Khi xe dừng trước cửa một tiệm vàng, thì Tây Môn mới hiểu ra ý đồ của Đỗ Hạ Hi, vui vẻ khoác tay Đỗ Hạ Hi đi vào trong tiệm.
Đây là tiệm vàng nổi tiếng lâu năm của thành phố, trong tủ bày đầy các loại trang sức vàng bạc đá quý, nhìn đến lóe cả con mắt!
"Xem xem coi thích cái nào." Đỗ Hạ Hi rất có phong thái của đại gia, vào tiệm vàng chỉ đại vào một cái tủ rồi nói.
Tây Môn nằm dài trên tủ, mắt khó khăn lắm mới rời khỏi đống dây chuyền vàng, quay đầu lại hỏi Đỗ Hạ Hi, "Cái nào cũng được à?"
Đỗ Hạ Hi mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy sự nuông chiều, đứng bên cạnh Tây Môn, hai tay để ở mép tủ, cúi đầu chăm chú chọn.
"Cái này... sao hả?" Đỗ Hạ Hi chỉ vào một sợi dây chuyền to hơn ngón tay cái, ghé sát Tây Môn hỏi nhỏ.
Tây Môn trợn to mắt liếc Đỗ Hạ Hi một cái, "Em chỉ nói giỡn chơi thôi mà, chị đừng tưởng thật, con mắt thẩm mỹ của em chưa tệ đến vậy." Đỗ Hạ Hi quả thật khờ khạo đến đáng yêu, ai mà đeo thứ này ra đường được trời.
Đỗ Hạ Hi cũng không chịu thua liếc lại Tây Môn, "Vậy em tự chọn đi."
"Hơ hơ hơ, nếu đọ mắt thì mắt em không to bằng mắt chị rồi~ Chị mắt to~" Tây Môn cười hi hi tiến lại gần, Đỗ Hạ Hi mau mau nghiêng đầu né qua một bên, làm toàn bộ nhân viên trong tiệm đều nhìn qua đây.
"E hèm, chị qua bên kia xem." Đỗ Hạ Hi đỏ mặt đi vào trong tiệm xem.
Tây Môn biết Đỗ Hạ Hi lại ngượng ngùng nữa rồi nên không có đi theo, tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cũng biết làm sao để lấy lòng người khác, đối với Đỗ Hạ Hi thì dừng tay đúng lúc mới là thượng sách.
"Phù..." Tây Môn không có giống bình thường đeo bám theo, Đỗ Hạ Hi giờ mới thở phào, chắc do trong tiệm máy sưởi mở mạnh quá, nếu không sao lại nóng đến vậy, trán cũng đổ hết mồ hôi rồi.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mình trong gương, hai má đã đỏ ửng hết rồi, do đó càng ngượng thêm, liền cúi đầu xuống nhìn trang sức.
Không giống như tủ trang sức vàng ở bên ngoài, tủ này chủ yếu là các loại mặt dây chuyền bằng ngọc, so với mấy trang sức vàng hồi nãy thì Đỗ Hạ Hi lại thích các loại phỉ thúy hơn, nhân viên bán hàng từ sớm đã nhìn ra được ai sẽ 'ra tay hào phóng', do đó mỉm cười giới thiệu cho Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi ngắm trúng được một mặt dây hình dạng như ý, bên trên là hình đám mây có dát vàng xung quanh, cũng rất phù hợp với sở thích của Tây Môn, "Chị thấy cái này cũng rất đẹp."
Tây Môn không biết qua đây khi nào, cô vốn đang xem trái đào vàng, do 'đào' với 'trốn' (đào tẩu) cùng âm, có ý nghĩ sẽ tránh được tai họa, nhưng cái mặt dây như ý này cũng không tệ, "Như ý, như ý, như tâm ý người, Hạ Hi chị thật là biết chọn~"
Đỗ Hạ Hi cầm lấy mặt dây, sau đó lại đưa lên cổ Tây Môn xem xem, "Chị chỉ mong bình an như ý là được."
