói chuyện cũng không có làm bước tiếp theo, chỉ là ôm cô ấy lại, Đỗ Hạ Hi có chút bất an nhè nhẹ vuốt lưng Tây Môn, "Sao vậy? Đau bụng hả?"
Đỗ Hạ Hi muốn đứng dậy tìm thuốc, nhưng Tây Môn vẫn không chịu đứng dậy, thân nhiệt hai người cứ thế mà truyền cho nhau, qua một hồi lâu, Tây Môn mới chống người dậy.
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Tây Môn mỉm cười hôn chân mày Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt nặng tình nhưng lại có chút đắng lòng của Tây Môn, cho dù như vậy Tây Môn vẫn cứ mỉm cười, cười đến người ta cảm thấy đau lòng.
Đỗ Hạ Hi hiểu rõ sự ngập ngừng lúc nãy của mình bị Tây Môn nhận ra được, cô ấy cứ luôn nhạy cảm như thế, mình như vậy chắc là tổn thương cô ấy rồi, còn cô ấy lại là người không bao giờ chia sẻ nỗi buồn với người khác.
Không đợi Đỗ Hạ Hi mở miệng nói chuyện, ngón tay Tây Môn dán vào môi Đỗ Hạ Hi, khóe miệng cười hơi gian, "Suỵt... đừng nói chuyện, nhắm mắt lại."
Đỗ Hạ Hi vẫn cứ mở to mắt nhìn Tây Môn, đôi mắt biết cười ấy rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tâm sự trong đó, Đỗ Hạ Hi rất muốn chia sẻ với cô ấy, "Tây Môn..."
Khóe miệng Tây Môn lại cong lên, biết ngay là Đỗ Hạ Hi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà, cúi đầu xuống, hôn vào mắt cô ấy, Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại, lông mi hơi run, sau đó là từng nụ hôn nhè nhẹ đặt vào lông mày, đầu mũi, sau đó là đến môi rồi cứ quyến luyến ngay đó.
Tay của Tây Môn đè chặt lòng bàn tay Đỗ Hạ Hi xuống giường, đôi tay lạnh băng đó giờ phút này lại còn nóng hơn lửa nữa, Đỗ Hạ Hi lúc này giống như là quyển sách được phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, trở nên khô hanh và mong manh dễ vỡ, chỉ nhè nhẹ lật trang sách thì run rẩy giống như là sắp vỡ vậy.
Quyển sách được một bàn tay dịu dàng mở ra, cẩn thận, nhè nhẹ ma sát tiếp xúc từng trang sách, sau đó từ từ nghiên cứu từng câu chữ trong quyển sách đó, lần đầu tiên Tây Môn bị một câu chuyện trong quyển sách thu hút đến như vậy, muốn tìm hiểu càng nhiều hơn những thứ thuộc về Đỗ Hạ Hi, cơ thể của cô ấy, tình cảm của cô ấy, tất cả của cô ấy.
"Tây Môn..." Lý trí của Đỗ Hạ Hi ngày càng bay xa, cô không thể nào suy nghĩ được nữa, nhắm chặt mắt lại không dám mở ra, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Tây Môn, dường như làm như vậy thì sẽ tự gạt mình là không cảm thấy xấu hổ nữa.
Khoái cảm như các cơn sóng mạnh mẽ hết đợt này tới đợt khác, không muốn kết thúc, Đỗ Hạ Hi trước giờ cứ cho rằng mình là người có sự tự chủ rất mạnh, nhưng thời khắc này lại chỉ muốn mình cứ đắm chìm trong biển tình này, tất cả mọi thứ đã mất kiểm soát.
Đây là một sự trải nghiệm thần kỳ, cả con người như được cảm giác hạnh phúc bao lấy, cơ thể trở nên rất nhẹ, cũng rất rạo rực, rất vui vẻ, nhưng cũng có cảm giác như sắp chết vậy, bị dày vò, bị ngạt thở, hoàn toàn không biết bản thân mình sao nữa, muốn một cái gì đó nhưng lại không nói rõ ra được, cuối cùng tan đi như một vũng nước.
Đỗ Hạ Hi há miệng thở dốc, nhưng trong khi thở lại không kiềm chế được tiếng rên, đến bản thân cô nghe xong cũng chỉ muốn độn thổ, không ngờ lại được phát ra từ chính miệng của mình, thật là xấu hổ quá đi.
"Coi chừng ngộp thở." Tây Môn giơ tay qua giằng lấy cái gối Đỗ Hạ Hi đang che mặt lại, nhưng Đỗ Hạ Hi cứ nắm chặt không chịu buông ra, "Đừng..."
Cho dù không thấy được biểu cảm của Đỗ Hạ Hi, nhưng cũng tưởng tượng được cô ấy hiện đã bật qua chế độ xấu hổ, đáng yêu quá đi, Tây Môn vui vẻ hôn cô ấy, cố gắng hết sức 'lấy lòng' cô ấy, hai thân người rạo rực như đang hòa quyện vào nhau.