Chỉ một câu nói làm cho tim Tây Môn đập liên hồi, cứ nhìn vào Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi bị nhìn tới quay đầu đi chỗ khác, cầm lấy mặt dây đó rồi lại xem cái khác, nhưng không có cái nào hợp ý hết, "Sao hả? Chọn cái này hả?"
"Uhm, được thôi, cũng hợp với mặt dây chuyền chị đang đeo." Tây Môn đối với mấy thứ này cũng không có cầu kỳ, lúc trước chỉ là thấy cái nào mắc tiền nhất thì thích cái đó.
"Vậy cái này đi, giúp tôi gói lại, cám ơn." Đỗ Hạ Hi đưa mặt dây cho nhân viên, chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán.
"Hạ Hi~" Tây Môn đến bên cạnh Đỗ Hạ Hi, lấy ngón tay móc lấy ngón tay của Đỗ Hạ Hi, nhỏ tiếng kêu tên cô ấy, mặt tươi hơn hoa.
Đỗ Hạ Hi nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô ta cứ mỉm cười không ngừng, rốt cuộc là có ý gì vậy, "Gì đó..." nhưng vẫn nắm lấy tay Tây Môn.
"A... thưa cô, phiền cô nhập mật mã..." cô bé thu ngân không muốn nhìn tiếp nữa rồi, hai người này sao cứ 'lóe mắt' vậy, cứ liếc mắt đưa tình, không cho FA một con đường sống mà.
Hai người từ tiệm vàng đi ra, Tây Môn cứ khoác lấy tay Đỗ Hạ Hi, một tay ôm cái túi giấy tinh tế vào lòng, sợ sẽ bị ai đó giật vậy.
Chính lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt bọn họ, Tây Môn còn tưởng là giật đồ thiệt nữa chứ, hai tay ôm 'túi bảo bối' đó càng chặt hơn.
"Cô là... bác sĩ Đỗ hả?" Người cản đường bọn họ là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặt mũi cũng bình thường, hình như chưa có gặp qua.
"Đúng vậy." Đỗ Hạ Hi nghi ngờ nhìn hắn ta, hình như không phải là bệnh nhân của mình.
Người đó vui mừng nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi, "Đúng là bác sĩ Đỗ rồi, lần trước thật cảm ơn cô! Nếu không phải nhờ số tiền cô quyên góp thì anh tôi chắc không qua khỏi rồi!" Nói xong người đàn ông đó rơm rớm nước mắt.
Đỗ Hạ Hi cố nhớ lại, chắc là bệnh nhân đã từng được cấp cứu nửa năm trước, gia đình điều kiện không được tốt lắm lại mắc bệnh nặng, không tiền chữa trị nên muốn từ bỏ, cũng may là Đỗ Hạ Hi và đồng nghiệp quyên ít tiền nên mới có hy vọng.
"Ồ, anh ta giờ có khỏe không? Giờ điều trị ra sao rồi?" Đỗ Hạ Hi liền rút tay lại.
"Tình trạng không được tốt lắm, bác sĩ nói tiếp tục điều trị thì phải cần rất nhiều tiền..." Người đàn ông cứ nói liên tục, ba người đứng ngoài đường bị gió lạnh thổi, Tây Môn liền hắt xì hơi một cái.
Đỗ Hạ Hi mau lấy khăn choàng của mình choàng lên cổ Tây Môn, quay đầu lại nói với người đàn ông đó, "Chúng tôi còn có việc, anh của anh nếu có gì cần tôi giúp đỡ về mặt điều trị thì anh có thể đến bệnh viện tìm tôi, tôi giúp anh liên hệ các bác sĩ chuyên khoa."