Tây Môn nằm bên cạnh Đỗ Hạ Hi, kéo cái gối cô ấy lúc nãy vẫn còn ôm cứng ngắc ra, thì thấy hai mắt Đỗ Hạ Hi hơi trống rỗng, sau đó quay người lại ôm cô ấy.
Có chút mệt mỏi lấy trán mình dán sát vào trán đối phương, Tây Môn mỉm cười chụt vào miệng cô ấy một cái, đầu của Đỗ Hạ Hi cúi càng thấp hơn nữa, cố gắng lấy trán mình đặt dưới cằm Tây Môn, lần đầu tiên bị Tây Môn kiểm soát hết toàn bộ cơ thể, cô chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống thôi, thật chẳng giống ai hết.
Tây Môn kéo chăn qua đắp cho hai người, sau đó há to miệng ra ngáp, chút sức lực cuối cùng cũng đã xài hết, cô cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lại có người cảm thấy đời người ngắn ngủi rồi, bởi vì bọn họ đều là người hạnh phúc, ai mà không muốn ngày nào cũng được hạnh phúc.
Chưa nhìn rõ được tương lai của hai người mà đã ấy ấy với nhau rồi, Tây Môn cảm thấy mình như con thiêu thân nhảy vào biển lửa vậy, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện đặt cược ván này, cược hết tất cả những gì cô có.
Đỗ Hạ Hi nhìn người bên cạnh do mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, trong lòng thấy rất ấm áp, nên ôm Tây Môn chặt hơn nữa, "Meo~" trên đầu vang lên tiếng mèo kêu, con mèo trắng không biết từ lúc nào đã trèo lên đầu giường bọn họ, cao cao tại thượng cúi nhìn hai người.
Con mèo hiếu kỳ nhảy xuống, ngửi ngửi hai người, sau đó chui vào giữa bọn họ, Đỗ Hạ Hi bó tay đẩy đẩy cái đầu nó ra, sau đó vỗ vào vị trí đằng sau Tây Môn, ra dấu nó ngủ ở đó.
Con mèo bước qua đó, đứng tại chỗ xoay hai vòng, rồi mới thoải mái cuộn tròn lại ngủ ở đó, Đỗ Hạ Hi nghiêng đầu lên nhìn nó, bây giờ trong nhà ngày càng náo nhiệt hơn rồi.
Đêm, chưa bao giờ thấy ngắn ngủi vậy, ánh sáng mặt trời chiếu qua màn cửa sổ, "Ưm... đã trưa rồi à?" Đỗ Hạ Hi không ngờ bọn họ ngủ lâu như vậy, bản thân mình hiếm khi nào ngủ nướng lâu như vậy, giờ chỉ muốn nằm trên giường không muốn làm gì hết.
Đỗ Hạ Hi giơ tay ra dụi mắt, cánh tay đụng phải vật gì lông lá, suýt chút nữa là kêu ra tiếng, không biết từ khi nào con mèo lại chen vào ngủ giữa hai người, chiếm hết phân nửa cái gối, còn Tây Môn thì cuộn một góc chăn, cái đầu sắp ngã khỏi giường.
Rón rén tay chân xuống giường, thay xong quần áo, đẩy con mèo xích qua một bên, sau đó cho Tây Môn nằm ngay ngắn lại, đắp chăn lại rồi mới ngồi ở cạnh giường, lặng lẽ nhìn Tây Môn ngủ.
Hai người cuối cùng do đói quá nên mới rời khỏi giường, dù sao thì đêm qua vận động quá nhiều, ăn xong cơm hai người lại nửa nằm nửa ngồi ở ghế sopha xem phim, Đỗ Hạ Hi lúc trước chưa từng trải qua tháng ngày thảnh thơi như vậy, nhất thời thấy không quen.
"Không cần cứ phải làm cho mình thần kinh căng thẳng hoài vậy, thả lõng người đi~" Tây Môn ngồi trong lòng Đỗ Hạ Hi, ăn trái cây cô ấy gọt, cực kỳ hưởng thụ, "Đúng rồi, sợi dây chuyền mới mua chị đeo dùm em đi~" Tây Môn cuối cùng cũng nhớ ra vậy này.
"Uhm." Đỗ Hạ Hi cầm lấy sợi dây, vén tóc đằng sau gáy Tây Môn ra, sau đó đeo sợi dây vào.
Nhìn thấy Tây Môn vui mừng cầm gương xem đi xem lại mặt dây chuyền, lại còn đi khoe khoang trước mặt con mèo nữa, không hiểu sao Đỗ Hạ Hi lại có cảm giác như là đeo cái vòng cổ cho con wấu wấu vậy...
(Trừu tượng wá, H đáng lẽ phải tả thực chứ, làm mị google cả buổi trời ╮(╯_╰)╭ )