Khi nghe Đỗ Hạ Hi nói câu này, mắt hắn ta liền sáng lên, tiếp tục nói, "Nhà chúng tôi xém chút nữa phải đi mượn tiền cho vay nặng lãi rồi, bởi vì bệnh tình của anh tôi cần rất nhiều tiền giờ không trả nổi nữa, xin cô đó, bác sĩ Đỗ, cho chúng tôi mượn ít tiền đi, sau này chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng báo đáp cô mà."
Tuy Tây Môn đứng bên cạnh cứ khều Đỗ Hạ Hi, nhưng Đỗ Hạ Hi cũng có ấn tượng với bệnh nhân đó, cũng đồng tình cho gia cảnh bọn họ, "Nhưng mà.." Gần đây do chuyện của Tây Môn nên ví của Đỗ Hạ Hi đã vơi đi rất nhiều, hơn nữa cũng được Tây Môn 'dạy dỗ', cô cũng ý thức được mình nên hạn chế lòng thương người lại, "Năng lực của tôi cũng có hạn."
"Tôi biết, tôi chỉ muốn bác sĩ Đỗ về nói chuyện với các đồng nghiệp giúp đỡ gia đình chúng tôi, ba mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, không thể để cho bọn họ thêm gánh nặng nữa." Người đàn ông đó nói xong liền quỳ xuống cúi đầu, liền bị Đỗ Hạ Hi nắm lại, "Anh làm cái gì thế, mau đứng dậy."
Người đi đường cũng ngừng lại nhìn qua đây, Đỗ Hạ Hi lại không biết nên làm thế nào, Tây Môn lúc này mới mở miệng, "Anh tưởng tiền của bác sĩ Đỗ từ trên trời rớt xuống à?"
Người đàn ông đó cũng ngại ngùng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, "Tôi cũng không còn cách nào khác, sau này tôi sẽ trả cho cô mà! Xin cô đó bác sĩ Đỗ, không thể trơ mắt ra nhìn anh tôi chết được!"
"Tôi..." Đỗ Hạ Hi giờ muốn đi cũng đi không được, ở lại thì chắc phải cho ông ta mượn tiền.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, chút tiền đó đối với bệnh tình của anh ta thì không thấm vào đâu hết, hơn nữa Đỗ Hạ Hi ngày nào cũng gặp tình huống này, cho dù cô muốn cứu, cô cũng không phải là máy in tiền, không thể nào vì người khác mà hy sinh bản thân mình.
Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi khó xử, thở dài lắc đầu, người xấu cứ để mình làm vậy, "Những chuyện này, anh nên tìm đài truyền hình kìa, lỡ như được mấy người tán tận lương tâm đột nhiên muốn làm việc thiện nhìn thấy được, chắc sẽ giúp anh mà~ anh xem bác sĩ Đỗ, chỉ là người làm công thôi, làm gì có nhiều tiền vậy, đúng không?"
"Cô sao lại nói như vậy được?!" Thấy Đỗ Hạ Hi không muốn cho mượn tiền, hắn ta bất mãn đứng dậy, "Anh tôi ở bệnh viện một ngày cũng mấy ngàn đồng, bệnh viện giờ chỉ biết ăn tiền người khác thôi?! Làm bác sĩ kiếm được nhiều tiền vậy, nhận phong bì rồi nhận hoa hồng, đừng tưởng người dân nghèo như chúng tôi không biết!"
Hắn ta cũng lộ bộ mặt thật ra, nói lớn tiếng lên để cho người khác cũng nghe thấy, cũng có nhiều người bắt đầu phụ họa theo.
"Đúng đó, tôi cũng nghe nói bác sĩ một tháng kiếm được mười mấy ngàn đó."
"Tôi ghét nhất bọn bác sĩ tham tiền! Có nhiêu tiền vào tay bọn họ hết rồi."
"Xã hội bây giờ... đen tối vậy đó."
Mấy lời đó đều truyền hết vào tai Đỗ Hạ Hi, bọn họ chỉ là người đứng ngoài cuộc, có thể không suy nghĩ nói đại ra, chỉ là mấy lời nói này lại phủ định hết công việc của cô.
Đỗ Hạ Hi vẫn chưa kịp giải thích thì Tây Môn nhét cái túi vào tay Đỗ Hạ Hi, sau đó đứng ra, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi hắn ta, "Các bác sĩ khác thì tôi không biết, nhưng tôi có thể nói với anh, cô ấy, bác sĩ Đỗ, chưa từng nhận phong bì của bất kỳ ai! Quá khứ, hiện tại, tương lai, cũng sẽ không nhận một đồng nào! Anh coi lại lương tâm của mình đi, có phải bị chó gặm rồi không? Lần trước anh mượn tiền anh có trả chưa? Người ta cũng thường nói có vay có trả thì mới mượn tiếp, chẳng lẽ anh không hiểu hả? Lớn già đầu rồi mà cũng không biết đạo lý này à?"
Mọi người xung quanh bị một người đột ngột xuất hiện la mắng làm cho hết cả hồn, nhất thời không ai lên tiếng, ánh mắt đều nhìn về hướng người đàn ông đó.
Người đàn ông đó bị Tây Môn chửi như vậy hoàn toàn không còn khí thế gì nữa, bắt đầu nói ngang như cua, "Đó... là tiền bọn họ cho chúng tôi, không phải mượn, không cần trả."
"Không cần trả, hơ hơ." Tây Môn khoanh tay trước ngực cười, "Giúp anh là làm phước, không giúp anh là bổn phận, bọn tôi cũng đâu phải là người thân của anh, bác sĩ y tá góp tiền giúp đỡ mà anh còn mở miệng chửi rủa bọn họ được hả, có còn là con người không hả?! Nếu tôi là bác sĩ Đỗ thì tôi đánh anh lâu lắm rồi! Cho dù cô ấy khờ khạo tiền nhiều, muốn lừa cô ấy thì cũng nên bịa câu chuyện nào đó, da mặt dày vô sỉ trực tiếp đòi tiền vậy mà coi được hả? Có ngon thì ra ngoài đường xin tiền thử coi~ xem kìa, xung quanh nhiều người vậy, anh quỳ xuống khấu đầu xem có ai cho tiền anh không."
"Tây Môn..." Đỗ Hạ Hi kéo nhè nhẹ Tây Môn, sợ cô ấy càng nói càng quá đáng, dù sao nếu không đến con đường cùng thì chả ai làm mấy chuyện này.
Tây Môn không thích Đỗ Hạ Hi nhu nhược hiền lành vậy, bịa đại vài chuyện bi thương là có thể làm cô ấy động lòng móc tiền ra, lúc trước không có mình thì không sao, nhưng hiện giờ cũng đưa mình giữ tiền rồi, không thể cô ấy xài bậy như vậy. Tự mình mua đồ mình ăn xài, ít ra còn hưởng thụ, còn Đỗ Hạ Hi thì sao, tiền cho đi thì không lấy lại được, còn bị người ta xỉa xói nữa, hà cớ gì tự chuốc lấy khổ.
"Không cho mượn thì nói không cho mượn, cô cần gì phải như vậy?" Hắn ta bị chửi như tát nước, giờ chỉ muốn thoát thân.
Loại người này chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, gặp phải Tây Môn là hết đất dụng võ, gặp phải loại này là phải mạnh tay lên, để hắn nhớ mùi cả đời, "Các người lễ tết đều ra ngoài ăn chơi trác táng, còn cô ấy? Có ngày lễ nào được nghỉ ngơi không, còn phải trực ca đêm này đến ca đêm các, các người có biết không?! Cô ấy kiếm tiền vất vả vậy mà còn phải cho không loại người như anh à? Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì hả!"
Tây Môn nhấn mạnh hai 'chữ dựa' vào tới nỗi nước miếng phun cả vào mặt hắn ta. Bị chửi mất mặt như vậy hắn ta chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy. (Chữ 'dựa vào' bắt đầu bằng âm P, ai học tiếng anh chắc cũng được phun mấy lần ^^)